- Trang chủ
- Học Sinh Giỏi, Mèo Nhỏ Của Cậu Lại Làm Nũng Rồi!!!
- Chương 33: Mint Julep
Chương 33: Mint Julep
Truyện: Học Sinh Giỏi, Mèo Nhỏ Của Cậu Lại Làm Nũng Rồi!!!
Tác giả: Ma Lạt Uông Tử
- Chương 1: Mèo Con Lông Đỏ
- Chương 2: Cựu Trùm Trường
- Chương 3: Cậu Có Thể Đưa Tôi Về Không?
- Chương 4: Cậu Ta Sẽ Không Mơ Tưởng Tới Nhan Sắc Của Mày Chứ?
- Chương 5: Trông Cậu Ta Có Vẻ Ngoan
- Chương 6: Cậu Không Nhận Ra Tôi À?
- Chương 7: Không Đẹp Trai Bằng Một Nửa Cậu Ấy
- Chương 8: Không Thể Chơi Mèo Sao?
- Chương 9: Tôi Thích Tai Mèo Đen
- Chương 10: Chúc Ngủ Ngon, Công Chúa
- Chương 11: Không Phải Đèn Cạn Dầu
- Chương 12: Có muốn ăn cùng nhau không?
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16: Tôi có thể chạm vào tóc cậu được không?
- Chương 17: Bữa tiệc sinh nhật
- Chương 18: Tôi có hơi tủi thân một chút
- Chương 19: Cuối tuần đưa mày đi bệnh viện
- Chương 20: Gần đây Tạ Thời Vân cứ thích vuốt ve mấy con mèo hoang trong trường
- Chương 21: Lâu ngày không sinh hoạt tình d*c
- Chương 22: Nhẹ một chút được không… anh ơi
- Chương 23: Tại sao tai lại rụt vào rồi?
- Chương 24: Sau này nếu bị bắt nạt, cũng phải nói với tôi
- Chương 25: Cỏ bạc hà cho mèo
- Chương 26: Mèo nhỏ giả vờ ngoan
- Chương 27: Cho tôi sờ tai cũng chẳng hết giận được đâu
- Chương 28: Cuộc gọi video
- Chương 29: Muốn hôn một cái
- Chương 30: Não yêu đương
- Chương 31: Hình như tôi có chút thích Giang Dịch
- Chương 32: Hình như tôi sa vào sâu hơn rồi
- Chương 33: Mint Julep
- Chương 34: Tôi Thu Nhận Cậu
- Chương 35: Kỳ Nghỉ
- Chương 36: Cậu nói sẽ thu nhận tôi, còn tính không?
- Chương 37: Bảo bối Dịch đến trước cửa nhà cậu rồi nè
- Chương 38: Ngủ chung với tôi một đêm
- Chương 39: Tham Ăn Giống Mèo
- Chương 40: Tối Nay Không Về
- Chương 41: Tin Đồn Này Là Thật Chứ?
- Chương 42: Muốn Chiếm Hữu
- Chương 43: Tại sao lại hôn cậu!?
- Chương 44: Quen nhau từ khi nào?
- Chương 45: Mèo con đại hiệp
- Chương 46: Cậu đã chạm vào người khác chưa
- Chương 47: Mèo nhỏ vào bếp
- Chương 48: Cậu ăn Tết ở đâu?
- Chương 49: Mèo nhà tôi
- Chương 50: Tặng cậu một đóa hoa màu hồng
- Chương 51: Rất thích
- Chương 52: Cậu chẳng biết cách hôn chút nào
- Chương 53: Alpha gì mà đáng yêu quá
- Chương 54: Là một Alpha trưởng thành, tôi nên ngủ một mình
- Chương 55: Là một Alpha trưởng thành, chúng ta nên ngủ cùng nhau
- Chương 56: Tiểu Niên Thú
- Chương 57: Thú vui của tình yêu bình thường
- Chương 58: Anh em cùng vợ cậu ấy hơi ngọt ngào thì phải
- Chương 59: Hôn một cái đi, Tạ Thời Vân
- Chương 60: Tảo Mộ
- Chương 61: Mèo con giả oai
- Chương 62: Khoảnh khắc Blue Hour
- Chương 63: Cậu ta không được hay cậu không được?
- Chương 64: Mèo Con Đồi Bại
- Chương 65: Khóc thật à?
- Chương 66: Offline Team Building của ‘Khu du lịch 5A’
- Chương 67: Họa Sĩ Nhỏ
- Chương 68: Giao Dịch
- Chương 69: Mèo Con Có Đuôi
- Chương 70: Sốt Rồi
- Chương 71: Tôi là Kẻ Thứ Ba Không Thể Công Khai?
