- Trang chủ
- Hạt Giống Báo Thù Full
- CHƯƠNG 21
CHƯƠNG 21
Truyện: Hạt Giống Báo Thù Full
Tác giả: Nhất sinh nhất thế
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
21
Cả phòng lặng ngắt. Trên màn hình, gương mặt hắn vặn vẹo, trán túa mồ hôi lạnh.
“Tần tổng…” – Một người cố xoa dịu.
“Câm miệng!” – Hắn gào lên – “Tôi biết các người sau lưng đều nói tôi điên! Nói tôi thần kinh! Các người nhìn kìa! Hắn đang cười ở góc kia! Nhan Niệm Khanh cái con tiện nhân đó!”
Phòng họp lặng phắc. Các cổ đông nhìn nhau, vài người bắt đầu lén nhắn tin.
Tần Viễn Sơn đúng lúc đứng dậy:
“Tần tổng, ngài quá mệt rồi, có cần nghỉ ngơi một lát không?”
“Cút!” – Hắn đẩy ông ta ra – “Các người đều muốn hại ta! Nhất là mày!” Hắn bỗng chỉ thẳng vào camera giám sát, như thể nhìn xuyên qua nó thấy được tôi – “Lê Niệm! Tao biết mày đang xem!”
Tôi tháo tai nghe, gật đầu với Tần Viễn Sơn:
“Đến lượt ông ra sân.”
Ông nhấn nút bộ đàm:
“Bảo vệ, mời Tần tổng vào phòng nghỉ. Hội đồng tạm ngừng.”
Trong màn hình, hai bảo vệ tiến lại. Tần Thịnh đột nhiên bùng nổ, đấm thẳng mặt một người:
“Đừng chạm vào tao!”
Cảnh tượng hỗn loạn. Các cổ đông vội vã rời ghế, người đã gọi điện cầu cứu. Nhân cơ hội, Tần Viễn Sơn tuyên bố:
“Xét thấy tình trạng sức khỏe của Tần tổng, tôi đề nghị tạm ngưng chức vụ CEO, do tôi tạm quyền.”
Cuộc bỏ phiếu diễn ra chóng vánh, kết quả áp đảo. Khi bị bảo vệ cưỡng chế lôi đi, hắn còn gào thét:
“Chúng mày sẽ hối hận! Lê Niệm chính là Nhan Niệm Khanh! Cô ta muốn báo thù tất cả chúng ta!”
Tiếc rằng, chẳng ai tin lời của một kẻ điên.
________________
Một tiếng sau, tôi đến phòng nghỉ riêng của Tần thị. Hắn đã bị tiêm thuốc an thần, ngả trên sofa, ánh mắt mơ hồ vô hồn.
“Tần tổng.” – Tôi nhẹ giọng gọi, cúi sát người hắn – “Ngài… còn ổn chứ?”
Hắn chậm chạp quay đầu lại, khi nhận ra là tôi, đồng tử bỗng co rút:
“Cô… cô…”
Tôi lấy ra một lọ nhỏ, khẽ lắc trước mũi hắn:
“Ngửi thử cái này, sẽ dễ chịu hơn.”
Lọ nước hoa giải dược đặc chế lập tức phát huy tác dụng. Cơ thể căng cứng của hắn dần buông lỏng, ánh mắt cũng trong sáng hơn vài phần.
“Lê tiểu thư…” – Giọng hắn khàn khàn – “Tôi… tôi bị sao thế này…”
“Quá lao lực nên sinh ra ảo giác.” – Tôi dịu dàng nói – “Hội đồng quản trị rất lo lắng cho ngài.”
Hắn đau đớn ôm đầu:
“Tôi nhìn thấy Nhan Niệm Khanh… Cô ta toàn thân máu… nói sẽ giết tôi…”
Tôi khẽ vuốt lưng hắn, như an ủi một đứa trẻ:
“Chỉ là ảo giác thôi. Cô ta đã chết rồi, nhớ không?”
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt yếu đuối như trẻ con:
“Thật… thật vậy chứ?”
“Đương nhiên rồi.” – Tôi mỉm cười – “Giờ ngài cần nghỉ ngơi. Tôi đưa ngài về nhé?”
Tần Thịnh yếu ớt gật đầu. Tôi dìu hắn lên xe, đích thân cầm lái đưa về biệt thự. Trên đường, hắn liên tục gãi cánh tay và cổ – chỗ ấy đã chi chít vết cào.
“Ngứa… như có côn trùng bò vậy…” – Hắn rên rỉ đau đớn.
Tôi đưa thêm cho hắn một lọ khác:
“Xịt cái này sẽ đỡ hơn.”
Hắn tham lam giật lấy, xịt khắp lên da. Chốc lát sau, triệu chứng lắng xuống, hắn thở phào:
“Lê tiểu thư… cô đúng là cứu tinh của tôi.”
Tôi chỉ mỉm cười không đáp. Cứu tinh? Không… tôi chính là tử thần của ngươi.
________________
Biệt thự của Tần Thịnh vẫn xa hoa, nhưng đã phảng phất hơi thở suy tàn. Đám người hầu nhìn nhau, thì thầm bàn tán – ai nấy đều đã nghe chuyện ở hội đồng.
Tôi dìu hắn vào phòng ngủ, tự tay rót nước, nhỏ thêm vài giọt dược dịch đặc chế.
“Uống đi, sẽ dễ ngủ hơn.” – Tôi dịu giọng.
Hắn không chút đề phòng, uống cạn. Mười phút sau, hắn chìm vào giấc ngủ sâu.
Tôi đảo mắt khắp phòng, ánh nhìn dừng lại ở két sắt treo trên tường. Mật mã tôi đã biết từ lâu – khi chịu tác động của thuốc, chính hắn từng lẩm bẩm nói ra.
Mở két, bên trong là một xấp tài liệu. Trên cùng là hợp đồng thu mua Lục thị, đã ký hoàn tất. Dưới đó là vài bản hiệp nghị mật, ở đáy là một chiếc USB.
Tôi cắm vào máy tính, hàng loạt video hiện ra. Ngẫu nhiên mở một đoạn, hình ảnh khiến dạ dày tôi co rút – trong tầng hầm, một cô gái bị xích sắt trói, toàn thân thương tích. Không phải tôi, mà là một nạn nhân khác.
“Bộ sưu tập” của Tần Thịnh.
Tôi sao chép toàn bộ dữ liệu, rồi đặt USB trở lại chỗ cũ. Đây sẽ là cọng rơm cuối cùng bóp gãy cổ hắn.
Xuống lầu, ở phòng khách tôi gặp Tần Viễn Sơn.
“Ổn thỏa rồi chứ?” – Ông hỏi.
Tôi gật:
“Hắn sẽ ngủ ít nhất mười hai tiếng. Hội đồng bên kia thế nào?”
“Đã nhất trí tuyệt đối cho tôi tạm quyền.” – Ông mỉm cười – “Kế tiếp?”
“Tiến hành thâu tóm Lục thị theo kế hoạch.” – Tôi đưa ông ta một danh sách – “Mấy vị cổ đông này cần loại bỏ.”
Tần Viễn Sơn liếc qua, nhíu mày:
“Trong đó có vài người là bạn cũ của tôi…”
“Hoặc họ đi, hoặc ông đi.” – Tôi bình thản – “Lựa chọn ở ông.”
Ông ta trầm mặc một lúc, rồi gật đầu chấp nhận.
________________
Rời Tần gia, tôi trở lại công ty. Tiểu Lâm đang chờ: