- Trang chủ
- Góc Nhìn Thứ Tư - Mạc Thần Hoan
- Chương 3
Chương 3
Truyện: Góc Nhìn Thứ Tư - Mạc Thần Hoan
Tác giả: Mạc Thần Hoan
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249: Hoàn Chính Văn
- Chương 250: Logic
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254: Đêm Đen Cực Quang
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258: Phiên ngoại Tổng hợp - Tê Liêu Triều Khứ Từ
- Chương 259: Phiên ngoại Tổng hợp 2 - Tê Liêu Triều Khứ Từ
- Chương 260: Phiên ngoại: Gia Đình - Tê Liêu Triều Khứ
- Chương 261: PN. Đừng tùy tiện ven đường nhặt đàn ông. (Từ Tư Thanh x Triệu Hận)
- Chương 262: PN 2. Đêm đen cực quang
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Góc Nhìn Thứ Tư Chương 3
Nếu đã từng đến vùng nông thôn để tảo mộ, liền nhất định đã gặp qua những ngôi biệt thự Minh trạch nhỏ nhỏ xinh xinh như vậy.
Biệt thự giấy này có hình dáng gần giống với biệt thự thật, chỉ có điều kích thước được thu nhỏ lại. Những căn nhà đắt tiền hơn một chút cũng sẽ được trang bị cầu thang mini, đồ nội thất, v.v. Ngay cả khi không dành cho người sống thì cũng không hề qua loa chút nào.
Bất quá khối kiến trúc màu trắng này lại không được xây dựng tinh xảo như thế.
Biệt thự nhỏ được dựng bằng giấy trắng này cao khoảng hai mét, rộng gần một mét, chia thành hai tầng. Xuyên thấu qua ô cửa sổ giấy có thể thấy mỗi tầng được chia thành bốn phòng. Nó toàn bộ đều là màu trắng, có nơi ít giấy có nơi nhiều giấy, xây dựng không đồng đều tạo ra cảm giác khác nhau về độ thấu sáng và độ nặng, đồng thời tách biệt giữa tường với cửa ra vào và cửa sổ.
Tiêu Cẩn Dư nhìn qua cửa sổ hồi lâu.
Trên tàu điện ngầm phía sau cậu, Triệu Chí Tân đã nổi hết da gà. Gã ôm chặt lấy cánh tay mình, thấy Tiêu Cẩn Dư vẫn đang quan sát đống minh trạch kia không nhịn được gân cổ lên: "Cậu, cậu sao còn không trở lại?"
Tiêu Cẩn Dư không trả lời.
"Này, Tiểu Cẩn Dư!"
Chàng trai tóc đen thân mình hơi dừng lại một chút, lúc này cuối cùng cũng quay đầu.
Đứng trong bóng tối, Tiêu Cẩn Dư nhìn gã đàn ông đeo kính vẫn đang ẩn núp dưới ánh đèn tàu điện ngầm, không dám bước ra ngoài: "Từ tương ứng với 'đến trạm' hẳn là 'xuống tàu'. Rõ ràng đây là trạm Bạch Viện Tử. Chúng ta vừa rồi ở trên tàu chờ đợi gần năm phút mà không tìm thấy manh mối nào. Hiện tại đây là manh mối duy nhất."
Nói xong, không quan tâm đến phản ứng của đối phương hay cố gắng thuyết phục gã ta, Tiêu Cẩn Dư một mình đi vòng quanh căn nhà nhỏ để quan sát.
Triệu Chí Tân trên tàu kinh ngạc nhìn hành động của cậu.
Thật lâu sau, gã nghiến răng một cái, bước xuống trạm.
Khi Tiêu Cẩn Dư nhìn thấy Triệu Chí Tân bước ra khỏi tàu, cậu bất động thanh sắc nhìn hắn. Gã đàn ông run rẩy vừa chạm đất đã chạy nhanh đến bên cạnh cậu, cũng bắt đầu quan sát ngôi nhà.
