- Trang chủ
- Học Sinh Giỏi, Mèo Nhỏ Của Cậu Lại Làm Nũng Rồi!!!
- Chương 48: Cậu ăn Tết ở đâu?
Chương 48: Cậu ăn Tết ở đâu?
Truyện: Học Sinh Giỏi, Mèo Nhỏ Của Cậu Lại Làm Nũng Rồi!!!
Tác giả: Ma Lạt Uông Tử
- Chương 1: Mèo Con Lông Đỏ
- Chương 2: Cựu Trùm Trường
- Chương 3: Cậu Có Thể Đưa Tôi Về Không?
- Chương 4: Cậu Ta Sẽ Không Mơ Tưởng Tới Nhan Sắc Của Mày Chứ?
- Chương 5: Trông Cậu Ta Có Vẻ Ngoan
- Chương 6: Cậu Không Nhận Ra Tôi À?
- Chương 7: Không Đẹp Trai Bằng Một Nửa Cậu Ấy
- Chương 8: Không Thể Chơi Mèo Sao?
- Chương 9: Tôi Thích Tai Mèo Đen
- Chương 10: Chúc Ngủ Ngon, Công Chúa
- Chương 11: Không Phải Đèn Cạn Dầu
- Chương 12: Có muốn ăn cùng nhau không?
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16: Tôi có thể chạm vào tóc cậu được không?
- Chương 17: Bữa tiệc sinh nhật
- Chương 18: Tôi có hơi tủi thân một chút
- Chương 19: Cuối tuần đưa mày đi bệnh viện
- Chương 20: Gần đây Tạ Thời Vân cứ thích vuốt ve mấy con mèo hoang trong trường
- Chương 21: Lâu ngày không sinh hoạt tình d*c
- Chương 22: Nhẹ một chút được không… anh ơi
- Chương 23: Tại sao tai lại rụt vào rồi?
- Chương 24: Sau này nếu bị bắt nạt, cũng phải nói với tôi
- Chương 25: Cỏ bạc hà cho mèo
- Chương 26: Mèo nhỏ giả vờ ngoan
- Chương 27: Cho tôi sờ tai cũng chẳng hết giận được đâu
- Chương 28: Cuộc gọi video
- Chương 29: Muốn hôn một cái
- Chương 30: Não yêu đương
- Chương 31: Hình như tôi có chút thích Giang Dịch
- Chương 32: Hình như tôi sa vào sâu hơn rồi
- Chương 33: Mint Julep
- Chương 34: Tôi Thu Nhận Cậu
- Chương 35: Kỳ Nghỉ
- Chương 36: Cậu nói sẽ thu nhận tôi, còn tính không?
- Chương 37: Bảo bối Dịch đến trước cửa nhà cậu rồi nè
- Chương 38: Ngủ chung với tôi một đêm
- Chương 39: Tham Ăn Giống Mèo
- Chương 40: Tối Nay Không Về
- Chương 41: Tin Đồn Này Là Thật Chứ?
- Chương 42: Muốn Chiếm Hữu
- Chương 43: Tại sao lại hôn cậu!?
- Chương 44: Quen nhau từ khi nào?
- Chương 45: Mèo con đại hiệp
- Chương 46: Cậu đã chạm vào người khác chưa
- Chương 47: Mèo nhỏ vào bếp
- Chương 48: Cậu ăn Tết ở đâu?
- Chương 49: Mèo nhà tôi
- Chương 50: Tặng cậu một đóa hoa màu hồng
- Chương 51: Rất thích
- Chương 52: Cậu chẳng biết cách hôn chút nào
- Chương 53: Alpha gì mà đáng yêu quá
- Chương 54: Là một Alpha trưởng thành, tôi nên ngủ một mình
- Chương 55: Là một Alpha trưởng thành, chúng ta nên ngủ cùng nhau
- Chương 56: Tiểu Niên Thú
- Chương 57: Thú vui của tình yêu bình thường
- Chương 58: Anh em cùng vợ cậu ấy hơi ngọt ngào thì phải
- Chương 59: Hôn một cái đi, Tạ Thời Vân
- Chương 60: Tảo Mộ
- Chương 61: Mèo con giả oai
- Chương 62: Khoảnh khắc Blue Hour
- Chương 63: Cậu ta không được hay cậu không được?
- Chương 64: Mèo Con Đồi Bại
- Chương 65: Khóc thật à?
- Chương 66: Offline Team Building của ‘Khu du lịch 5A’
- Chương 67: Họa Sĩ Nhỏ
- Chương 68: Giao Dịch
- Chương 69: Mèo Con Có Đuôi
- Chương 70: Sốt Rồi
- Chương 71: Tôi là Kẻ Thứ Ba Không Thể Công Khai?
