- Trang chủ
- Góc Nhìn Thứ Tư - Mạc Thần Hoan
- Chương 195
Chương 195
Truyện: Góc Nhìn Thứ Tư - Mạc Thần Hoan
Tác giả: Mạc Thần Hoan
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249: Hoàn Chính Văn
- Chương 250: Logic
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254: Đêm Đen Cực Quang
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258: Phiên ngoại Tổng hợp - Tê Liêu Triều Khứ Từ
- Chương 259: Phiên ngoại Tổng hợp 2 - Tê Liêu Triều Khứ Từ
- Chương 260: Phiên ngoại: Gia Đình - Tê Liêu Triều Khứ
- Chương 261: PN. Đừng tùy tiện ven đường nhặt đàn ông. (Từ Tư Thanh x Triệu Hận)
- Chương 262: PN 2. Đêm đen cực quang
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Góc Nhìn Thứ Tư Chương 195
"Hả?" Lý Đình Phong về muộn, không biết Hộp Mù đang nói gì.
Cậu bé cũng không có thời gian để ý đến anh ta. Đôi mắt cậu sáng rực, vui vẻ đi đến chỗ Tiêu Cẩn Dư và những người khác: "Em chưa bao giờ thử cách này. Thương Phán Quyết, vì đồ trong hộp không do chuỗi logic của em quyết định, mà chỉ có thể tác động một chút, vậy điều em cần làm thực ra chỉ là 'mở hộp' thôi."
Túc Cửu Châu nhắc lại lời Hộp Mù vừa nói: "Trước khi mở hộp, đã quyết định nó…" Anh ngước mắt: "Em muốn đặt đồ vào trước."
"Đúng vậy!" Hộp Mù đáp lời, "Chỉ cần đặt chị ấy vào trước, vậy khi em mở ra, vật phẩm bên trong chẳng phải nhất định sẽ là chị ấy sao." Tuy nhiên, sau khi nói xong câu này, biểu cảm của cậu bé cũng trở nên nghiêm trọng: "Đương nhiên, đây chỉ là một phỏng đoán của em, em không dám đảm bảo có thành công hay không. Dù sao thì hộp mù của em chưa bao giờ mở ra sinh vật sống. Giả thuyết này của em dựa trên tiền đề rằng chuỗi logic của em thực sự hoàn toàn đối lập với 001.
"Vì 001 có thể làm biến mất sinh vật sống, nên về mặt lý thuyết, em có thể biến ra sinh vật sống."
Tiêu Cẩn Dư trầm tư một lát: "Đây là một chuyện rất mạo hiểm."
Hộp Mù im lặng một chút: "Vâng. Chưa từng có sinh vật sống nào được đặt vào hộp trước khi em mở hộp, nhưng ở đây không có chuột bạch hay thậm chí là côn trùng nào để em thử nghiệm trước được nữa."
Hiện tại trong đường hầm tuyến số 6 của 001, chỉ có năm con người.
Nhân quả của chuỗi logic sẽ không thay đổi chỉ vì sức mạnh của đối tượng bị bắt vào. Nếu lý thuyết "đặt người vào hộp trước, rồi mở hộp" của Hộp Mù có vấn đề, dẫn đến sự cố, thì kết quả sẽ giống nhau đối với bất kỳ ai trong đó, dù là Trần Hiểu Dung hay Túc Cửu Châu.
Muốn tự cứu mình, Trần Hiểu Dung phải hy sinh, tự mình thực hiện thí nghiệm chưa biết này.
Mấy người liếc nhìn nhau, cuối cùng, Tiêu Cẩn Dư bước tới: "Trần Hiểu Dung, có lẽ chúng tôi có một phương pháp để cứu em…"
.......
Trong số những người dùng có mặt, Tiêu Cẩn Dư là người tiếp xúc với Trần Hiểu Dung nhiều nhất.
Đã hơn 30 giờ kể từ khi cô bé đáng thương này bị 001 bắt giữ. Tâm trạng của cô đã trải qua những biến động lớn, từ sự hoảng loạn thất thố ban đầu khi bị tàu điện ngầm ma quái truy đuổi, đến sự may mắn khi gặp Tiêu Cẩn Dư, rồi nỗi bi thống tột cùng khi tận mắt chứng kiến bạn thân biến mất ngay trước mắt, và cuối cùng là nỗi bi ai sợ hãi cái chết nhưng lại cảm thấy bất lực.
Giờ đây, khi nghe Tiêu Cẩn Dư nói mình có thể được cứu, một tia hy vọng bùng cháy trong đôi mắt tuyệt vọng của cô.
Đợi đến khi Tiêu Cẩn Dư bổ sung thêm một câu "nhưng chúng tôi cũng không dám chắc, phương pháp này có thể cứu em, hay sẽ hại chết em sớm hơn", cô im lặng một lúc, rồi hỏi một câu: "Nếu không làm vậy, em nhất định sẽ chết sao?"
Trên đời không có gì là tuyệt đối.
Tiêu Cẩn Dư nhìn cô bé tóc ngắn: "99% khả năng là em sẽ chết."
"Vậy em đồng ý." Ánh mắt cô bé trở nên kiên định.
Phỏng đoán của Hộp Mù thực ra rất đơn giản: tạo ra một cái hộp, đặt Trần Hiểu Dung vào trước, sau đó cậu bé sẽ mở cái hộp đó.
Vì chuỗi logic của cậu bé đối lập với 001, Trần Hiểu Dung hiện đang bị 001 biến thành nhân tố logic. Vậy thì sau khi được cậu bé mở ra khỏi hộp, Trần Hiểu Dung sẽ hoàn thành quá trình "từ nhân tố logic biến trở lại thành vật phẩm" theo nhân quả của Hộp Mù, và nhân quả của 001 cũng sẽ bị cậu bé hóa giải.
001 và Hộp Mù, kết quả cuối cùng của nhân quả đối lập, nhưng cách thực hiện cụ thể vẫn có sự khác biệt.
Ví dụ, Hộp Mù phải thực hiện hành động "mở hộp" mới có thể khởi động chuỗi logic; 001 hầu như không cần làm gì cả mà con người đã bắt đầu biến đổi thành nhân tố logic. Nhưng Hộp Mù một khi mở hộp, có thể ngay lập tức biến ra vật phẩm; còn 001 lại là một quá trình biến đổi chậm rãi, nó chỉ có thể từ từ biến con người thành nhân tố logic.
Theo một lượng lớn dữ liệu cho thấy, những nạn nhân bị 001 ảnh hưởng trong thời gian ngắn đều biến thành kẻ ô nhiễm. Chỉ những nạn nhân trụ vững được một thời gian nhất định mới có kết cục biến mất.
Và họ muốn lợi dụng chính khoảng thời gian chênh lệch này.
Hộp Mù: "Nếu lý thuyết của em đúng, thì em có thể nhanh chóng biến Trần Hiểu Dung trở lại thành chính chị ấy, tức thì giúp chị ấy thoát khỏi ảnh hưởng của 001."
Việc này không nên chậm trễ, điều cấp bách nhất bây giờ là tạo ra một cái hộp đủ lớn để chứa Trần Hiểu Dung.
Trần Hiểu Dung là một nữ sinh trung học cao hơn một mét sáu, người khá gầy, nhưng dù sao cũng có chiều cao, cái hộp để chứa cô ít nhất phải cao bằng nửa người.
Hộp Mù chỉ huy mọi người: "Yêu cầu của em đối với cái hộp không cao, chỉ cần là một hình khối sáu mặt là được. Chúng ta có thể tận dụng vật liệu tại chỗ."
Tất cả mọi người đều bị mắc kẹt trong một đường hầm tàu điện ngầm hẹp dài, ở đây không có bất kỳ vật liệu nào có thể lấy được.