Tiêu Cẩn Dư cũng không cảm thấy Triệu Chí Tân là người nhát gan nhút nhát. Tình hình hiện tại đã cực kỳ rõ ràng.
Bọn họ gặp quỷ.
Đây không phải hàng mã nhân tạo, cũng không phải là lễ hội Halloween thực chất chỉ là một bữa tiệc hóa trang của phương Tây.
Đây là quỷ chân chính.
Một người dù có lá gan lớn đến đâu thì khi thật sự gặp quỷ, vô luận làm ra cái hành vi nào cũng đều rất hợp lý.
Ngay cả Tiêu Cẩn Dư cũng không phải thực sự không sợ hãi, chỉ là thay vì ngồi trên tàu chờ chết, cậu không muốn bỏ cuộc, càng muốn tìm cách rời khỏi đây. Quỷ không giết họ ngay lập tức, có lẽ còn để lại một con đường sống. Tất cả những gì cậu cần làm chính là tìm ra con đường này và rời đi.
"Tiêu, Tiêu Cẩn Dư, ngôi nhà này có vẻ lớn hơn minh trạch bình thường một chút."
Tiêu Cẩn Dư quay lại nhìn gã đeo kính.
Triệu Chí Tân run rẩy đẩy gọng kính, nói: "Thời điểm tôi đi tảo mộ ở quê thường xuyên thấy những ngôi biệt thự minh trạch như thế này. Bình thường không thể nào cao tới hai mét, cũng không thể chỉ làm bằng giấy trắng. Hoá vàng mã thì đơn giản, nhưng đồ vật dâng cho người chết thì đa phần đều là màu sắc sặc sỡ. Ví dụ như..." Nuốt nuốt nước miếng, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, Triệu Chí Tân tiếp tục nói: "Ví dụ như, cậu biết tiền âm phủ không, nó nhiều màu sắc, màu nào cũng có. Minh trạch hẳn phải càng đẹp mắt, càng nhiều màu sắc hơn."
Trầm tư một lát, Tiêu Cẩn Dư nói: "Ý của anh là, nó không giống minh trạch sao?"
"Không hẳn vậy... Tôi chỉ thuận miệng nói bừa thôi."
Tiêu Cẩn Dư gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Một ngôi nhà màu trắng do quỷ biến thành, bất kể đó có phải là loại hàng mã mà con người thường sử dụng hay không cũng đã đủ âm trầm đáng sợ. Nó là minh trạch thật hay không cũng không quan trọng. Cho dù không phải minh trạch, thì vẫn tốt hơn là minh trạch.
Hiệu quả của việc cùng nhau quan sát căn nhà rõ ràng cao hơn nhiều.
Mặc dù nó được thiết kế khá tinh xảo nhưng lại không có đồ nội thất nên rất thuận tiện cho việc kiểm tra. Trong vòng hai phút, hai người đã xuyên qua cửa sổ quan sát mọi ngóc ngách của căn nhà.
Tiêu Cẩn Dư: "Tôi không thấy có cái gì đặc biệt."
Triệu Chí Tân: "Tôi cũng vậy."
Kiểm tra căn nhà màu trắng xong, vậy bước tiếp theo là gì...
Ngầng đầu quét quanh bốn phía, nhìn vào bóng tối vô tận, Tiêu Cẩn Dư bình tĩnh nói: "Nếu căn phòng này tạm thời không tìm thấy bất kỳ manh mối nào, vậy tiếp theo, chúng ta có thể tìm xung quanh xem liệu có manh mối nào khác hay không."
Triệu Chí Tân cả kinh nói: "Cậu sẽ không phải muốn đi sâu vào chỗ tối nhìn chứ? Không được, vì chúng ta ở gần tàu điện ngầm mới có thể nương theo ánh đèn nhìn rõ mọi thứ. Nếu đi vào sâu hơn sẽ không có đèn... ừm..."
Nhìn thấy Tiêu Cẩn Dư bình tĩnh lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bật đèn pin, Triệu Chí Tân không nói nên lời.