- Chương 72: Mèo Con Chuồn Thẳng
- Chương 73: Bên Hồ
- Chương 74: Mèo Con Nhảy Xuống Nước
- Chương 75: Sự Thật
- Chương 76: Sự Thật 2
- Chương 77: Còng Cả Cậu Đi Luôn
- Chương 78: Sẽ Khiến Cậu Khóc Suốt Một Đêm
- Chương 79: Không Được Bạo Lực Gia Đình
- Chương 80: Tổ Ấm Của Công Chúa Mèo Con
- Chương 81: Không Dỗ Dành Cậu Nữa Đâu!
- Chương 82: Không Ngủ Cũng Được, Muốn Gặp Cậu Thôi
- Chương 83: Tôi Sẽ Báo Cảnh Sát Bắt Cậu
- Chương 84: Học Cách Tự Rút Thẻ
- Chương 85: Ngoan Bé Cưng, Hôn Một Cái
- Chương 86: Nuôi Mèo Con
- Chương 87: Cảm ơn nhé, anh em của tôi và chị dâu tôi kỷ niệm ngày cưới vàng
- Chương 88: CP Sản Lương
- Chương 89: Mua Mèo Con
- Chương 90: Kế Sách Không Làm Đau Mông
- Chương 91: Hoạt Động Trở Lại
- Chương 92: Thầy Giáo Mèo Con
- Chương 93: Ngày Đầu Tiên Không Gặp Mèo Con, Nhớ Cậu
- Chương 94: Đuôi Mèo
- Chương 95: Cặp Đôi Nhỏ Đi Chơi!
- Chương 96: Cặp Đôi Nhỏ Dạo Phố
- Chương 97: Hầu Gái Mèo Con
- Chương 98: Chồng Tôi Nuôi Tôi Đấy
- Chương 99: Fan Nhỏ Của Chồng
- Chương 100: Cặp Đôi Tôi Đẩy Thuyền Tương Lai Rực Rỡ
- Chương 101: Tặng Cổ Phần
- Chương 102: Khi Nào Kết Hôn?
- Chương 103: Muốn Cầu Hôn Tôi Sao?
- Chương 104: Còi báo động nhãn hiệu Khoai Dẻo
- Chương 105: Mèo con và mèo con bé tí xin ngủ chung!
- Chương 106: Khoai Dẻo Động Dục
- Chương 107: Bánh Sandwich Tình Yêu
- Chương 108: Muốn Em Tự Do, Bé Ngoan
- Chương 109: Hết Chính Văn
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Dự án hợp tác vừa tạm khép lại, Tạ Thời Vân cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi ở nhà.
Giang Dịch thì siêng năng chẳng được bao lâu, mới một ngày đã quay lại phong độ của “thiếu niên nghiện game”. Bên trái là bắp rang với khoai tây chiên, bên phải là ly trà sữa, toàn là chiến lợi phẩm sau khi cậu cam kết cai thuốc lá.
Tuy nói ăn vặt cũng chẳng tốt cho sức khỏe, nhưng Tạ Thời Vân thấy mọi chuyện cần phải làm từ từ, đòi hỏi Giang Dịch bỏ hết một lúc đúng là không thực tế.
Huống hồ chi, mèo nhỏ giỏi làm nũng đến thuần thục, anh mà hơi lơ là một chút là bị dụ dỗ, chẳng biết khi nào đã gật đầu đồng ý những yêu cầu kỳ quặc.
Ví dụ như mua cho cậu hẳn một thùng khoai tây chiên.
Tạ Thời Vân ngồi trong phòng sách, nhìn tài liệu mà đầu óc cứ lơ mơ. Tiếng gõ bàn phím lạch cạch của Giang Dịch vang vọng bên tai, khiến anh hiếm hoi cảm thấy buồn ngủ vào buổi chiều.
Anh đứng dậy, xoa nhẹ đầu Giang Dịch.
“Ư… Cậu đừng chạm vào tôi… tôi đang combat đó, Kha Nhiên!! Đỡ đòn! Đỡ đòn mau lên!!!”
Tạ Thời Vân chỉ đành bật cười bất lực.
Anh rời khỏi thư phòng, đứng ngoài ban công một lát.
Điện thoại reo lên, là Trần Tu Ninh gọi đến.
Từ sau lần chạm mặt ngắn ngủi ở công ty Tạ Thời Vân, hai người đã gần nửa tháng chưa gặp.
“Alo, Tạ Thời Vân.” Giọng Trần Tu Ninh lười biếng, nghe ra tâm trạng không tệ.
