8

Lục Tri Duyện đang bảo vệ cô ta — dùng sinh mạng và phẩm giá của những người phụ nữ khác.

Trong đó có tôi.

Tôi cẩn thận đặt điện thoại về chỗ cũ, trở lại phòng mình.

Khóa cửa, tôi lôi từ dưới đệm ra một cuốn sổ nhỏ — đóng lại từ giấy ghi chú và cây bút đánh cắp.

Mở trang thứ sáu, tôi ghi lại toàn bộ thông tin hôm nay: dự án vận chuyển, địa chỉ biệt thự, nội dung email.

Mỗi nét chữ đều gọn gàng, rõ ràng.

Đây là kho vũ khí của tôi.

Một ngày nào đó, những dòng chữ này sẽ biến thành đạn, bắn thẳng vào những kẻ đã hủy hoại tôi.

Tôi gấp sổ, giấu lại dưới giường.

Ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ rọi xuống cổ tay tôi.

Những vết sẹo tự vẫn cũ mờ dần.

Tôi không còn muốn chết nữa.

Tôi phải sống.

Sống lâu hơn chúng.

Sống tốt hơn chúng.

Và rồi — tận mắt nhìn chúng rơi xuống địa ngục.

Khi tôi bị ấn xuống bồn tắm, nước vẫn còn trong veo.

Tần Thịnh đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng, ra hiệu cho vệ sĩ ghì chặt vai tôi.

“Đến kỳ cũng không được lười biếng.” Anh ta thong thả xắn tay áo, giọng đều đều, “Quy củ chính là quy củ.”

Nước đá ngập dần tới eo, lạnh buốt khiến răng tôi va lập cập.

Ngày thứ hai của kỳ kinh vốn đã đau quặn bụng, giờ giống như có ngàn vạn mũi kim châm chích.

“Xin anh… chỉ lần này thôi…” Tôi yếu ớt cầu khẩn, biết vô ích nhưng vẫn buột miệng.

Tần Thịnh cười, cầm vòi sen mở nước lạnh.

“Tự cởi.” Anh ta ra lệnh, “Hoặc để tôi giúp.”

Ngón tay run rẩy cởi từng chiếc khuy.

Quần áo rơi xuống, lộ ra cơ thể đầy vết thương. Ánh mắt của vệ sĩ khiến tôi buồn nôn.

Nước lạnh xối thẳng từ đầu xuống, tôi nín thở, nhưng nước vẫn tràn vào khí quản, khiến tôi ho sặc sụa, nước bắn tung tóe.

“Rửa sạch đi.” Giọng Tần Thịnh vọng lại xa xăm, “Cô bẩn lắm.”

Tôi không biết sự tra tấn đó kéo dài bao lâu.

Khi vệ sĩ buông ra, tôi đã không còn sức đứng dậy.

Bọn họ lôi tôi về phòng, ném xuống giường như quẳng rác.

Cửa khóa cạch một tiếng.

Tôi co ro trên ga giường ướt sũng, toàn thân run lẩy bẩy.

Trời tối dần, không ai mang cơm đến.

Tôi cố gắng ngồi dậy tìm khăn khô, lại ngã nhào xuống đất.

Trán nóng rực, cơn sốt đến nhanh như bão.

Tầm nhìn bắt đầu mờ dần.

Trong bóng tối, tôi như quay về tuổi thơ.

Trong xưởng làm việc của mẹ, hương liệu tỏa ra ngọt ngào, ấm áp và an toàn.

“Niệm Khanh, nhớ kỹ.” Giọng mẹ vang lên rõ ràng, “Hương liệu có thể chữa lành, cũng có thể hại người. Tất cả phụ thuộc vào tỉ lệ.”

Bà dạy tôi phân biệt từng mùi hương, phối trộn những giọt tinh dầu cơ bản.

Năm ấy tôi mới mười tuổi, vụng về làm đổ lọ tinh dầu hoa hồng đắt đỏ.

“Không sao.” Mẹ lau nước mắt cho tôi, “Sai lầm chính là người thầy tốt nhất.”

Giấc mơ đổi cảnh.

Tôi đứng trong một phòng thí nghiệm lạ, trước mặt là dãy hóa chất.

Mẹ không ở đó, chỉ còn quyển sổ ghi chép mở rộng trên bàn.

Tiêu đề: Công thức hương liệu gây mê.

Bên dưới là hàng loạt công thức phức tạp.

Ngón tay tôi tự động thao tác — trộn, chưng cất, tinh lọc…

“Mẹ… cứu con…” Tôi nức nở trong mơ.

Một cơn đau quặn bụng kéo tôi về thực tại.

Cơn sốt khiến đầu óc rối loạn, nhưng công thức ấy lại khắc sâu trong trí nhớ.

Trời sáng.

Cửa mở, một nữ hầu bưng nước vào — Tiểu Đào, cô gái trẻ có những vết thương trên tay.

“Tần tổng bảo tôi xem cô chết chưa.” Cô nhỏ giọng, đặt cốc nước lên đầu giường.

Tôi khó nhọc ngồi dậy: “Cảm ơn…”

Cô lén nhìn ra cửa, rồi nhanh chóng lấy từ túi tạp dề ra hai viên thuốc:

“Thuốc hạ sốt. Đừng cho ai biết.”

Tôi nuốt khan, vị đắng lan trong cổ họng.

“Cô tên gì?” Tôi hỏi.

Cô thoáng sững người, dường như không ngờ tôi hỏi.

“Tiểu Đào.” Rồi bổ sung, “Em gái tôi… từng làm ở biệt thự khác của Tần tổng.”

Tôi không cần hỏi “sau đó thì sao”. Ánh mắt hằn thù hận của cô đã trả lời.

Cô đi rồi, tôi gắng ghi lại công thức trong mơ.

Không biết thật hay ảo, nhưng đó là tia hy vọng duy nhất.

Cơn sốt kéo dài ba ngày.

Tần Thịnh không xuất hiện, chỉ sai bác sĩ đến một lần — một thanh niên đeo kính gọng vàng, nét mặt lạnh nhạt.

“Viêm phổi.” Hắn chẩn đoán ngắn gọn, tiêm một mũi kháng sinh, “Đừng chết, Tần tổng sẽ không vui.”

Trước khi đi, hắn nhét vào tay tôi một gói nhỏ:

“Mỗi ngày một viên.”

Đợi hắn rời đi, tôi mở ra — thuốc chống trầm cảm.

Tại sao lại cho tôi? Do lệnh Tần Thịnh, hay…

Tôi không uống, giấu dưới nệm, cùng công thức.

Ngày thứ tư, cơn sốt lui.

Tôi được phép đi lại trong phạm vi biệt thự, nhưng cổng vẫn đóng chặt.

Nghe nói Tần Thịnh sang châu Âu bàn công việc.

Nhà bếp trở thành nơi tôi lui tới nhiều nhất.

Quản gia tưởng tôi muốn lấy lòng đầu bếp để xin thêm đồ ăn, thực chất tôi đang thu thập hương liệu — quế, vani, oải hương…

Không đủ chuyên nghiệp, nhưng vẫn có thể dùng.

Tôi nhờ Tiểu Đào mang vài chai rỗng và cồn.