- Trang chủ
- Học Sinh Giỏi, Mèo Nhỏ Của Cậu Lại Làm Nũng Rồi!!!
- Chương 42: Muốn Chiếm Hữu
Chương 42: Muốn Chiếm Hữu
Truyện: Học Sinh Giỏi, Mèo Nhỏ Của Cậu Lại Làm Nũng Rồi!!!
Tác giả: Ma Lạt Uông Tử
- Chương 1: Mèo Con Lông Đỏ
- Chương 2: Cựu Trùm Trường
- Chương 3: Cậu Có Thể Đưa Tôi Về Không?
- Chương 4: Cậu Ta Sẽ Không Mơ Tưởng Tới Nhan Sắc Của Mày Chứ?
- Chương 5: Trông Cậu Ta Có Vẻ Ngoan
- Chương 6: Cậu Không Nhận Ra Tôi À?
- Chương 7: Không Đẹp Trai Bằng Một Nửa Cậu Ấy
- Chương 8: Không Thể Chơi Mèo Sao?
- Chương 9: Tôi Thích Tai Mèo Đen
- Chương 10: Chúc Ngủ Ngon, Công Chúa
- Chương 11: Không Phải Đèn Cạn Dầu
- Chương 12: Có muốn ăn cùng nhau không?
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16: Tôi có thể chạm vào tóc cậu được không?
- Chương 17: Bữa tiệc sinh nhật
- Chương 18: Tôi có hơi tủi thân một chút
- Chương 19: Cuối tuần đưa mày đi bệnh viện
- Chương 20: Gần đây Tạ Thời Vân cứ thích vuốt ve mấy con mèo hoang trong trường
- Chương 21: Lâu ngày không sinh hoạt tình d*c
- Chương 22: Nhẹ một chút được không… anh ơi
- Chương 23: Tại sao tai lại rụt vào rồi?
- Chương 24: Sau này nếu bị bắt nạt, cũng phải nói với tôi
- Chương 25: Cỏ bạc hà cho mèo
- Chương 26: Mèo nhỏ giả vờ ngoan
- Chương 27: Cho tôi sờ tai cũng chẳng hết giận được đâu
- Chương 28: Cuộc gọi video
- Chương 29: Muốn hôn một cái
- Chương 30: Não yêu đương
- Chương 31: Hình như tôi có chút thích Giang Dịch
- Chương 32: Hình như tôi sa vào sâu hơn rồi
- Chương 33: Mint Julep
- Chương 34: Tôi Thu Nhận Cậu
- Chương 35: Kỳ Nghỉ
- Chương 36: Cậu nói sẽ thu nhận tôi, còn tính không?
- Chương 37: Bảo bối Dịch đến trước cửa nhà cậu rồi nè
- Chương 38: Ngủ chung với tôi một đêm
- Chương 39: Tham Ăn Giống Mèo
- Chương 40: Tối Nay Không Về
- Chương 41: Tin Đồn Này Là Thật Chứ?
- Chương 42: Muốn Chiếm Hữu
- Chương 43: Tại sao lại hôn cậu!?
- Chương 44: Quen nhau từ khi nào?
- Chương 45: Mèo con đại hiệp
- Chương 46: Cậu đã chạm vào người khác chưa
- Chương 47: Mèo nhỏ vào bếp
- Chương 48: Cậu ăn Tết ở đâu?
- Chương 49: Mèo nhà tôi
- Chương 50: Tặng cậu một đóa hoa màu hồng
- Chương 51: Rất thích
- Chương 52: Cậu chẳng biết cách hôn chút nào
- Chương 53: Alpha gì mà đáng yêu quá
- Chương 54: Là một Alpha trưởng thành, tôi nên ngủ một mình
- Chương 55: Là một Alpha trưởng thành, chúng ta nên ngủ cùng nhau
- Chương 56: Tiểu Niên Thú
- Chương 57: Thú vui của tình yêu bình thường
- Chương 58: Anh em cùng vợ cậu ấy hơi ngọt ngào thì phải
- Chương 59: Hôn một cái đi, Tạ Thời Vân
- Chương 60: Tảo Mộ
- Chương 61: Mèo con giả oai
- Chương 62: Khoảnh khắc Blue Hour
- Chương 63: Cậu ta không được hay cậu không được?
- Chương 64: Mèo Con Đồi Bại
- Chương 65: Khóc thật à?
