- Trang chủ
- Góc Nhìn Thứ Tư - Mạc Thần Hoan
- Chương 9
Chương 9
Truyện: Góc Nhìn Thứ Tư - Mạc Thần Hoan
Tác giả: Mạc Thần Hoan
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249: Hoàn Chính Văn
- Chương 250: Logic
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254: Đêm Đen Cực Quang
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258: Phiên ngoại Tổng hợp - Tê Liêu Triều Khứ Từ
- Chương 259: Phiên ngoại Tổng hợp 2 - Tê Liêu Triều Khứ Từ
- Chương 260: Phiên ngoại: Gia Đình - Tê Liêu Triều Khứ
- Chương 261: PN. Đừng tùy tiện ven đường nhặt đàn ông. (Từ Tư Thanh x Triệu Hận)
- Chương 262: PN 2. Đêm đen cực quang
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 9
Sau một giờ bị phong tỏa, lối vào tàu điện ngầm của Ga Trường Kiệt đã được mở lại.
Mặc dù đã một giờ trôi qua nhưng đây vẫn là giờ cao điểm buổi sáng đông đúc nhất. Đám đông bị chặn bên ngoài tàu điện ngầm không thể đi vào sớm đã nôn nóng bất an, ngay khi tàu điện ngầm mở cửa, dòng người đã như cơn đại hồng thủy đổ xô chen vào, dẫm ra từng tiếng rầm vang trên mặt sàn đá cẩm thạch.
Không ai để ý tới một cô gái tóc ngắn hai tay đút túi quần và một cậu nhóc đội mũ lưỡi trai đang ngược lại với dòng người, bước ra khỏi lối vào tàu điện ngầm.
Rời khỏi lối vào ga Trường Kiệt đông đúc ồn ào, cậu nhóc há mồm th* d*c, trong lòng vẫn còn sợ hãi đám đông như lũ lúc nãy: "Số người ở đây cũng quá nhiều rồi!" Cảm khái một câu chợt nhớ ra điều gì đó, nhịn không được nhìn về phía bạn đồng hành: "Đúng rồi chị Mẫn, em mới gặp ảo giác đúng không? Chị có vẻ rất quan tâm đến Tiêu Cẩn Dư kia."
Cô gái tóc ngắn hơi nhướng mày: "Có sao?"
"Có a, chị còn nói với anh ta rất nhiều thông tin." Nhóc đội mũ nhỏ giọng thì thầm, "Trước kia không phải chị đã nói với em là không được tiết lộ thông tin về chuỗi Logic cho người bình thường sao? Tuy rằng người dùng không có quy định phải giữ bí mật về sự tồn tại của Chuỗi Logic, không được tiết lộ ra ngoài, nhưng chúng ta nói ra ngoài cũng không có ý nghĩa. Chị đã nói như vậy mà."
Cô gái tóc ngắn: "Em nghĩ Tiêu Cẩn Dư là người bình thường sao?"
Nhóc đội mũ sửng sốt: "Anh ta thức chuỗi logic?"
Cô gái tóc ngắn lấy chiếc điện thoại di động màu đen từ trong túi ra lắc lắc, cười nói: "Thiết bị đo lường nói không có, trên người cậu ta không có dao động của hệ số logic. Nhưng Tiểu Đồng, em cho rằng người như vậy có thể vẫn là người bình thường sao? Chị nghĩ... Người này nhất định sẽ thức tỉnh chuỗi logic." Nháy mắt vài cái, cô gái tóc ngắn hơi mỉm cười: "Muốn biết tại sao? Đừng hỏi, đáp án chỉ là trực giác của phụ nữ thôi."
“…”
Được thôi, chị nói cái gì thì là cái đó.
Hai người chậm rãi bước đi dọc theo lề đường. Cũng đã lấy điện thoại ra, cô gái tóc ngắn liền đùa nghịch một chút: "Nghĩ lại thì, sau khi chuỗi logic của Bạch Viện Tử sụp đổ, hệ số logic của anh ta phát ra trong không khí có vẻ ít hơn một chút."