Nhưng trong đường hầm tàu điện ngầm thì không thiếu gì ray tàu và đá.
Muốn làm một cái hộp lớn thực ra rất đơn giản, Tiêu Cẩn Dư đưa ra hai phương án: "Bẻ các thanh ray ra, ghép từng thanh lại thành một cái hộp kim loại; hoặc bẻ đá, làm thành một cái hộp đá."
Rất rõ ràng, việc làm hộp đá có hiệu suất cao hơn.
Mấy người lập tức phân công công việc.
Thể chất mạnh mẽ của người dùng được thể hiện rõ ràng vào lúc này. Người thường không thể tưởng tượng được làm thế nào để dùng tay không "cạy" những khối bê tông phẳng lì từ bức tường của đường hầm tàu điện ngầm xuống dưới, nhưng trong vòng một phút tiếp theo, Trần Hiểu Dung trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn người đàn ông mặc đồ đen cao lớn tuấn mỹ… dùng tay không chẻ đá!
Túc Cửu Châu không phải là chẻ đá bình thường bằng tay không!
Mọi người không thể vượt qua sân ga để thoát khỏi đường hầm tàu điện ngầm, nhưng họ có thể chạm vào hai bên vách tường của đường hầm. Chỉ thấy người đàn ông mặc đồ đen một tay đút túi, tay kia nhẹ nhàng nâng lên, như thể đang tỉ thí võ công, anh tùy ý đưa tay đặt trước ngực, rồi bâng quơ lướt qua bức tường bê tông cứng rắn…
Như cắt đậu phụ, bàn tay đó đã cắt xuyên một mảnh tường một cách thô bạo!
Cảnh tượng này thật sự quá phản nhân loại, Tiêu Cẩn Dư đã sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng cũng sững sờ mấy giây vì cảnh đó.
Bề ngoài trông Túc Cửu Châu động tác lướt qua tường rất nhẹ nhàng, nhưng thực ra chỉ có người trong cuộc mới biết, khi lướt qua tường, đầu ngón tay của anh đã dùng sức lớn đến mức nào.
Cũng không phải là không thể dùng Thương Phán Quyết để cắt tường, nhưng Thương Phán Quyết được cấu tạo từ chuỗi logic, dù vẻ ngoài sắc bén như một vũ khí, bản chất của nó vẫn là nhân tố logic.
Không ai biết nhân tố logic của Túc Cửu Châu có lưu lại trên hộp tường, gây ảnh hưởng đến hộp mù hay không. Họ chỉ có thể kiểm soát các biến số, cố gắng tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tốc độ của Túc Cửu Châu rất nhanh, vài phút đã cắt ra mấy khối tường.
Tiêu Cẩn Dư và Lý Đình Phong phụ trách vận chuyển những khối đá lớn này, chất chúng lên.
Khi cắt, họ cố ý cắt theo kích thước, cắt vừa khít; giờ đây lắp ráp chúng lại cũng vô cùng dễ dàng.
Để đáp ứng tối đa yêu cầu nhân quả của "cái hộp", Tiêu Cẩn Dư bật đèn flash điện thoại, chiếu ánh sáng vào giữa hai khối đá, nghiêm ngặt căn chỉnh từng khe hở mặt phẳng. Đợi đến khi Túc Cửu Châu cắt xong mảnh tường cuối cùng, Lý Đình Phong bưng đá đặt lên trên cùng, Tiêu Cẩn Dư vẫn chưa đóng bức tường này lại.
Chàng trai cúi đầu, nhìn cô bé đang ngồi xổm trong hộp.
Trần Hiểu Dung cũng ngẩng đầu, cô nhìn những người lớn này qua khe hở nhỏ của hộp đá.
"…Cảm ơn các anh. À, cậu bé kia đâu rồi." Cô gái hỏi.
"Vì một số lý do, cậu ấy tạm thời không thể đến, cậu ấy không thể gặp em."