- Chương 66: Offline Team Building của ‘Khu du lịch 5A’
- Chương 67: Họa Sĩ Nhỏ
- Chương 68: Giao Dịch
- Chương 69: Mèo Con Có Đuôi
- Chương 70: Sốt Rồi
- Chương 71: Tôi là Kẻ Thứ Ba Không Thể Công Khai?
- Chương 72: Mèo Con Chuồn Thẳng
- Chương 73: Bên Hồ
- Chương 74: Mèo Con Nhảy Xuống Nước
- Chương 75: Sự Thật
- Chương 76: Sự Thật 2
- Chương 77: Còng Cả Cậu Đi Luôn
- Chương 78: Sẽ Khiến Cậu Khóc Suốt Một Đêm
- Chương 79: Không Được Bạo Lực Gia Đình
- Chương 80: Tổ Ấm Của Công Chúa Mèo Con
- Chương 81: Không Dỗ Dành Cậu Nữa Đâu!
- Chương 82: Không Ngủ Cũng Được, Muốn Gặp Cậu Thôi
- Chương 83: Tôi Sẽ Báo Cảnh Sát Bắt Cậu
- Chương 84: Học Cách Tự Rút Thẻ
- Chương 85: Ngoan Bé Cưng, Hôn Một Cái
- Chương 86: Nuôi Mèo Con
- Chương 87: Cảm ơn nhé, anh em của tôi và chị dâu tôi kỷ niệm ngày cưới vàng
- Chương 88: CP Sản Lương
- Chương 89: Mua Mèo Con
- Chương 90: Kế Sách Không Làm Đau Mông
- Chương 91: Hoạt Động Trở Lại
- Chương 92: Thầy Giáo Mèo Con
- Chương 93: Ngày Đầu Tiên Không Gặp Mèo Con, Nhớ Cậu
- Chương 94: Đuôi Mèo
- Chương 95: Cặp Đôi Nhỏ Đi Chơi!
- Chương 96: Cặp Đôi Nhỏ Dạo Phố
- Chương 97: Hầu Gái Mèo Con
- Chương 98: Chồng Tôi Nuôi Tôi Đấy
- Chương 99: Fan Nhỏ Của Chồng
- Chương 100: Cặp Đôi Tôi Đẩy Thuyền Tương Lai Rực Rỡ
- Chương 101: Tặng Cổ Phần
- Chương 102: Khi Nào Kết Hôn?
- Chương 103: Muốn Cầu Hôn Tôi Sao?
- Chương 104: Còi báo động nhãn hiệu Khoai Dẻo
- Chương 105: Mèo con và mèo con bé tí xin ngủ chung!
- Chương 106: Khoai Dẻo Động Dục
- Chương 107: Bánh Sandwich Tình Yêu
- Chương 108: Muốn Em Tự Do, Bé Ngoan
- Chương 109: Hết Chính Văn
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Cuối cùng, Trần Bá Uyên vẫn là người nhượng bộ. Việc vốn định công bố tại buổi tiệc bị ông nén lại, không đề cập nữa.
Tuy khách khứa có chút nghi hoặc, nhưng ai nấy vẫn vui vẻ hòa nhập tiệc tùng không vì thế mà mất đi không khí.
Trần Tu Ninh không uống rượu, một bụng đầy tức giận, lái xe thể thao phóng bạt mạng suốt mười phút từ ngoại thành về đến quán bar Phong Tình.
Đêm nay, gió biển thổi đặc biệt dữ dội, sóng lớn ào ào vỗ vào những tảng đá ven bờ.
Kha Nhiên và Tạ Thời Vân cũng xác định làm quân tử bồi hắn đến cùng, Trần Tu Ninh gọi cả đống rượu mà không nói một lời.
“Lâu lắm mấy cậu mới tới đấy.” Kỳ Mân trang điểm đậm, hôm nay còn mặc cả cái quần siêu ngắn, thịt mềm ở gốc đùi cũng bị thít chặt mà tràn ra, “Dạo này bận lắm à?”
Kha Nhiên phất tay: “Thi cuối kỳ nên bận chút, nghỉ cái là lại mò đến liền.”
“Vậy thì tốt.” Ký Mân cười híp mắt, trông chẳng khác gì con chồn vừa bắt được gà.
Rượu được dọn lần lượt lên bàn, Kha Nhiên mở một chai whisky, rót nửa ly cho Trần Tu Ninh: “Anh em, có gì bực bội cứ nói ra, nhịn làm gì cho khổ?”