Triệu Chí Tân: “…”
Là gan cậu lớn như vậy mẹ cậu có biết không?
Tiêu Cẩn Dư muốn tiếp tục thăm dò trong bóng tối, Triệu Chí Tân đầy mặt không tình nguyện. Nhưng nếu thực sự phải ở lại đây một mình, gã sẽ còn sợ hãi hơn nữa. Thấy Tiêu Cẩn Dư ý chí kiên định cầm đèn pin điện thoại bước vào bóng tối, gã đứng đó choáng váng vài giây rồi vội vã đi theo.
Đầu tiên, hai người đi về phía bóng tối ở bên phải căn nhà.
Thanh niên tóc đen sải bước dài đi phía trước, gã đàn ông đeo kính theo sát phía sau. Nhìn ngôi nhà màu trắng sau lưng ngày càng nhỏ lại, hàm răng của Triệu Chí Tân bắt đầu mất kiểm soát va vào nhau lập cập vì sợ hãi. Đột nhiên, Tiêu Cẩn Dư dừng lại.
"Làm sao vậy?!"
Tiêu Cẩn Dư cũng không quay đầu lại nhìn về phía trước: "Hết rồi."
"Hả?"
Nheo mắt lại, Tiêu Cẩn Dư vươn tay tiến về phía trước. Giây tiếp theo, lòng bàn tay cậu chạm vào một bức tường vô hình. Cậu trăm triệu lần không nghĩ tới, mới đi được khoảng mười mét, họ đã đi đến điểm cuối của không gian tối tăm này.
Bên phải chỉ đi được mười mét, kia bên trái thì sao?
Ý nghĩ nhanh chóng lóe lên trong đầu, Tiêu Cẩn Dư lập tức quay người bước về phía sau. Gã đeo kính chưa kịp hiểu chuyện gì đã vội vã đi theo.
Quả nhiên, lấy ngôi nhà làm trung tâm đi về bên trái khoảng mười mét cũng sẽ chạm vào một bức tường vô hình.
Vậy còn phía sau?
Lại một lần nữa đụng tường, Tiêu Cẩn Dư thu tay lại.
Tiêu Cẩn Dư: "Ba mặt đều là tường, một mặt là tàu điện ngầm, tạm thời có thể coi là không gian kín. Mà tàu điện ngầm mỗi toa dài khoảng 20 mét."
Triệu Chí Tân sửng sốt: “Hả?” Vậy thì sao?
"Nơi này lấy ngôi nhà trắng kia làm trung tâm, là một không gian hình vuông có chiều dài và chiều rộng khoảng 20 mét." Không chờ gã đàn ông đeo kính kịp hỏi thêm câu nữa, Tiêu Cẩn Dư đã nói rất nhanh: "Nói cách khác, không gian này chỉ bao phủ toàn bộ một toa tàu. Sau khi chúng ta xuống tàu điện ngầm, tất nhiên sẽ đi vào không gian hình vuông có độ dài cạnh 20 mét này. Nhưng tàu điện ngầm không bao giờ chỉ có một toa!"
"Hả?"
Đối phương còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Cẩn Dư đã nhanh chóng đi về phía tàu điện ngầm: "Tàu điện ngầm được kết nối với nhau. Chúng ta có thể đi bộ từ toa này đến toa khác và xuống ở toa tiếp theo. Khi chúng ta xuống toa tiếp theo, chiều dài sẽ vượt qua 20 mét, và chúng ta sẽ đi ra khỏi không gian của ngôi nhà màu trắng này."
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, suy nghĩ của Tiêu Cẩn Dư cũng thay đổi quá nhanh. Gã đeo kính dường như hiểu được một chút, nhưng vẫn còn hơi mê mang. Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Cẩn Dư sải bước trở về tàu điện ngầm, gã không nói hai lời vội vã chạy vọt tới.
Tuy nhiên, khi hai người còn cách cửa tàu điện ngầm chưa đầy một mét, họ nghe thấy một tiếng nổ lớn.
