- Trang chủ
- Góc Nhìn Thứ Tư - Mạc Thần Hoan
- Chương 27
Chương 27
Truyện: Góc Nhìn Thứ Tư - Mạc Thần Hoan
Tác giả: Mạc Thần Hoan
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249: Hoàn Chính Văn
- Chương 250: Logic
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254: Đêm Đen Cực Quang
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258: Phiên ngoại Tổng hợp - Tê Liêu Triều Khứ Từ
- Chương 259: Phiên ngoại Tổng hợp 2 - Tê Liêu Triều Khứ Từ
- Chương 260: Phiên ngoại: Gia Đình - Tê Liêu Triều Khứ
- Chương 261: PN. Đừng tùy tiện ven đường nhặt đàn ông. (Từ Tư Thanh x Triệu Hận)
- Chương 262: PN 2. Đêm đen cực quang
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Góc nhìn thứ tư Chương 27
Chương 27
Sở Văn Đình đã chết.
Dưới ánh đèn chói lọi, cô gái trẻ tiều tụy nói xong một câu cuối cùng này, thân thể thẳng tắp ngã về phía sau.
Sau đó cô liền ngừng thở.
Các bác sĩ và y tá ngay lập tức vào phòng khám triển khai công tác cấp cứu. Không ai có thể ngờ rằng cô gái một giây trước vẫn còn nói chuyện giờ phút này đã sắc mặt xanh trắng nằm ở trên giường, như thể họ đang cấp cứu cho một thi thể lạnh lẽo từ lâu, bất luận sử dụng biện pháp nào cũng không có tác dụng.
Mười phút sau.
Ủy ban Người dùng Thành phố đã cử người đến phong tỏa bệnh viện.
Toàn bộ bác sĩ, y tá và bệnh nhân trong bệnh viện đều được chuyển đến bệnh viện gần nhất, lấy bệnh viện làm trung tâm những người dân trong bán kính 100m cũng được sơ tán khẩn cấp. Lý do sơ tán là -
Rò rỉ bức xạ.
Sau bức xạ loại A, các vụ rò rỉ bức xạ nhỏ thường xuyên xảy ra trên toàn thế giới. Một tuần trước, Tiêu Cẩn Dư còn không biết rằng những cuộc sơ tán mà cậu từng chứng kiến từ khi còn nhỏ kì thật không phải do rò rỉ phóng xạ, mà là do xảy ra bão logic, chuỗi logic mất kiểm soát hoặc xuất hiện ô nhiễm trong khu vực.
Lý do này luôn rất hiệu quả trong việc thuyết phục những người không nguyện ý động chân.
Sẽ không có ai tò mò về rò rỉ phóng xạ.
Sở Văn Đình tử vong đột ngột cùng hành động quỷ dị trước khi chết bất đắc kỳ tử của cô đã khiến cảnh sát Vương, người bình thường duy nhất trong phòng khám, cả người mơ màng hồ đồ, giống như gặp quỷ, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Chuyên gia tâm lý của Ủy ban Người dùng đã đưa cảnh sát Vương đến phòng chờ để khai thông tâm lý.
Chẳng mấy chốc, trong phòng khám chỉ còn lại bốn người Tiêu Cẩn Dư, Túc Cửu Châu.
Tiêu Cẩn Dư không lập tức tiến lên quan sát thi thể của Sở Văn Đình. Cậu lặng lẽ quan sát phản ứng của Tề Tư Mẫn.
Tề Tư Mẫn là đối tượng đáng để học hỏi.
Cô gái tóc ngắn này là người dùng cấp 2. Nói một cách nghiêm túc thì cô chắc chắn có nhiều kinh nghiệm hơn Tiêu Cẩn Dư, nhưng xét theo việc cô không quen biết Túc Cửu Châu thì xem ra cũng không có bao nhiêu thâm niên.
...Vết cắt trên cổ của Sở Văn Đình cùng mẹ giống nhau như đúc.
Một người dùng có cấp bậc không tính là cao khi nhìn thấy loại sự kiện quỷ dị này nên có phản ứng thế nào?