Tạ Thời Vân cầm hộp thuốc lá Giang Dịch để lại, giọng thản nhiên: “Ừ, tra ra chưa?”
“Tch.”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nhấp chuột khe khẽ, sau đó ngưng lại: “Gấp cái gì… cái omega đó vẫn chưa tìm được, hồ sơ lúc trước chỉ ghi là chuyển trường, không nói rõ là chuyển đi đâu. Nhưng tôi hỏi một người hồi đó học cùng lớp với Giang Dịch, hành lang nơi cậu ta đánh nhau với Hạ Tuấn Văn có lắp camera.”
“Thế băng ghi hình đâu?” Tạ Thời Vân hỏi tiếp.
“Không rõ.”
Giọng Trần Tu Ninh trầm xuống, mang theo chút nghi hoặc: “Băng ghi hình bị mất rồi, mà trong hồ sơ kỷ luật cũng không có ghi chép về việc trích xuất camera. Hình như… Giang Dịch nhận luôn không phủ nhận gì cả.”
“Ừ.” Tạ Thời Vân nhàn nhạt đáp, “Đoán chừng vấn đề nằm ở omega kia. Cố gắng tìm người đó đi.”
“…Được rồi.”
Trần Tu Ninh rít một hơi thuốc, trong micro vang lên tiếng khói thuốc lượn lờ.
Một lúc sau, hắn lại nói tiếp: “Giúp tôi chuyển lời xin lỗi đến Giang Dịch, trước đây… tôi đối xử với cậu ấy đúng là quá đáng. Thật sự lúc đó không hiểu rõ. Hơn nữa…”
Phần sau hắn không nói tiếp, nhưng Tạ Thời Vân đã hiểu.
“Ừ, chuyện này vốn không dễ phân biệt phải trái mà.” Anh nói dứt khoát.
Tạ Thời Vân đã cho bậc thang, Trần Tu Ninh cũng không khách sáo, chuyển ngay đề tài: “Tết năm nay tính sao? Ba của Kha Nhiên nói năm nay nhà cậu ta sẽ tổ chức tiệc, nhà cậu có rảnh không?”
Tạ Thời Vân ngập ngừng một lúc: “Tết năm nay có thể tôi không về nhà.”
“Cái gì?! Không về nhà thì cậu định ăn Tết ở đâu?” Giọng Trần Tu Ninh đột nhiên ngừng lại, “Má… cho dù vì Giang Dịch thì cũng đâu cần ở lì bên ngoài? Dắt cậu ấy về nhà không được à?”
“Để tôi hỏi thử xem.” Tạ Thời Vân xoa nhẹ thái dương.
“À, là vì cậu ấy chưa chắc đã muốn về theo đúng không?”
Nhắc đến đây, Trần Tu Ninh bật cười: “Không phải chứ Tạ Thời Vân, cậu có tí khí khái đàn ông đi. Mới chưa chính thức ở bên nhau mà đã bị dắt mũi đến bỏ cả cái Tết ở nhà? Bác Tạ mà biết chắc chắn đánh gãy chân cậu luôn.”
Tạ Thời Vân mỉm cười: “Không đến nỗi, để tôi hỏi thử, nếu cậu ấy đồng ý thì về nhà tôi cũng được.”
“Vậy chốt sau cũng được, khi nào quyết định rồi nhớ báo tôi một tiếng, bên nhà tôi tới giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.” Trần Tu Ninh tắt máy tính, vừa vươn vai vừa bước ra ngoài.
Tạ Thời Vân khẽ “ừ” một tiếng.
“À này.” Tạ Thời Vân đột ngột lên tiếng.
Trần Tu Ninh nghiêng tai, uể oải nói: “Lại gì nữa vậy ông cụ? Đừng nói vì tôi vừa đồng ý hai ba câu mà bám theo tôi vắt sạch sữa luôn nha? Sao không hỏi Kha Nhiên đi, cái tên có giao thiệp rộng đó?”
“Cậu ta lắm mồm lắm, chơi game là thể nào cũng nói lộ hết cho Giang Dịch nghe.”
Trần Tu Ninh nghe vậy thì chép miệng: “Rồi rồi.”
“Cậu quen Hạ Tuấn Văn không?” Giọng Tạ Thời Vân nghe như gió thổi lướt qua.
“Biết, sao vậy?”
“Giúp tôi chuyển lời.” Trần Tu Ninh nín thở, chờ câu sau của anh.
Trong ấn tượng của hắn, Tạ Thời Vân luôn là kiểu người trầm tĩnh ôn hòa, nhưng một khi nổi giận thật sự… thì chẳng ai dám coi thường.