"Hả?"
"Chị nhớ chuỗi logic của anh ta đã đạt đến cấp ba đi, được đánh số người dùng là A97. Anh ta đứng thứ 97 trên toàn Hoa Hạ. Đối với một người dùng mạnh như vậy, sau khi chuỗi logic của anh ta tràn ra, lượng yếu tố logic trong không khí thu được lại gần như chỉ bằng với một người dùng cấp 2 thông thường sau khi tử vong"
Cậu nhóc cũng ngạc nhiên: "Ít thế sao? Vậy không phải chỉ nhiều hơn em một chút à."
Cô gái tóc ngắn mở điện thoại ra kiểm tra lại. Sau khi suy nghĩ một lát, cô nói: "Có thể liên quan đến việc Tiêu Cẩn Dư và Triệu Chí Tân tiến vào không gian Bạch Viện Tử, hai người bọn họ đã tiêu hao hết số nhân tố logic ít ỏi còn sót lại trong Bạch Viện Tử. Ừm... Chuyện này cũng báo cáo lại với viện nghiên cứu đi. Được rồi, ăn lẩu thôi."
"Ăn lẩu thôi!"
Dưới ánh nắng chói chang, cô gái tóc ngắn cùng cậu nhóc đội mũ vừa nói vừa cười đi về đi về phía quán lẩu gần nhất.
Cùng lúc đó, tại một khu dân cư cũ cách ga tàu điện ngầm chưa đầy 500 mét.
Tiêu Cẩn Dư đỡ mẹ ngồi lại trên ghế sofa. Sau khi thấy mẹ nghiêng đầu tiếp tục xem chương trình tạp kỹ, cậu quay người trở về phòng mình.
Đóng cửa, khóa trái.
Đi đến bên cửa sổ đem tấm rèm dày nặng kéo lại.
Căn phòng nháy mắt tối đen, ánh sáng bị rèm cửa che khuất, cả căn phòng như được bao phủ trong một lớp màu xám nhạt. Sau khi làm xong hết thảy, Tiêu Cẩn Dư trầm mặc lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhìn vào ứng dụng không hiểu sao lại xuất hiện trên màn hình, hiển thị đang download.
Đúng vậy, khi cơn đau đầu đột ngột chấm dứt, điện thoại di động của cậu bỗng nhiên tích tích kêu lên. Nhưng lúc đó Tiêu Cẩn Dư không có thời gian quan tâm tới nó, cậu đang nóng lòng muốn xác nhận lại tình trạng của mẹ mình, không buồn liếc mắt đã tiện tay ném vào túi.
"Dùng não chút đi... Mỗi người đều có trách nhiệm?"
( nguyên văn: 长点脑子 /Zhǎng diǎn nǎozǐ/Trường điểm đầu óc, mang ý nghĩa mắng nhẹ hoặc châm biếm, thường dùng để bảo người khác "suy nghĩ đi", "động não một chút đi", hoặc "khôn ra một tí". Về sau tác giả viết rút gọn lại còn: App 长脑 - App - Trường não/Trưởng não, trường/trưởng này dùng trong tăng trưởng, trường kì.... Chỉ sử phát triển, kéo dài á... Mọi người có thể hiểu là tăng trưởng não bộ, phát triển não bộ gì đấy nha, về sau mình sẽ để theo nguyên tác rút gọn dịch là app Trường Não)
Nhìn vào tên APP hiển thị trên màn hình, Tiêu Cẩn Dư nhăn mày.
Thực sự có một ứng dụng có tên dài như vậy sao? Hơn nữa ý nghĩa của cái tên này, chẳng lẽ là có hàm ý đặc biệt?
Tiêu Cẩn Dư suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không nghĩ ra được. Cậu bình tĩnh nhìn chằm chằm vào ứng dụng đang liên tục quay và tải xuống trên màn hình, ngón trỏ vô thức xoa môi.
Cậu không biết cái APP này là gì, nhưng cậu biết cái APP này cùng chuỗi logic có liên quan.
Bởi vì APP này đột nhiên bắt đầu tải xuống ngay khi cậu thức tỉnh chuỗi logic.
...Ân, cậu thức tỉnh chuỗi logic rồi.
App vẫn đang download, Tiêu Cẩn Dư nhìn điện thoại. Đột nhiên, cậu mở phần cài đặt và ngặt kết nối tất cả các mạng.
Hay lắm, cái app vẫn đang được tải xuống.
Tiêu Cẩn Dư cũng không cảm thấy bất ngờ, cậu sẽ chỉ ngạc nhiên nếu cái app này thật sự bị internet kiểm soát. Một sự kiện liên quan đến chuỗi Logic thì dù có ly kỳ đến cỡ nào cũng đều sẽ thực hiển nhiên.
Có vẻ như phải mất một thời gian để tải xuống APP nên Tiêu Cẩn Dư không để ý đến nó nữa. Cậu lấy giá đỡ điện thoại ra đặt điện thoại sang một bên. Xác định mình có thể nhìn thấy điện thoại mọi lúc, Tiêu Cẩn Dư bước đến chiếc gương soi toàn thân gắn trên tủ quần áo trong phòng ngủ.
Nhìn thanh niên trong gương, sắc mặt tái nhợt vì suy dinh dưỡng, Tiêu Cẩn Dư giơ tay phải lên, hai ngón tay khép lại, lướt từ trái sang phải trên mí mắt.
Ngay khi ngón tay trượt về phía bên phải, thanh niên cũng theo đó mở mắt ra.
Thoáng chốc, thế giới ảm đạm không còn màu sắc, ánh sáng cũng tắt dần.
Chiếc chăn trải giường màu xanh đậm, bộ bàn ghế gỗ màu nâu nhạt, cánh cửa tủ quần áo màu trắng...tất cả đồ nội thất trong phòng đều mất đi nhan sắc vào lúc đó.
Tiêu Cẩn Dư bật đèn. Ánh sáng dường như bị phủ đầy tro bụi. Nhìn không ra lóa mắt mà chỉ là một màu trắng ảm đạm.
Tiêu Cẩn Dư kéo rèm ra lần nữa.
"Rầm!"
"Vậy nên ngay cả ánh sáng mặt trời cũng không có màu sắc, thậm chí không có cảm giác chói mắt..."
Đem tất cả các đồ vật có màu sắc mà bản thân có thể nghĩ đến ra nhìn một lượt, Tiêu Cẩn Dư quay trở lại trước gương.
Vừa rồi trong phòng khách, cậu nhìn thấy trên cổ mẹ mình có vài đốm đen đang nhảy nhót bên cạnh thực quản màu trắng. Mà hiện tại...
Nhìn chăm chú vào đôi mắt hẹp dài trong gương, phảng phất phát hiện ra cái gì, Tiêu Cẩn Dư nheo lại con ngươi.
Vì động tác nheo mắt nên lông mi của người trong gương hơi rung động. Tiêu Cẩn Dư gắt gao nhìn chằm chằm vào gương rồi tiến lại gần, đối phương cũng theo sát tiến lại gần mặt gương hơn.
Khi khoảng cách được rút ngắn, các chi tiết trong ánh mắt cũng trở nên rõ nét hơn. Chỉ thấy trong đôi mắt thanh triệt kia, mấy đốm sáng rực rỡ và đầy màu sắc thế nhưng xoay tròn xung quanh con ngươi nho nhỏ, theo độ cung và quy luật đặc thù nào đó nhanh chóng quay vòng!
Trong thế giới đen trắng, những ánh sáng đầy màu sắc này vô cùng rực rỡ và quyến rũ.