Trần Tu Ninh hít sâu một hơi, bưng ly lên uống cạn.
“Khà——”
Whisky vào miệng cay xé họng, khiến chân mày hắn nhíu chặt lại: “Nói rồi cũng chẳng giải quyết được gì, mấy người không hiểu nổi đâu.”
“Cũng đúng.” Kha Nhiên bật cười, “Ba tôi nói tôi là kiểu alpha tốt nhất là đừng lấy vợ, kẻo làm khổ omega nhà người ta.”
Vừa dứt lời, Trần Tu Ninh càng thêm uất ức.
“Người khác thì thôi đi, mấy cậu biết cái tên Lăng Nhạc kia điên cỡ nào không? Trước mặt ba mẹ tôi thì giả ngoan, quay đi cái là hiện nguyên hình, kiểu trà xanh ấy tôi nhìn phát ngán.”
“Thế sao ba mẹ cậu vẫn bắt cậu cưới người ta?” Tạ Thời Vân hỏi.
“…”
Trần Tu Ninh mím môi, thở ra một hơi: “Hồi tôi chưa ra đời, ba tôi từng bị bắt cóc ở Hong Kong, là ba Lăng Nhạc cứu ba tôi một mạng. Năm nay bên nhà họ nghe nói mẹ tôi đang tìm đối tượng cho tôi, liền giới thiệu Lăng Nhạc…”
“Nghe vậy thì cũng không phải gia tộc gì ghê gớm nhỉ?” Kha Nhiên chun mũi, “Có điều, cứu mạng thì cũng đáng quý thật.”
“Nhưng có phải cứu mạng tôi đâu.”
Kha Nhiên gật gù: “Cũng đúng.”
“Có thuốc không?” Trần Tu Ninh đưa tay ra trước mặt cậu ta.
Kha Nhiên lục tung người một lượt, lắc đầu: “Bị ba tôi tịch thu hết rồi.”
Tạ Thời Vân vẫn im lặng, rút từ túi quần ra một bao thuốc, đưa tới trước mặt Trần Tu Ninh.
Trần Tu Ninh ngẩn ra: “Hử? Cậu…”
Tạ Thời Vân thản nhiên: “Của Giang Dịch, nhớ chuyển khoản cho cậu ấy.”
“Cậu tịch thu thuốc của cậu ta? Cậu ta chịu à?” Trần Tu Ninh, vốn là một tay nghiện thuốc kỳ cựu, thật sự khó tin Giang Dịch lại cam tâm bỏ thuốc.
Đây là bao Hoa Sen giá năm mươi một gói, gần như còn nguyên.
“Tôi chưa kết bạn với cậu ấy…” Trần Tu Ninh nhận lấy, lôi ra tờ tiền một trăm nhét vào tay Tạ Thời Vân, “Không cần chuyển lại, còn thừa năm mươi coi như lì xì cho hai người mua… cái gì đó.”
“Cút.” Tạ Thời Vân mắng, nhưng miệng lại mỉm cười.
“Cậu với cậu ta phát triển đến mức này rồi à? Alpha cũng không thể trực tiếp sống chung thế này chứ” Trần Tu Ninh cau mày.
“Không sống chung.”
Tạ Thời Vân ung dung cầm ly rượu, viên đá tròn trong ly va chạm nhau kêu leng keng.
“Vậy là quan hệ gì?” Trần Tu Ninh tò mò quên luôn cả sự bực bội trong người.
Tạ Thời Vân ngửa đầu, nhìn ắnh, ánh mắt bình tĩnh.
Nhưng vẫn không nói gì.
“Chậc.” Trần Tu Ninh bực bội quay mặt về phía biển, “Không nói thì thôi, tôi cũng đâu có tò mò lắm đâu…”
“Chính cậu nói cậu ấy hay bỏ nhà đi, nên giờ cậu ấy bỏ nhà đi nên bị tôi ‘thu nhận’.” Tạ Thời Vân từ tốn đáp.
Trần Tu Ninh cười khẩy: “Đây là dê vào miệng cọp rồi còn gì.”
“Chưa tới mức đó.” Kha Nhiên không đồng tình, “Cậu không biết Tạ Thời Vân chiều cậu ấy tới mức nào đâu. Ba bữa cơm đổi món liên tục. Này, Tạ Thời Vân, tôi hỏi thật, cậu tốt nghiệp trường dạy nấu ăn Tân Đông Phương à?”
