22
“Tổng giám đốc Nhan, Lâm Thanh Du lại đặt hàng – lần này một trăm chai ‘Hạnh phúc’.”
Tôi nhướng mày:
“Cô ta còn tiền à?”
“Đã đem cầm nữ trang và hàng hiệu.” – Tiểu Lâm đưa tôi chiếc tablet – “Đây là ghi chú trong đơn hàng.”
Trên màn hình, lời nhắn của Lâm Thanh Du gần như khẩn cầu:
“Xin hãy giao ngay! Bao nhiêu tiền cũng được! Tôi sắp phát điên rồi!”
Tôi bật cười lạnh:
“Chỉ gửi mười chai bản loãng. Giá gấp đôi.”
“Còn nữa,” – Tiểu Lâm nói thêm – “Lục Tri Duyện xin được gặp ngài. Hắn nói… biết ngài là ai.”
Tôi khẽ ngạc nhiên:
“Bảo hắn mười giờ sáng mai đến.”
Trở lại văn phòng, tôi mở màn hình giám sát Lục Tri Duyện. Hắn ngồi trong phòng, trước mặt ngổn ngang hồ sơ, tóc rối bù, vest nhăn nhúm. Trên bàn đặt cả chục chai nước hoa của tôi – đều là do Lâm Thanh Du mua.
Hắn cầm một chai, do dự giây lát, rồi xịt lên cổ tay. Hít sâu một hơi, vẻ mặt liền thả lỏng. Hắn đã bắt đầu lệ thuộc vào hương thơm này.
Điện thoại reo, bác sĩ Sở:
“Xét nghiệm máu của Tần Thịnh có phát hiện mới – gan đã bắt đầu suy yếu.”
“Đẩy nhanh tiến độ.” – Tôi ra lệnh – “Tôi muốn hắn sụp đổ hoàn toàn trong vòng một tháng.”
Kết thúc cuộc gọi, tôi mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp nhỏ. Bên trong là một chiếc khuyên tai lam bảo thạch – tín vật đính ước hai năm trước Lục Tri Duyện từng tặng tôi, nay tôi tìm thấy trong két của Tần Thịnh.
Ngày mai, nó sẽ nằm trên tai tôi… khi Lục Tri Duyện đến gặp.
Tôi đứng trước cửa kính, ngắm nhìn thành phố chìm trong đêm.
Hai năm trước, tôi bị họ giẫm nát dưới chân.
Còn giờ đây, vận mệnh của bọn họ nằm gọn trong tay tôi.
(CÒN TIẾP… HẸN MỌI NGƯỜI TỐI NAY LÊN FULL NHA….)