- Chương 72: Mèo Con Chuồn Thẳng
- Chương 73: Bên Hồ
- Chương 74: Mèo Con Nhảy Xuống Nước
- Chương 75: Sự Thật
- Chương 76: Sự Thật 2
- Chương 77: Còng Cả Cậu Đi Luôn
- Chương 78: Sẽ Khiến Cậu Khóc Suốt Một Đêm
- Chương 79: Không Được Bạo Lực Gia Đình
- Chương 80: Tổ Ấm Của Công Chúa Mèo Con
- Chương 81: Không Dỗ Dành Cậu Nữa Đâu!
- Chương 82: Không Ngủ Cũng Được, Muốn Gặp Cậu Thôi
- Chương 83: Tôi Sẽ Báo Cảnh Sát Bắt Cậu
- Chương 84: Học Cách Tự Rút Thẻ
- Chương 85: Ngoan Bé Cưng, Hôn Một Cái
- Chương 86: Nuôi Mèo Con
- Chương 87: Cảm ơn nhé, anh em của tôi và chị dâu tôi kỷ niệm ngày cưới vàng
- Chương 88: CP Sản Lương
- Chương 89: Mua Mèo Con
- Chương 90: Kế Sách Không Làm Đau Mông
- Chương 91: Hoạt Động Trở Lại
- Chương 92: Thầy Giáo Mèo Con
- Chương 93: Ngày Đầu Tiên Không Gặp Mèo Con, Nhớ Cậu
- Chương 94: Đuôi Mèo
- Chương 95: Cặp Đôi Nhỏ Đi Chơi!
- Chương 96: Cặp Đôi Nhỏ Dạo Phố
- Chương 97: Hầu Gái Mèo Con
- Chương 98: Chồng Tôi Nuôi Tôi Đấy
- Chương 99: Fan Nhỏ Của Chồng
- Chương 100: Cặp Đôi Tôi Đẩy Thuyền Tương Lai Rực Rỡ
- Chương 101: Tặng Cổ Phần
- Chương 102: Khi Nào Kết Hôn?
- Chương 103: Muốn Cầu Hôn Tôi Sao?
- Chương 104: Còi báo động nhãn hiệu Khoai Dẻo
- Chương 105: Mèo con và mèo con bé tí xin ngủ chung!
- Chương 106: Khoai Dẻo Động Dục
- Chương 107: Bánh Sandwich Tình Yêu
- Chương 108: Muốn Em Tự Do, Bé Ngoan
- Chương 109: Hết Chính Văn
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Tạ Thời Vân khẽ sững người.
Giang Dịch đã thả đôi tai ra, giống như một con mèo vừa lo lắng vừa dè dặt, đến cả chóp tai cũng cụp xuống.
“Tôi không giận đâu, đừng nghĩ nhiều quá.”
“Thật không?” Giang Dịch khẽ lay lay đôi tai, khóe mắt vẫn đọng lại nét u buồn, “Nhưng… cậu không chịu chạm vào tai tôi nữa.”
“Tôi vẫn muốn mà.” Tạ Thời Vân giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa hai cái.
Vẫn là cảm giác mềm mại như thường, chỉ là trong tim anh bây giờ rối bời như bị bóp nghẹt bởi một đám thủy tảo.
Giang Dịch ngoan ngoãn để anh xoa một lúc, đến khi lòng bàn tay nóng ấm ấy rút lại, cậu mới ngẩng đầu lên.
“Cậu sắp đi à?” Giang Dịch hỏi.
Tạ Thời Vân khẽ gật đầu.
Tâm trạng hiện tại của anh không phù hợp để tiếp tục ở lại, ít nhất phải lấy lại được sự bình tĩnh trước đã.
“Tôi qua khu giảng đường, hôm nay cậu nhớ nghỉ ngơi cho tốt, đừng quên dán miếng dán tuyến thể đấy.”
Giang Dịch bước từng bước nhỏ tiễn anh ra tận cửa, thẳng đến khi Tạ Thời Vân đóng cánh cửa trước mặt cậu lại.
Trong phòng quay trở về dáng vẻ u ám tĩnh lặng.
“……”
Rốt cuộc hiện tại là tình huống gì thế?
Tạ Thời Vân có đang giận hay không?
Giang Dịch mù mờ như người đi trong sương mù, ngay cả cảm giác thèm ăn cũng biến mất không còn chút nào.