Tiêu Cẩn Dư mở to mắt, cố gắng nhìn rõ những đốm sáng đang lóe lên trong mắt mình, nhưng chỉ sau vài giây quan sát, tròng mắt liền dấy lên một cơn đau nhói.
"rít…"
Cơn đau này nhẹ hơn một chút so với cơn đau dữ dội xuyên vào trong não trước đó. Tiêu Cẩn Dư vô thức nhắm mắt lại, cơn đau rất nhanh liền giảm xuống.
Ước chừng đã qua một phút, Tiêu Cẩn Dư lại mở mắt ra.
Thế giới lại tràn ngập sắc màu.
Đồ nội thất đều có màu sắc, ánh sáng mặt cũng rạng rỡ chói chang.
Tiêu Cẩn Dư ngẩng đầu nhìn về phía điện thoại trên tủ.
Tổng cộng đã trôi qua sáu phút.
"Nói cách khác, khi ngón tay mình lướt qua mí mắt, thế giới sẽ biến thành màu đen trắng. Sau năm phút đôi mắt sẽ bắt đầu đau dữ dội."
Sau khi suy nghĩ một lúc, Tiêu Cẩn Dư đưa ra phán đoán: "Chuỗi logic của mình chỉ có thể duy trì được năm phút."
"Vậy đây là chuỗi logic của mình, mà khả năng của nó là quan sát các nhân tố logic lơ lửng trong không khí?"
Nghĩ đến đây, Tiêu Cẩn Dư không khỏi nhíu mày.
Chuyện thức tỉnh chuỗi logic đến quá mức đột ngột.
Mặc dù không có chứng cứ, nhưng Tiêu Cẩn Dư vẫn đoán rằng những điểm sáng màu sắc mà mình nhìn thấy hôm nay rất có khả năng chính là những nhân tố logic mà cô gái tóc ngắn kia đã nhắc đến.
Về lý thuyết, con người không thể nhìn thấy những đốm sáng đầy màu sắc lơ lửng trong không khí, cũng chính là những nhân tố logic. Cái đáp án này đã được khẳng định. Triệu Chí Tân ở không gian Bạch Viện Tử, cô gái tóc ngắn và cậu nhóc đội mũ lưỡi trai xuất hiện trên tàu điện ngầm, tất cả đều dùng hành động của chính họ để chứng minh điều này với Tiêu Cẩn Dư.
Nhưng cậu đã nhìn thấy.
Hơn nữa tại thời điểm bị nhốt trong không gian Bạch Viện Tử, cậu đã nhìn thấy những đốm sáng như vậy bên cạnh đường ray tàu điện ngầm. Nếu không lúc ấy cậu chưa chắc đã lựa chọn nhảy xuống một cách dứt khoát như vậy, bởi vì, cậu đang mô phỏng lại hành vi của những đốm sáng nhảy xuống đường ray.
Khi ở trong phòng y tế tại ga tàu điện ngầm, Tiêu Cẩn Dư cũng đã có suy đoán mình đã thức tỉnh chuỗi logic đoán, mà chuỗi logic của cậu là có thể nhìn thấy các nhân tố logic. Nhưng sau khi trở về nhà, nhìn cần cổ đứt gãy của mẹ, Tiêu Cẩn Dư lại không nhìn thấy cái gì nữa. Cậu còn tưởng là mình đã hiểu lầm, những điểm sáng rực rỡ mà cậu nhìn thấy không liên quan gì đến chuỗi logic. Hay nói cách khác, mẹ không phải là người gây ô nhiễm và bà chưa bao giờ tiếp xúc với bất kỳ chuỗi logic nào.
"Có lẽ khi vừa về đến nhà chuỗi logic của mình vẫn chưa thực sự thức tỉnh. Trải qua cơn đau đầu quỷ dị kia, nó đã thức tỉnh hoàn toàn rồi?"
Mỗi người khi thức tỉnh chuỗi logic của mình đều sẽ có một giai đoạn chuyển tiếp? Chuỗi logic không thể thức tỉnh ngay lập tức mà phải được thực hiện từ từ?
