17

Tôi lạnh lùng nhìn vẻ say mê ấy. Công thức mới chứa nhiều chất kích thích hơn, mẩn đỏ sẽ nhanh loang khắp người, nhưng hiệu quả gây ảo giác cũng mạnh gấp bội, càng khiến cô ta không thể dứt.

“Lục Tri Duyện có biết cô mê nước hoa của tôi vậy không?” Tôi hỏi.

Cô ta lắc đầu, mắt dại đi: “Dạo này anh ấy dữ lắm… nói tôi tiêu xài hoang phí…” Rồi nắm chặt tay tôi, giọng hoảng loạn: “Đừng nói với anh ấy giá lọ này!”

Tôi mỉm cười: “Tất nhiên rồi. À, nghe bảo Tần Thịnh định thâu tóm Lục thị?”

Nét mặt cô ta vặn vẹo dữ tợn: “Thằng súc sinh đó! Tri Duyện nói hắn nắm trong tay bằng chứng, dọa ép bán rẻ công ty.”

Tôi làm bộ sửng sốt: “Quá đáng thật!”

“Tri Duyện tối nay phải đi gặp hắn.” Cô ta cắn môi, “Tôi lo họ sẽ đánh nhau.”

Tôi vỗ tay cô ta: “Đừng lo, đàn ông có cách của đàn ông.”

________________

Chia tay Lâm Thanh Du, tôi lập tức nhắn tin nặc danh cho Lục Tri Duyện:

“Tần Thịnh có chứng cứ về đường dây buôn lậu của anh. Tối nay hắn sẽ ghi âm.”

Sau đó, tôi lại gọi cho Tần Thịnh:

“Nghe nói tối nay anh gặp Lục Tri Duyện? Cẩn thận, dạo này tâm lý anh ta rất bất ổn.”

________________

Chín giờ tối, camera trong biệt thự gửi cảnh báo. Hình ảnh cho thấy Lục Tri Duyện và Tần Thịnh đang đối mặt trong thư phòng, sắc mặt đỏ gay.

“…Mày giở trò với tao!” Lục Tri Duyện đấm mạnh xuống bàn, “Toàn bộ tin tức truyền thông đều do mày giật dây!”

Tần Thịnh cười lạnh: “Đít mình lau không sạch, còn trách ai?”

“Tao có bằng chứng của mày!” Lục Tri Duyện gào, “Biệt thự Tây Sơn, tầng hầm dưới đất, có cần tao nhắc mày trong đó đã xảy ra gì không?”

Sắc mặt Tần Thịnh tái mét: “Mày nói linh tinh gì thế?”

“Nhan Niệm.” Lục Tri Duyện nghiến từng chữ, “Mày giam giữ cô ấy suốt một năm.”

“Chính mày tự tay đưa cô ta cho tao.” Tần Thịnh châm chọc, “Giờ còn bày đặt đóng vai người tốt?”

Lục Tri Duyện vung bình hoa đập vào tường: “Không giống nhau! Tao chưa bao giờ bảo mày hành hạ cô ấy!”

“Muốn nói gì thì nói.” Tần Thịnh rút điện thoại, giọng lạnh tanh, “Cuộc đối thoại vừa rồi tao đều ghi lại. Từ ‘biệt thự Tây Sơn’, ‘giam giữ’… cộng thêm bằng chứng tài chính trong tay tao, đủ cho mày bóc lịch cả đời.”

Lục Tri Duyện như con thú bị dồn vào đường cùng, điên loạn gào: “Mày muốn gì?”

“51% cổ phần Lục thị.” Tần Thịnh mỉm cười, “Nếu không, ngày mai cảnh sát sẽ nhận được cả bản ghi âm lẫn hồ sơ buôn lậu.”

Hình ảnh rung lắc dữ dội, hai người lao vào nhau. Đồ đạc đổ ngổn ngang, trà và đèn bàn vỡ nát. Cuối cùng, vệ sĩ ùa vào tách họ ra.

Lục Tri Duyện bị kéo đi, khóe miệng rớm máu, ánh mắt cuồng loạn: “Mày sẽ hối hận, Tần Thịnh!”

Còn Tần Thịnh, vừa chỉnh lại áo sơ mi bị xé rách, vừa quay mặt về phía camera — hắn đâu biết đó là máy quay — nở nụ cười đắc thắng.

Tôi tắt màn hình giám sát, tự rót cho mình ly vang đỏ. Kế hoạch trôi chảy hơn dự liệu. Hai kẻ từng là đồng minh, giờ thành tử thù.

Còn Lâm Thanh Du, vẫn chìm đắm trong thứ hương tôi điều chế.

________________

Điện thoại rung. Là tin nhắn từ Tần Thịnh:

“Xong rồi. Mai ký hợp đồng. Có muốn ăn mừng không?”

Tôi đáp: “Dĩ nhiên. Mấy giờ?”

Hắn trả lời rất nhanh: “Bảy giờ tối, nhà tôi.”

Đặt điện thoại xuống, tôi bước đến gương, luyện tập nụ cười. Trong gương, một người phụ nữ xinh đẹp nhưng hiểm độc, ánh mắt sắc lạnh như dao.

Cuộc chơi thực sự, sắp bắt đầu.

Tiếng chuông cầu cứu của Lâm Thanh Du vang lên lúc ba giờ sáng.

“Lê tiểu thư! Cứu tôi với! Mặt tôi… mặt tôi ngứa quá!” Giọng cô ta khàn đặc, lẫn tiếng khóc nấc.

Tôi mở cuộc gọi video, màn hình hiện ra khiến tôi suýt bật cười. Khuôn mặt cô ta chi chít mẩn đỏ, vài chỗ đã loét rỉ mủ, mắt phải sưng đến nỗi gần như không mở nổi.

“Trời ơi!” Tôi giả bộ hoảng hốt. “Cô đã dùng bao nhiêu nước hoa vậy?”

“Tôi không biết… nửa lọ?!” Cô ta vừa cào cấu cổ, để lại từng vệt máu, vừa rên rỉ: “Nhưng tôi chịu không nổi! Không xịt thì còn khổ sở hơn!”

Tôi khẽ thở dài: “Có thể bị dị ứng. Tôi sẽ đưa bác sĩ đến.”

“Không!” Cô ta thét lên, “Không được để ai thấy tôi thế này! Nhất là Tri Duyện!”

Tôi lặng im một thoáng: “Vậy thì tôi mang thuốc đến cho cô. Nửa tiếng nữa, sau nhà gặp.”

________________

Cúp máy, tôi lấy từ tủ lạnh ra hộp thuốc mỡ đã chuẩn bị sẵn. Thứ này chỉ giúp thuyên giảm tạm thời, nhưng càng làm cô ta phụ thuộc vào hương liệu. Giải dược thật ư? Không tồn tại.

Biệt thự nhà họ Lâm, bảo vệ đã quen mặt tôi, liền cho qua. Ở cửa sau, cô ta quấn khăn kín mít, chỉ để lộ đôi mắt đỏ ngầu sưng mọng.

“Mau vào!” Bàn tay run rẩy kéo chặt cánh tay tôi.

Phòng trang điểm một mảnh hỗn loạn: lọ nước hoa vỡ nát, khăn giấy dính máu, và vô số chai rượu rỗng. Gương soi cũng nứt toác, như bị vật gì ném mạnh vào.