——Tiền đề là trước đó, người dùng cấp thấp này chưa từng nhìn thấy người sống nào có vết thương tương tự.
Tề Tư Mẫn ánh mắt phức tạp nhìn thi thể cô gái cách đó không xa, không nói một lời.
Xem ra cũng không sẽ có phản ứng gì đặc biệt, người dùng cấp thấp thực sự cũng không nên có quá nhiều kinh nghiệm với điều này. Tuy nhiên Tiêu Cẩn Dư rất nhanh đã nhận ra mình suy xét sai rồi, cậu chọn sai đối tượng tham chiếu. Có sự bất đồng cơ bản giữa cậu và Tề Tư Mẫn.
Tiêu Cẩn Dư đột nhiên nói: "Vết thương này giống hệt vết thương của Thịt Vương."
Mọi người đều quay lại nhìn cậu.
Biểu cảm của Tiêu Cẩn Dư vẫn không thay đổi, cậu ngẩng đầu lên: "Tôi đến thành phố Hải Đô hỗ trợ điều tra vụ án của Thịt Vương. Đội trưởng Vương đã trả cho tôi 1 vạn tệ tiền hỗ trợ."
Vương Thao gật đầu.
Bốn người trong phòng khám đều biết về vụ án của Thịt Vương, nhưng người duy nhất đã đến hiện trường và tận mắt nhìn thấy thi thể của Thịt Vương chỉ có Tiêu Cẩn Dư. Ngay cả Tô Cửu Châu cũng chỉ đến quán cà phê chứ không đến hiện trường kiểm tra thi thể.
Đây chính là sự khác biệt giữa cậu và Tề Tư Mẫn.
Dưới ánh đèn chói lọi, Tiêu Cẩn Dư đi đến bên thi thể cô gái: "Mặt cắt trên cổ của Thịt Vương là do vợ anh ta tốn rất nhiều sức lực mới tách ra được. Động tác nhấc đầu của Sở Văn Đình vừa rồi có vẻ không giống như dùng rất nhiều. Túc..." Cậu dừng một chút rồi nói tiếp: "Thượng tá Túc ấn đầu Sở Văn Đình trở lại cổ rất nhanh nên tôi không nhìn rõ. Nhưng thoạt nhìn qua, nó giống hệt vết cắt trên cổ Thịt Vương trong trí nhớ của tôi."
Tiêu Cẩn Dư: "Cô ấy chắc chắn đã chết, cũng không phải là người gây ô nhiễm."
Nói xong câu này, Tiêu Cẩn Dư cố ý dừng lại nửa giây.
Không có ai phản bác cậu.
Đúng vậy, không ai nghĩ rằng Sở Văn Đình là người gây ô nhiễm.
Ngay từ đầu, dù là Tề Tư Mẫn, Lý Tiểu Đồng, 004 hay Triệu Ngận, đều đã từng nói qua không chỉ một lần.
Kẻ gây ô nhiễm phải bị giết.
Bởi vì một khi những người gây ô nhiễm bị ô nhiễm, họ sẽ chết và mất đi mục đích sinh tồn. Mỗi một giây một phút trong sứ mệnh nhân sinh của họ chỉ có một:
Tàn sát.
Vì kẻ gây ô nhiễm giết người, nên kẻ gây ô nhiễm phải bị giết.
Những người không nghĩ đến việc giết chóc không phải là kẻ gây ô nhiễm.
"Cô ấy thực sự không phải là người gây ô nhiễm."
Dòng suy nghĩ của cậu đột nhiên bị cắt ngang, Tiêu Cẩn Dư nhìn về phía người vừa nói chuyện.
Túc Cửu Châu đi đến bên cạnh cậu, nhìn cô gái đã không còn hơi thở nằm trên giường sắt. Anh nhìn Tiêu Cẩn Dư: "Cậu vừa nói trên người cô ấy không có nhân tố logic."