Tạ Thời Vân bị trêu đủ rồi, giơ ly cụng nhẹ vào ly hai người: “Uống không? Không uống tôi về tiếp tục chăm cậu ấy đây.”
“Ối trời, ghê quá đi…” Trần Tu Ninh nhăn mặt như muốn khóc, thở dài đầy căm phẫn: “Cậu sẽ hối hận đấy.”
Ba ly rượu cụng mạnh vào nhau, chất lỏng trong suốt văng ra ngoài ly, lấp lánh trong ánh đèn.
Tạ Thời Vân nhìn rượu vang màu hổ phách trong tay, phảng phất hương chanh nhàn nhạt.
“Tôi sẽ không hối hận.”
Kha Nhiên không nghe rõ: “Hả? Cậu nói gì cơ?”
“Không có gì.” Tạ Thời Vân ngửa đầu uống cạn.
—
Tạ Thời Vân được tài xế lái thay đưa về nhà.
Ba người uống tới tận nửa đêm. Trần Tu Ninh ôm lan can loạng choạng, Kha Nhiên còn không bò nổi.
May mà đều là khách quen, Kỳ Mân nhanh chóng sắp xếp người đưa từng người về.
Bốn giờ sáng, trời vẫn tối mịt, xa xa chỉ lác đác vài vì sao.
Màn hình thang máy nhảy số liên tục.
Tạ Thời Vân day trán, đầu đau như búa bổ. Lâu lắm rồi anh mới uống nhiều đến vậy.
Đèn hành lang bật sáng theo cảm ứng. Anh quét vân tay mở cửa.
“Bíp.”
Phòng khách tối om. Tạ Thời Vân lảo đảo cởi giày, thay dép bước vào bếp rót ly nước.
Giờ này, Giang Dịch hẳn đã ngủ say.
Anh nhẹ nhàng bước ra phòng khách, vừa đặt ly xuống, liền nghe thấy tiếng động phát ra từ ghế sofa.
“?”
Tạ Thời Vân bật đèn, bắt gặp ánh mắt Giang Dịch đang dụi dụi mắt ngái ngủ.
“Sao lại ngủ ở đây?” Anh uống nhiều rượu, giọng khàn đặc.
Tạ Thời Vân tiến lại gần, còn cách chưa đầy nửa mét, Giang Dịch đã nhăn mày.
“Mùi rượu nồng quá…”
Giọng cậu mềm mại như đang làm nũng.
Tạ Thời Vân thấy da đầu tê rần, toàn thân như được sưởi ấm.
“Vậy tôi đi tắm trước, cậu về phòng ngủ đi.”
“Ừm…” Giang Dịch ôm gối, ngẩng đầu hỏi: “Cậu thấy khó chịu à? Có cần tôi nấu chút nước mật ong cho không?”
Tạ Thời Vân khựng lại, hỏi: “Có à?”
“Có chứ.” Giang Dịch gật đầu cái rụp, trông tỉnh táo hẳn lên, “Là cậu mua hôm kia mà, còn để trong bếp đấy.”
“Ừm… được.”
Tạ Thời Vân nhìn bóng dáng mái tóc đỏ hoe lạch bạch đi vào bếp, vụng về lấy nồi nhỏ ra, đổ nước, bỏ thêm mấy quả táo đỏ.
Thật ra anh cũng không quá khó chịu, ngày trước uống nhiều hơn thế cũng chẳng cần đến trà mật ong giải rượu.
Nhưng không hiểu sao, ngay lúc Giang Dịch cất tiếng hỏi.
Anh lại muốn uống thật.
Tạ Thời Vân thấy mình đúng là có chút bi/ến th/ái. Nhìn Giang Dịch mặc đồ ngủ của anh, ăn cơm anh nấu, gặm mấy món vặt trong tủ lạnh của anh, dùng máy tính anh cài đặt để chơi game, toàn thân còn vương mùi tin tức tố của anh…
Chỉ cần như vậy, anh đã thấy cực kỳ thỏa mãn.
Rõ ràng không phải kỳ mẫn cảm, chẳng hề có nhu cầu xây tổ gì cả.
Vậy mà trong lòng vẫn dâng lên thứ h/am mu/ốn chiếm hữu đến mức gần như méo mó, như có bệnh.
Muốn nhốt Giang Dịch lại, để lại dấu vết trên người cậu, để cậu hoàn toàn trở thành của riêng anh.