Trần Hiểu Dung: "Vâng."
Tiêu Cẩn Dư: "Anh đóng hộp đây."
Trần Hiểu Dung: "Vâng."
Theo động tác đẩy khối đá của thanh niên, tia sáng cuối cùng chiếu lên đôi mắt thấp thỏm bất an của cô bé tóc ngắn, rồi dần dần biến mất.
"Tách—"
Cái hộp làm bằng đá giờ đã đóng kín hoàn toàn.
Sau khi đặt Trần Hiểu Dung vào hộp đá, mấy người cũng không dừng lại. Túc Cửu Châu vẫn tiếp tục cắt tường, Tiêu Cẩn Dư và Lý Đình Phong thì lắp ráp hộp, liên tục lắp thêm hai cái nữa.
Mười phút sau.
Lý Đình Phong hô lớn: "Hộp Mù, cháu có thể quay lại rồi."
Sâu trong đường hầm, trong bóng tối, một cậu bé lúc này mới nhanh chóng quay trở lại.
Giờ khắc này, giữa đường hầm tàu điện ngầm dài hun hút, ba cái hộp đá im lặng đặt ở đó.
Tiêu Cẩn Dư hỏi: "Em không biết cô ấy ở trong hộp nào đúng không?"
Hộp Mù không do dự đáp: "Không biết. Nếu em nhất định phải biết, có thể tĩnh tâm lắng nghe, thính lực của em đủ để em nghe được hơi thở và nhịp tim của chị ấy qua lớp đá dày đặc khi em tập trung dò xét. Nhưng em không cố ý làm vậy, trong thời gian ngắn sẽ không phát hiện ra."
Tiêu Cẩn Dư: "Vậy thì tốt."
Đây là biện pháp bảo hiểm cuối cùng.
Bây giờ những gì mọi người có thể làm là tối đa hóa sự hiểu biết và phát triển chuỗi logic "Hộp Mù".
A05-Hộp Mù.
Đây là ID người dùng 004 đã cấp cho Lâm Hổ Phách.
Theo ý trên mặt chữ mà lý giải, đặc điểm lớn nhất của hộp mù là trước khi mở hộp, không ai biết bên trong có gì. Nếu chỉ có một cái hộp, thì Lâm Hổ Phách sẽ biết Trần Hiểu Dung ở bên trong trước khi mở hộp. Nhưng bây giờ họ đã làm ba cái hộp liên tiếp..
Trừ khi mở liên tiếp hai cái mà không có Trần Hiểu Dung, thì cái thứ ba nhất định là Trần Hiểu Dung. Bằng không, Lâm Hổ Phách sẽ không biết trong hộp mù có gì.
Nếu gặp phải tình huống này, họ sẽ làm thêm vài cái hộp đá nữa, lặp lại thao tác trước đó.
Hít sâu một hơi, Hộp Mù sờ chiếc nhẫn trên ngón tay: "Em sẽ không tháo 006 ra. Dù sao chuỗi logic của người dùng sẽ không bị 006 khắc chế, thực hiện thí nghiệm trong lĩnh vực tình yêu cũng an toàn hơn."
Nói xong, cậu bé vẫn không hành động.
Túc Cửu Châu bình tĩnh nói: "Mở hộp mù đi."
Lâm Hổ Phách mím môi.
Cậu có chút căng thẳng.
Đây là lần đầu tiên cậu lưỡng lự khi mở hộp mù.
Sau khi thức tỉnh chuỗi logic, Lâm Hổ Phách luôn cảm thấy may mắn. Cậu rất may mắn, vì chuỗi logic của mình không có khả năng giết người.
Lúc đó cậu mới là đứa bé sáu, bảy tuổi, nếu có khả năng giết người mà vô ý gây ra cái chết cho người khác, cậu hoàn toàn không thể chấp nhận được kết quả đó. Nhưng bây giờ, nếu lý thuyết của cậu sai, khi cậu mở hộp mà kết quả không phải là "nhân tố logic biến thành Trần Hiểu Dung hoàn chỉnh", mà là "hộp mù không thể mở ra sinh vật sống, Trần Hiểu Dung chết", thì đây sẽ là lần đầu tiên cậu giết người.