Tiêu Cẩn Dư sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: "Đúng vậy." Cậu định giải thích còn một nơi cậu không nhìn đến, chỉ thấy Túc Cửu Châu trực tiếp giơ tay lên, duỗi về hướng cổ Sở Văn Đình: "Nơi này thì sao?"
Tiêu Cẩn Dư ngơ ngẩn.
Tô Cửu Châu: "Nhìn một cái."
"Roẹt--"
Người dùng cấp 6 dễ như trở bàn tay tách rời cổ cô gái. Tiêu Cẩn Dư mím môi. Bàn tay phải nhẹ nhàng lướt qua mí mắt, ánh mắt nhanh chóng hướng xuống vết cắt bằng phẳng trên cổ người phụ nữ trẻ.
Khi Tiêu Cẩn Dư nhìn thấy hai điểm sáng màu đen lóe lên giữa máu thịt, Tiêu Cẩn Dư trong lòng hắn nổi lên gợn sóng, nhưng bề ngoài lại không có bất kỳ biến hóa nào.
Cậu nhìn Túc Cửu Châu: "Có nhân tố logic!"
Túc Cửu Châu nheo mắt lại.
Cư nhiên thực sự có nhân tố logic!
Tiêu Cẩn Dư đã tìm kiếm nhân tố logic từ thời điểm bước vào nhà Sở Văn Đình vào sáng nay. Cậu cẩn thận kiểm tra mọi ngóc ngách trong nhà Sở Văn Đình, cũng quan sát cô gái này mấy lần, nhưng trước sau vẫn không tìm ra được yếu tố logic, bởi vậy mới luôn không thể xác định được "sự kỳ lạ" của cô gái này có liên quan đến chuỗi logic hay không.
Khi phát hiện cổ của Sở Văn Đình có vấn đề, Tiêu Cẩn Dư cũng từng phỏng đoán qua, nếu trong cơ thể cô nhất định có yếu tố logic, liệu nó có khảm sâu vào trong máu thịt ở mặt cắt nơi cổ giống như mẹ cô không?
Nhưng cậu không chắc chắn.
Bởi vì mặt cắt ở cổ Thịt Vương không có nhân tố logic nào.
Hơn nữa cậu cũng không biết sự dị thường của Sở Văn Đình có giống với mẹ mình và Thịt Vương hay không.
Cho đến bây giờ, cậu cuối cùng cũng chắc chắn.
Tiêu Cẩn Dư hít một hơi thật sâu, hàng ngàn suy nghĩ hiện lên trong đầu. Vài giây sau, Tiêu Cẩn Dư ngước mắt lên: "Thượng tá Túc, tôi có chuyện riêng muốn nói với anh."
Lời này vừa nói ra, Vương Thao và Tề Tư Mẫn đều có chút kinh ngạc.
Túc Cửu Châu nhướng mày.
Hai người nhanh chóng đi tới cuối hành lang.
"Thượng tá Túc"
Trong hành lang vắng vẻ, giọng nói bình tĩnh đạm mạc của thanh niên nhẹ nhàng vang lên.
Chỉ thấy Vương Thao hô một tiếng, không ngờ liền học theo ngay, Tô Cửu Châu cười: "Cậu muốn nói riêng điều gì?"
Tiêu Cẩn Dư mặt không đổi sắc, không trả lời mà hỏi ngược lại, "Anh còn nhớ những gì tôi đã từng nói qua, về màu sắc của nhân tố logic không?"
"Màu sắc rực rỡ."
Trả lời rất nhanh chóng. Tiêu Cẩn Dư ngẩng đầu nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt: "Đúng vậy, có màu sắc rực rỡ. Nhưng mà, Thượng tá Túc, vừa rồi hai yếu tố logic mà tôi nhìn thấy trên cổ Sở Văn Đình... đều là màu đen."
Nghe vậy, Túc Cửu Châu ánh mắt khẽ nhúc nhích. Anh ngước mắt quét qua thanh trước mặt rồi bật cười.
"Đây là chuyện riêng cậu muốn nói?"
"... Ừm."