“Giờ phải làm sao đây…”
—————
Vài ngày tiếp theo, giữa Tạ Thời Vân và Giang Dịch duy trì một loại quan hệ vi diệu.
Cả hai không hẹn mà cùng chủ động chào nhau buổi sáng và buổi tối, thỉnh thoảng cũng tìm chuyện chuyện trò đôi ba câu, nhưng chưa nói được quá mười tin thì đã kết thúc.
Đến chơi game mà Giang Dịch cũng không còn hứng thú.
Chủ quán bar: Tiểu Dịch, dạo này rảnh không?
Chủ quán bar: Buổi tối qua quán Phong Tình giúp một tay nhé? Tôi bận đi công chuyện mấy hôm.
Giang Dịch lười biếng nhìn chằm chằm dòng chữ trên màn hình.
Dù sao cũng chẳng có việc gì, chi bằng ra ngoài dạo một chút cho khuây khỏa.
– Được, tối tôi qua.
Cậu tùy tiện khoác lên một cái áo hoodie, ánh mắt liếc thấy ba chiếc áo khoác của Tạ Thời Vân vẫn treo trong tủ, bàn tay bỗng khựng lại, hiếm hoi nhớ tới việc phải mặc thêm áo ấm khi ra ngoài.
Cuối thu ở Đế Đô vừa lạnh vừa ẩm, dù không có mưa nhưng hơi nước trong không khí vẫn ngấm vào người theo từng hơi thở.
Giang Dịch kéo cổ áo lên cao, bắt một chiếc taxi ven đường.
Đường thông thoáng, bảy giờ cậu đã có mặt trước cửa quán bar Phong Tình.
Quán bar bình thường phải chín giờ tối mới bắt đầu nhộn nhịp, cậu đến khá sớm, liền gọi một phần khoai tây chiên và chân gà, tìm một góc gần biển rồi ngồi xuống.
“Anh Dịch, hôm nay đến sớm vậy!” Một omega tóc vàng xinh đẹp tiến lại bên cạnh cậu, Kỳ Mân cũng là nhân viên của Phong Tình, từng học chung trường với Giang Dịch.
Giang Dịch chẳng có tâm trạng, chỉ gật đầu rồi lim dim đôi mắt, liên tục bỏ khoai tây chiên vào miệng.
“Dạo này sao không thấy anh đến nữa?” Kỳ Mân lại hỏi.
Giang Dịch thở dài, “Sinh viên cũng phải đi học, cũng có bài tập, đâu rảnh như cậu nghĩ.”
“Ờ thì…” Kỳ Mân bĩu môi, giọng pha chút kiêu ngạo và trẻ con, “Tôi thì có học đại học đâu.”
“Ai bảo cậu học hành không ra gì.”
Giang Dịch xưa nay nói chuyện chẳng nể nang ai, làm Kỳ Mân tức đến giậm chân, giành lấy khoai tây chiên trong tay cậu, nhét mạnh vào miệng như trút giận.
Ăn xong một lúc, Kỳ Mân kéo ghế bên cạnh Giang Dịch ngồi xuống.
“Tâm trạng không tốt à?”
Giang Dịch nâng mắt, trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Kỳ Mân, cậu từng yêu ai chưa?”
“Hả?” Kỳ Mân nhướng bên mày, “Sao mà tôi chưa yêu chứ, làm ơn đi! Tôi xinh đẹp thế này mà! Cậu tưởng ai cũng mắt mù như cậu à!”
“Ừm.” Giang Dịch theo thói quen châm điếu thuốc, giữa làn khói mờ cậu khẽ nói, “Cậu biết cách theo đuổi một alpha không?”
“Chuyện nhỏ… chỉ cần mạnh dạn thổ lộ, chủ động ra tay là— Ơ khoan đã!”
Kỳ Mân nghẹn họng, biểu cảm sững lại.
“Cậu… cậu hỏi chuyện này làm gì?”
Giang Dịch hít sâu một hơi thuốc, nhả ra một vòng khói đậm đặc: “Chính là như cậu nghĩ đấy.”
“…Tôi xỉu mất!” Kỳ Mân như vừa nghe được cú sốc lớn nhất trong ngày, chồm cả người về phía Giang Dịch, “Trời ơi, cậu thật sự đang tán Tạ Thời Vân hả?! Không thể nào! Giang Dịch, cậu có bản lĩnh vậy sao!”
“Không có tán…”
Cứ hễ nghe đến cái tên Tạ Thời Vân là đầu Giang Dịch lại nhức nhối.
“Dù sao thì… bây giờ tình hình rối rắm.” Giang Dịch nói ngắn gọn.