Ngoài cái này ra, thức tỉnh chuỗi logic còn phải chịu thống khổ như vậy, ai cũng sẽ trải qua nỗi đau đáng sợ này sao?
Tiêu Cẩn Dư thần sắc ngưng trọng suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn không tìm ra được câu trả lời.
Khả năng nhìn thấy các yếu tố logic nghe thì có vẻ đặc biệt, nhưng thực ra nó cũng chỉ đặc biệt thôi, cũng không có bao nhiêu tác dụng. Ít nhất, không có khả năng giúp mẹ trở lại bộ dáng như trước kia.
"Vì cái gì chỉ là nhìn thấy mà không thể trực tiếp bắt lấy?"
Tiêu Cẩn Dư không cam lòng.
Nếu có thể bắt lấy, liệu cậu có thể lôi những đốm đen trên cổ mẹ ra ngoài không? Như vậy có phải hay không mẹ sẽ trở lại bình thường?
Đột nhiên, dư quang tầm mắt chợt hiện lên một đạo nhan sắc tươi đẹp từ giữa ngón tay loé qua. Tiêu Cẩm Dư sửng sốt xem lại, nhưng không phát hiện được gì.
Đó là cái gì?
Giơ lên bàn tay tinh tế quan sát mỗi một tấc khe hở, như cũ không có thu hoạch.
Nghĩ ngợi, Tiêu Cẩn Dư nâng lên tay phải, lướt qua mí mắt. Nhưng cậu còn chưa kịp mở mắt, cơn đau đớn bén nhọn đã lan khắp nhãn cầu.
Chuỗi logic này không chỉ kéo dài trong năm phút mà dùng xong còn phải cần thời gian làm lạnh mới được có thể sử dụng lại?
Tiêu Cẩn Dư kiên nhẫn chờ đợi một tiếng đồng hồ. Trong khoảng thời gian đó, cứ mười phút cậu lại dùng đầu ngón tay vuốt qua mí mắt, nhưng cơn đau chỉ dịu đi, vẫn như cũ không thể mở mắt. Thẳng tới một giờ sau, cơn đau mỏng manh đã có thể chịu đựng được, Tiêu Cẩn Dư mở mắt ra.
"Hả?"
Đây là cái gì? !
Ba điểm sáng đầy màu sắc trong không khí bay vờn quanh đầu ngón tay.
Chúng nó nhìn như tùy ý mà nhanh chóng lắc lư, có chút giống như một hành tinh bị mặt trời hấp dẫn, lấy ngón trỏ Tiêu Cẩm Dư làm trung tâm, di chuyển theo hình elip xung quanh. Lại có chút giống với đường cong parabol, bay đến đỉnh điểm thì đột ngột rơi xuống.
Tiêu Cẩm Dư nhìn chằm chằm ba điểm sáng rực rỡ kia, cẩn thận quan sát. Đột nhiên, hai mắt cậu mở to.
...Khoan đã, ba điểm sáng này?
Quy luật vận động giống nhau như đúc, màu sắc cũng giống hệt, cậu đã từng nhìn thấy chúng ở cùng một nơi!
Trạm tàu điện ngầm tối đen vô tận, tàu điện ngầm gào thét tiến vào ga, còn có ba điểm sáng bên cạnh sân ga không chút do dự lao lao vào dòng lũ xiết...
"Bạch Viện Tử!"
Tiêu Cẩn Dư kinh hô một tiếng, đúng lúc này, điện thoại đặt trên tủ cũng reo lên.
Tiêu Cẩn Dư đi đến trước tủ, cầm điện thoại di động lên, tầm mắt nhìn đến nội dung hiển thị trên màn hình bỗng chốc dừng lại.
Ban đầu cậu còn nghĩ APP đã được tải xuống, nhưng...
Tiêu Cẩn Dư: "..."
"Lỗi download?!"
Cái quỷ này còn có thể bị lỗi? ? ?