Tiêu Cẩn Dư: "Em đang cứu cô ấy, cô ấy vừa cảm ơn chúng ta, còn hỏi em đi đâu rồi. Cô ấy muốn cảm ơn em."
Giọng nói của chàng trai bình tĩnh,m trầm ổn, như làn gió nhẹ lướt qua mặt hồ, gợn lên một tầng sóng lăn tăn, nhưng chỉ là dịu dàng lan tỏa từ từ, không khuấy động sóng gió.
Ánh mắt kiên định lại, cậu bé bình tĩnh nói: "Vậy em bắt đầu mở hộp mù đây."
Vừa dứt lời, cậu bé sải bước về phía trước, đi đến một trong ba cái hộp, đứng trước cái hộp đá ở giữa.
May mắn thay, sau khi thức tỉnh, thể chất của người dùng sẽ được cải thiện theo.
Hai tay đặt lên khối đá dày cộm đó, Hộp Mù cắn chặt răng, "lạch cạch!"
Cậu bé mở hộp.
Tiêu Cẩn Dư nhanh chóng kích hoạt Góc Nhìn Thứ Tư.
Chỉ thấy vô số điểm sáng màu sắc như lốc xoáy, xoay tròn và gấp khúc trong không khí. Ánh sáng màu sắc dày đặc hội tụ lại, cuối cùng chồng lên nhau thành màu trắng chói mắt. Vô số ánh sáng trắng đó rơi xuống từ trên không, rất nhanh, trong cái hộp rỗng tuếch, hiện ra một mô hình anime cũ nát.
Hộp Mù thở phào nhẹ nhõm: Không phải Trần Hiểu Dung.
Sau đó cậu ngẩng đầu, nhìn hai cái hộp còn lại.
Không cần thiết phải do dự lựa chọn.
Hộp Mù bĩu môi, bình tĩnh nói: "Cuộc đời giống như một hộp mù, rút ra cái gì thì là cái đó!"
Cậu ngẫu nhiên đi đến một cái hộp, trên mặt cậu bé không còn chút do dự hay lo lắng nào, cậu nâng tay lên, đẩy mạnh nắp hộp ra.
Khoảnh khắc này, không khí đang lưu chuyển dường như ngưng trệ lại.
Trong đường hầm hẹp dài và u tối, câu "Đâm chết mày, tao muốn đâm chết tất cả bọn mày" cũng đột ngột dừng lại vào khoảnh khắc này.
Đầu tàu điện ngầm của 001 vừa đâm qua mấy người Tiêu Cẩn Dư, vài toa tàu còn lại của nó vẫn bị lĩnh vực tình yêu của 006 tách ra, nằm ở phía sau. Nhưng nó đã dừng lại, đoàn tàu khát máu vừa nãy còn chạy với tốc độ hơn trăm cây số một giờ, giống như bị ấn nút tạm dừng, dừng lại một cách kỳ lạ.
"…Mày làm cái gì?"
Từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi, truyền ra từ đầu tàu điện ngầm cũ kỹ.
Đây là lần thứ ba Tiêu Cẩn Dư nghe thấy 001 nói những lời khác ngoài "đâm chết mày".
Trong đường hầm tàu điện ngầm ngột ngạt không thông gió, trên đường ray gỉ sét.
Bốn người dùng cao cấp cúi đầu, nhìn vào bên trong cái hộp đá vừa được mở ra.
Chỉ thấy một cô gái tóc ngắn đang ngẩng đầu lên một cách mơ hồ.
Giây tiếp theo, tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp toàn bộ tuyến số 6 tàu điện ngầm thủ đô: "Tao hỏi mày, mày, đang, làm, gì!!!"