“Chuyện quá khứ tôi không muốn truy cứu nữa. Nhưng nếu sau này tôi phát hiện hắn còn giở trò với Giang Dịch, tôi không chắc mình có thể giữ được lý trí, có khi sẽ làm ra vài chuyện cậy thế h**p người.”
—
Khi Tạ Thời Vân quay lại phòng sách, Giang Dịch vừa mới đánh xong một trận.
Dạo gần đây cậu ngày nào cũng đánh đôi cùng Kha Nhiên, rank của cả hai tiến nhanh như gió, một tuần đã lên được hẳn một bậc lớn.
“Chơi thế nào rồi?” Tạ Thời Vân đặt tay lên vai cậu, cúi đầu nhìn màn hình, “Để tôi xem bảng thành tích nào… toàn màu xanh, hôm nay chơi tốt đấy?”
Giang Dịch ôm cốc trà sữa, tai khẽ rung rung: “Dạo này tôi mới luyện con tướng đi rừng Evelynn, mạnh lắm.”
“Vậy à?” Tạ Thời Vân cong môi cười, “Có thời gian thì cho tôi xem thử.”
“Được.”
Tạ Thời Vân ngồi lại vào ghế làm việc, nhìn mái tóc của Giang Dịch một lúc rồi đột nhiên nghĩ ra gì đó: “Muốn đi cắt tóc không? Sắp đến tết rồi.”
Giang Dịch giơ tay vuốt nhẹ đuôi tóc, mấy sợi tóc dài đã có thể xõa tới vai, bình thường phải dùng dây buộc nhỏ để cột lại.
“Ừm… chắc cũng nên cắt rồi.” Cậu nghiêm túc gật đầu.
“Vậy lát nữa tôi dẫn cậu đi.”
“Ò…” Giang Dịch cúi đầu, lúc này mới chợt nhận ra Tết sắp đến thật rồi.
Tạ Thời Vân chắc là sẽ về nhà.
Cậu nghiêng mắt, len lén liếc nhìn Tạ Thời Vân qua khóe mắt.
Dạo này anh rất mệt, quầng thâm dưới mắt đã hiện rõ, cả người lười nhác tựa vào ghế, mu bàn tay cầm điện thoại gân xanh nổi lên rõ ràng.
“Tạ Thời Vân.” Giang Dịch khẽ run một bên tai trái.
Tạ Thời Vân liếc nhìn cậu, giữa chân mày hơi giãn ra: “Sao vậy?”
“Tết này…” Giang Dịch nhìn thẳng vào anh, trong lòng như có lửa thiêu, rốt cuộc lấy hết dũng khí hỏi: “Cậu ăn Tết ở đâu?”
Khóe môi Tạ Thời Vân cong lên.
Trêu mèo bằng mồi cá là chuyện thú vị nhất, nhìn đôi mắt mèo sáng rực vì bóng dáng con cá, lại với không tới, thật khiến người ta không nhịn được mà muốn trêu đùa tiếp.
Anh thừa nhận mình có hơi… thích mấy trò trêu chọc thế này.
“Hửm?” Tạ Thời Vân cố tình nhướng mày, làm ra vẻ như chưa nghĩ gì, “Chưa quyết, chắc là về nhà thôi.”
“Ồ…”
Giang Dịch lập tức quay đầu nhìn vào màn hình.
Con trỏ chuột cứ quẩn quanh trong giao diện trò chơi, chẳng nhắm vào mục nào rõ ràng.
Tạ Thời Vân nhớ lại khi mèo cảm thấy lúng túng hoặc không biết làm sao, nó sẽ giả vờ bận rộn. Con mèo trước mặt anh bây giờ đúng là ví dụ điển hình.
“Còn cậu thì sao?” Tạ Thời Vân hỏi.
Giang Dịch lắp bắp, chuột cứ rê qua rê lại trong danh sách tướng, trông chẳng có chút tập trung nào.
“Tùy thôi… tôi cũng không quan trọng chuyện Tết nhất…”
Cậu còn chưa nói xong thì đã cảm thấy một luồng hơi ấm bất ngờ phả lên vành tai, xuyên qua lớp tai nghe.
“Ư?! Cậu làm gì vậy…” Giang Dịch giật mình co người lại, rúc vào lưng ghế.
“Nhìn thôi, cậu cứ chơi đi.” Tạ Thời Vân thật sự đứng ngay cạnh ghế chơi game của cậu, dáng vẻ như đang chuẩn bị thưởng thức kỹ năng thao tác của “game thủ mèo con” nào đó.