Kỳ Mân cười khẽ, vẻ mặt như thể điều đó là tất nhiên: “Cậu mà đi tin mấy chiêu của Liễu Trừng, theo đuổi được mới lạ đấy.”
“Sao cậu biết cậu ta bày chiêu cho tôi?”
“Chậc.”
Kỳ Mân chỉnh lại cái áo dây trễ vai, ánh mắt nửa trêu nửa khiêu khích: “Cậu còn lạ gì nữa, miệng Liễu Trừng rộng như cái loa phường ấy.”
“À.” Giang Dịch gảy tàn thuốc vào gạt tàn.
“Nhưng mà cũng phải nói, Tạ Thời Vân là kiểu người có nhiều người chú ý đấy.” Kỳ Mân bĩu môi, “Cậu thích cậu ta cũng chẳng lạ.”
Giang Dịch không đáp, chỉ khẽ cười, ánh mắt dịu dàng đến lạ thường.
“Nói thật đi, có phải cậu thấy người ta đẹp trai, học giỏi, lại còn có tiền nên mới thích không?” Kỳ Mân cười hề hề.
“Không phải.”
“Thế thì vì sao hả? A a a Liễu Trừng không chịu nói với tôi… cậu nói đi!”
Omega tóc vàng dí sát mặt Giang Dịch, khoảng cách gần đến mức Giang Dịch còn ngửi được mùi cam thoảng qua nhẹ, có chút giống với hậu vị của mùi bạc hà.
Cậu hút một hơi cuối cùng, lười nhác dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn.
“Chỉ là một chuyện rất nhỏ thôi, nhưng đủ để thích cậu ấy rất lâu.”
—
Ban đêm ở Phong Tình luôn náo nhiệt, đến cả gió biển cũng mang theo mùi rượu và sự phù phiếm.
Giang Dịch vẫn như mọi khi, lặng lẽ đứng sau quầy bar, xung quanh là một đám omega vây lấy cậu gọi cocktail.
Có lẽ vì lâu rồi không động tay, hôm nay rượu Giang Dịch pha có mùi vị hơi lệch, nhưng chỉ cần nhìn mặt cậu là các omega cũng vui vẻ uống hết.
Dù sao thì… mục tiêu của họ cũng chẳng phải rượu.
Khoảng gần nửa đêm, phần lớn khách trong quán đều đã ngà ngà say.
Giang Dịch cầm ly rượu bạc hà còn lại, đứng một mình nép vào góc quán cách xa đám đông.
Cậu biết tửu lượng mình không cao, nên chỉ nhấp môi chút ít.
— Hiếm hoi có vài lần say, phần lớn đều bị Tạ Thời Vân bắt gặp.
“Giang Dịch!”
Kỳ Mân nhào tới bên cạnh cậu.
Giang Dịch đỡ lấy cậu ta theo phản xạ, đối diện là gương mặt đỏ bừng, mắt long lanh vì men rượu của Kỳ Mân.
“Lại say nữa rồi.” Giang Dịch mím môi.
“Hết cách rồi…” Kỳ Mân xoa thái dương, cười khổ, “Tôi quyến rũ quá, ai cũng muốn cụng ly với tôi hết…”
“Vậy sao? Tôi nghĩ bọn họ chỉ muốn ngủ với cậu.”
“Biến!”
Gió biển lùa qua, thổi tung mái tóc vàng của Kỳ Mân, khiến cậu ta tỉnh táo được đôi chút.
“Cậu đang uống gì thế?” Kỳ Mân híp mắt, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác, “Nhìn chẳng ngon lành gì.”
“Mint Julep.”
Giang Dịch nói xong, ngửa đầu uống cạn phần còn lại.
“Lại là loại đó…” Kha Nhiên lườm cậu, “Không biết đổi sang món khác à? Mà lần này nhìn màu có vẻ lạ hơn mọi khi?”
“Cho ít chanh hơn.”
Kỳ Mân nhướng mày: “Không phải cậu thích chanh lắm sao?”
Giang Dịch im lặng vài giây.
Kỳ Mân cảm thấy cậu im lặng một cách khác thường, liền ghé sát lại nhìn, phát hiện Giang Dịch đang cười, nụ cười ấy nhìn sao mà là lạ: “Cậu cười cái quỷ gì vậy trời… rợn hết da gà!”
“Không có gì.” Giang Dịch thu lại nụ cười, giọng khe khẽ như thì thầm, “Chỉ là… Tạ Thời Vân không thích thôi.”
“……”
Kỳ Mân im bặt, giơ tay hất tóc rồi quay ngoắt người bỏ đi.