"Rầm!"
Cửa tàu điện ngầm không kịp đề phòng đột nhiên đóng lại, chỉ trong tích tắc, cánh cửa đã bị khóa!
Tiêu Cẩn Dư đứng đó, đồng tử rung động, hai mắt từ từ mở to nhìn chằm chằm vào cánh cửa tàu điện ngầm bỗng đóng sầm trước mặt. Sau đó... Trơ mắt nhìn nó phát ra âm thanh rầm rầm, lái đi xa dần!
Triệu Chí Tân trợn mắt há mồm. Một lúc lâu sau, hắn nhìn người thanh niên bên cạnh, kinh hãi nói: "Tàu điện ngầm đi rồi a, nó đi rồi, Tiểu Cẩn Dư! Phải làm sao đây... Ách..."
Âm thanh đột nhiên dừng lại, gã đàn ông đeo kính lặng lẽ nuốt nỗi sợ hãi vào trong bụng.
Trong không gian tối tăm vô tận, ánh sáng của tàu điện ngầm càng lúc càng mờ nhạt. Tiêu Cẩm Dư cầm chiếc điện thoại phát sáng trên tay. Thần sắc bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào ánh đèn cuối đuôi tàu, dõi theo nó ngày một xa dần.
Một lúc lâu sau, cậu nhếch khóe môi lên, cười đầy ẩn ý: "Có điểm ý tứ."
Mặc dù đang mỉm cười, gã đàn ông đeo kính lại cảm thấy một luồng hàn ý từ lòng bàn chân xông thẳng lên trán. Không hiểu vì sao, rõ ràng gã và cậu sinh viên bên cạnh mới gặp nhau lần đầu, nhưng một ý nghĩ khó hiểu lại đột nhiên hiện lên trong đầu gã...
Cậu ta đang tức giận.
Bị nhốt trong tàu điện ngầm lâu như vậy, Tiêu Cẩn Dư không hề tức giận hay sợ hãi.
Nhìn thấy ngôi nhà màu trắng quỷ dị, thăm dò trong bóng tối, cậu cũng không hề nao núng hay khẩn trương chút nào.
Nhưng vào lúc này, khi cánh cửa tàu điện ngầm đóng sầm lại như thể chế giễu sau khi họ phát hiện ra câu trả lời thực sự, điều đó thực sự khiến chàng trai trẻ có vẻ ngoài ôn hòa kia tức giận.
Triệu Chí Tân vô thức lùi ra sau một bước, không dám hé răng. Nhưng gã không ngờ rằng chỉ sau vài giây, nụ cười của Tiêu Cẩn Dư đã ngừng lại. Cậu bình tĩnh nói: "Nếu tàu điện ngầm đã đi rồi, kia chỉ còn một chỗ để kiểm tra."
"Hả?"
Không phải chứ, cậu vừa rồi vẫn còn một bộ dáng muốn giết quỷ, lúc này chỉ qua vài giây đã trở lại bình thường? !
Tiêu Cẩn Dư quay lại nói: "Vừa rồi có một chỗ tôi chưa kiểm tra."
"Cái gì?"
Hướng đèn pin trên điện thoại xuống dưới, thanh niên tóc đen bước tới nơi tàu điện ngầm biến mất. Đột nhiên, hai đường ray thép hiện ra dưới ánh sáng của đèn pin.
"Lúc nãy khi tàu điện ngầm đến đây đã chặn đường ray nên không thể kiểm tra. Theo giới hạn khoảng cách mười mét ở phía trước, phía sau, bên trái và bên phải, đường ray này cũng nên được tính là một phần của không gian ngôi nhà màu trắng."
Vừa nói xong, Tiêu Cẩn Dư liền ngồi xổm xuống, một tay chống đất, trực tiếp nhảy xuống đường ray.
Lấy ngôi nhà làm trung tâm, cách bên trái mười mét, bên phải mười mét và phía sau mười mét. Mà tàu điện ngầm cách nó chưa đầy mười mét, nên khoảng cách còn lại vừa đúng bằng chiều rộng của một toa tàu.
Ánh sáng yếu ớt miễn cưỡng chiếu sáng phía trước, Tiêu Cẩn Dư cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách của đường ray tàu điện ngầm.
Đột nhiên, bước chân cậu dừng lại, tầm nhìn của cậu cũng dừng lại ngay khi nhìn về phía trước.
Giây tiếp theo, Tiêu Cẩn Dư sải bước đi tới. Sau khi xác nhận những gì mình thấy cùng trong tưởng tượng giống nhau, cậu trầm mặc một lúc rồi ngồi xổm xuống. Phía sau lưng, gã đeo kính nhìn thấy những thứ trên mặt đất, sắc mặt lập tức trắng bệch: "Nôn..."
Tiêu Cẩn Dư: "Muốn nôn thì nôn xa một chút, đừng chạm vào thi thể này."
Ánh mắt gắt gao khoá chặt vào vũng máu thịt cùng xương cốt miễn cưỡng có thể gọi là xác chết. Tiêu Cẩn Dư đưa tay kéo quần áo rách nát ra khỏi thi thể. Cậu tách lớp vải và thi thể ra từng chút một. Mặc dù không phải học chuyên ngành y, nhưng Tiêu Cẩn Dư vẫn có thể nhìn thấy thi thể này rõ ràng đã bị một vật nặng di chuyển với tốc độ cao nghiền nát.
Sau khi tách rời mảng xác vụn ra khỏi quần áo, Tiêu Cẩn Dư ngẩng đầu lên, dùng đèn pin chiếu sáng các bức tường xung quanh đường ray.
Máu bắn tung tóe trên tường, như là hiện trường một vụ án mạng. Máu đã khô từ lâu nhưng mùi máu nồng nặc vẫn bốc lên từ đường ray tàu điện ngầm.
Tiêu Cẩn Dư: "Lúc trước anh nói đi làm và tan tầm đều đi tàu điện ngầm này?"
Triệu Chí Tân căn bản không dám nhìn đống đồ dưới đất: "Đúng... Tôi ngày nào cũng ngồi."
"Anh có biết tối qua có người nằm trên đường ray tự tử không?"
"Tất nhiên là biết. Tôi hôm qua có việc cần phải xuống ở trạm dừng tiếp theo. Nhưng vì có người tự sát nên nhân viên đã đuổi tất cả mọi người xuống dưới. Tôi phải đợi ở trạm hơn nửa tiếng tàu điện ngầm mở cửa trở lại."
Tiêu Cẩn Dư rũ mắt nhìn chằm chằm vào thi thể trên mặt đất: "Có lẽ là hắn."
Gã đàn ông đeo kính: “…”
"Nôn!!!"
Không để ý đến phản ứng nôn mửa của đối phương, Tiêu Cẩn Dư nhìn chằm chằm vào đống máu thịt trên mặt đất, khi nhìn thấy một khối xương hình bán nguyệt, hai mắt cậu sáng ngời, nhẹ giọng lẩm bẩm, "Nếu đây là hộp sọ, thì kia chắc là đôi chân. Người này hẳn là đã nhảy khỏi sân ga khi tàu điện ngầm vào trạm và bị nghiền chết."
Sau đó Tiêu Cẩn Dư kiểm tra quần áo đã thu thập được.
Áo khoác đơn giản và quần dài đều là trang phục phổ biến của mọi người. Thi thể này bị nghiền đến dập nát quá mức, hoàn toàn không phân biệt được là nam hay nữ. Tiêu Cẩn Dư chỉ có dựa vào mái tóc không quá dài cùng kiểu dáng quần áo miễn cưỡng phán đoán đó là một người đàn ông trẻ.
"Ngôi nhà màu trắng kia, có phải do anh giở trò quỷ không?"
Tiêu Cẩn Dư nhíu mày nhớ lại: "Không phải, anh gọi là Bạch Viện Tử. Bạch Viện Tử... Tại sao lại là Bạch Viện Tử? Một con quỷ muốn thiết kế hại người còn cố ý đặt biệt danh cho nó, đặt ra một cái danh hiệu? Bạch Viện Tử... Bạch Viện Tử..."
Ngồi xổm trước thi thể nát vụn, Tiêu Cẩn Dư liên tục lặp lại ba chữ này.
Đột nhiên, trước mắt cậu lóe lên một tia sáng, dưới ánh sáng trắng của đèn pin điện thoại, cậu dường như nhìn thấy thứ gì đó màu sắc rực rỡ lóe lên.
Ừm? !
Cậu lập tức nhìn kỹ kiểm tra phần cơ thể được ánh sáng chiếu vào, nhưng chỉ có những dải thịt trắng bóng.
Chẳng lẽ nhìn nhầm rồi?
Giây tiếp theo, ba đốm sáng màu sắc rực rỡ xuất hiện trong tầm mắt. Tiêu Cẩm Dư kinh ngạc nhìn chúng lơ lửng bên cạnh hộp sọ.
Rất khó để mô tả màu sắc của nó. Trong chớp mắt, nó chuyển sang màu tím lộng lẫy, tiếp sau đó chuyển sang màu đỏ chói lóa. Màu sắc tuyệt đẹp giống như những con bướm đầy màu sắc, quay tròn lấp lóe bên trong hộp sọ của xác chết.
Tiêu Cẩn Dư kéo gã đàn ông đeo kính vẫn đang nôn mửa lại nói: "Anh có thấy không?!"
Triệu Chí Tân: "Nhìn, nhìn thấy cái gì?"
Tiêu Cẩn Dư chỉ vào đầu thi thể nói: "Bên kia có ba đốm sáng..." Giọng nói của cậu đột nhiên dừng lại.
"A, Cái gì sáng? Cậu đang nói gì thế?"
Tiêu Cẩn Dư mím môi, im lặng cầm đèn pin cẩn thận chiếu vào đầu thi thể từ trong ra ngoài. Nhưng ba điểm sáng đó đã biến mất không dấu vết, như thể chúng chỉ là ảo ảnh.
Có thể đó chỉ là ảo giác do cậu quá khẩn trương, thần kinh đã căng thẳng đến mức xuất hiện ảo giác?
Tiêu Cẩn Dư: "Không có gì."
Không có thời gian để nghĩ về ba đốm sáng trông giống như ảo ảnh kia. Tiêu Cẩn Dư nâng lên ngón tay, tinh tế v**t v* môi dưới. Đây là động tác theo thói quen mỗi khi cậu suy nghĩ.
Toà nhà màu trắng, thi thể tự sát trên đường ray.
Chỉ có hai thứ này trong không gian tối tăm này, và đây là tất cả những manh mối mà quỷ đã đưa ra cho họ.
Hiện tại tàu điện ngầm đã đi rồi và không thể đi bộ đến toa tiếp theo rồi ra ngoài được nữa. Vậy thì, câu trả lời duy nhất hoặc là ngôi nhà giấy trắng kia có tên Bạch Viện Tử, hoặc là thi thể trước mặt này.
Nhìn máu thịt mơ hồ trên đường ray, Tiêu Cẩn Dư nghiến răng, lại bắt đầu từ bên trong đống thịt vụn tìm kiếm.
Có lẽ còn điều gì đó cậu chưa khám phá ra.
Tuy nhiên lần này tay cậu còn chưa chạm vào đám thịt nát thì đột nhiên mặt đất nhè nhẹ rung lên. Tiêu Cẩn Dư sửng sốt, nín thở ngưng thần đưa tay ra chạm đất. Chấn động yếu rất khó phát hiện. Sau khi kiên nhẫn cảm nhận trong mười giây, Tiêu Cẩn Dư mới dám xác nhận rằng mặt đường ray thực sự đang rung chuyển.
Một tia sáng lóe lên trong đầu cậu, trước khi Tiêu Cẩn Dư kịp nhận ra thì nó đã biến mất không dấu vết.
Cậu vô thức đứng dậy, nhìn liếc qua những lối vào tối tăm ở cả hai bên đường hầm.
Mặt đất chấn động.
Thứ gì có thể khiến đường ray tàu điện ngầm rung chuyển?
Đợi đã, chẳng lẽ là...
Tiêu Cẩn Dư kinh ngạc quay đầu lại, nhìn về hướng ngược lại nơi tàu điện ngầm biến mất. Cậu không chớp mắt nhìn chằm chằm lối vào tàu điện ngầm giống như một cái hố đen.
Mặt đất rung chuyển ngày một dữ dội hơn, tiếng ong ong khiến gã đàn ông đeo kính đang nôn mửa cũng phải đứng thẳng dậy ngạc nhiên nhìn xung quanh.
"Làm sao vậy? Có chuyện gì thế? Thứ gì đang chuyển động. Có phải động đất không?"
Khoảnh khắc tiếp theo, một luồng sáng chói lòa chiếu vào đường hầm, chiếu sáng không gian tĩnh mịch hắc ám.
Tiêu Cẩn Dư nhếch khóe môi, đôi mắt trong trẻo lấp lánh ánh sáng hy vọng, nhìn đoàn tàu đang lao nhanh về phía mình.
“…Tàu điện ngầm đang tới.”
***
Cùng lúc đó.
Lối ra ga tàu điện ngầm.
Sáng sớm là thời gian cao điểm, lối vào tàu điện ngầm đông nghẹt người.
Mọi người bước đi đờ đẫn và mệt mỏi, không ai để ý tới một cô gái trẻ tóc ngắn mặc áo khoác đen và một cậu nhóc lớn mặc áo khoác có mũ đang đứng cạnh cửa kính sát đất ở lối vào tàu điện ngầm thì thầm thảo luận điều gì đó.
Cô gái tóc ngắn nhai kẹo cao su tức giận nói: "Xong chưa, có dấu hiệu nào cho thấy có bão logic ở ga tàu điện ngầm này không?"
Cậu nhóc mặc áo khoác có mũ màu vàng, trên đầu đội mũ lưỡi trai, đang cúi đầu nghịch một chiếc điện thoại di động hình dạng cổ quái màu đen. "Giục cái gì mà giục? Cái cuối cùng dừng lại, Hắc hắc, kiểm tra xong liền đi nhận tiền." Cậu nhóc nhanh chóng ấn ngón tay vào chiếc điện thoại màu đen, hơi nhếch môi, lộ ra một lúm đồng tiền nho nhỏ. "Phỏng chừng không có việc gì đâu. Chỉ là người dùng tử vong thôi. Tính riêng trong thành phố mỗi năm đều có khoảng 2 - 30 người chết."
Cô gái tóc ngắn nhún vai. "Tốt nhất là như thế. Chị không muốn dọn dẹp đống bừa bộn do bão logic để lại."
"Ân ân, gần đến giờ rồi. Sao chị không nghĩ xem trưa nay ăn gì đi..."
"Chúng ta đi ăn lẩu nhé. Lâu rồi chị chưa được ăn lại. Nhóc muốn ăn gì?"
Đợi nửa ngày cũng không thấy cậu nhóc trả lời, người phụ nữ sắc mặt khẽ biến hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Giây tiếp theo, chiếc điện thoại màu đen phát ra tiếng cảnh báo tít tít chói tai. Cậu nhóc thần sắc nghiêm túc ngẩng đầu lên: "Thông tin người dùng!"
Cô gái tóc ngắn không nói hai lời trực tiếp mở điện thoại.
"ID người dùng: Bạch Viện Tử, số logic A97, phát hiện ba năm trước, tham gia giải quyết nhiều vụ ô nhiễm, cấp bậc..." Cô ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm nghị: "Cấp 3. Chuỗi logic của hắn ta là tự tạo ra một không gian độc lập 'Bạch Viện', không gian chân thực tồn tại..."