Túc Cửu Châu: "Thật cẩn thận a, không muốn tiết lộ một chút thông tin nào về chuỗi logic của mình cho người khác, cho nên muốn giấu Vương Thao?"
Tiêu Cẩn Dư thần sắc bình tĩnh, không phản đối.
Túc Cửu Châu: "Tiểu Cẩn Dư, chắc hẳn cậu không điền thông tin người dùng của App Trường Não đi."
Tiêu Cẩn Dư sửng sốt nhìn anh.
Túc Cửu Châu lắc đầu cảm thán: "Thật là xấu nha."
Tiêu Cẩn Dư: "..."
Nói hay lắm, nghe như thể anh cũng điền vậy, anh rõ ràng một chữ cũng không điền!
004 nói anh ngay cả tên cũng là được Ủy ban Người dùng thêm vào!
Túc Cửu Châu cười nhìn cậu một cái, sau đó xoay người đi về phía phòng khám.
Phía sau anh, vẻ mặt của Tiêu Cẩn Dư dần dần trầm xuống. Cậu hờ hững nhìn theo bóng lưng người đàn ông đi xa, qua một lát mới đi theo sau.
Lý do cậu chọn nói riêng với Túc Cửu Châu về nhân tố ô nhiễm là để đối phương nghĩ rằng cậu đơn thuần chỉ đang cẩn thận, không muốn bại lộ một chút thông tin nào về chuỗi logic cho bất kỳ ai. Bí mật duy nhất của bản thân chính là chuỗi logic.
Sẽ không nghĩ tới, bên dưới bí mật còn giấu một bí mật.
Mặc dù nhân tố ô nhiễm màu đen cũng sẽ không hoàn toàn làm lộ ra sự tồn tại của mẹ, nhưng Tiêu Cẩn Dư cần phải làm đến không có vạn nhất. Bất luận một cái khả năng bại lộ nào cậu đều cần phải loại bỏ ngay từ lúc bắt đầu.
Hai người quay trở lại phòng khám.
Cả Túc Cửu Châu và Tiêu Cẩn Dư đều không nhắc đến cuộc trò chuyện ở hành lang, Vương Thao cùng Tề Tư Mẫn cũng không ngốc nên không hỏi nhiều.
Túc Cửu Châu: "Chờ pháp y khám nghiệm nguyên nhân tử vong xong, đưa thi thể cô ấy đến Viện Nghiên cứu Logic bảo quản trước."
"Được." Vương Thao: "Ngoài ra, Thượng tá Túc, tôi đã sắp xếp người đi kiểm tra xem khắp Hoa Hạ có người dùng có chuỗi logic hoặc vật ô nhiễm nào của có liên quan đến cổ người."
"Chuỗi logic mất kiểm soát cũng kiểm tra một chút."
"Hả?" Vương Thao kinh ngạc nhìn Túc Cửu Châu: "Thượng tá Túc, cô ấy không bị ô nhiễm." Kẻ ô nhiễm sẽ giết người. Sở Văn Đình sau khi chết chính là thi thể, ngoại trừ phần cổ quỷ dị, trên người không còn bộ phận nào đặc biệt nữa, không có khả năng là kẻ ô nhiễm.
Túc Cửu Châu không trả lời câu hỏi này: "Tất cả đều kiểm tra một chút."
Vương Thao không hiểu tại sao: "Được!"
Hết thảy đều đâu vào đấy mà tiến hành.
Vương Thao yêu cầu Tề Tư Mẫn rời khỏi hiện trường trước, không cần nhúng tay chuyện này nữa. Đối với người dùng cấp 2 mà nói, Tề Tư Mẫn đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Những gì xảy ra tiếp theo nằm ngoài tầm kiểm soát của cô. Đồng thời, hắn làm theo chỉ thị của Túc Cửu Châu, liên lạc với Đội Thanh trừng Thành phố Hải Đô.
Từ Khải, Phó đội trưởng Đội Thanh trừng Thành phố Hải Đô nghe về việc của Sở Văn Đình, cảm xúc lập tức kích động, ngay tức thì biểu đạt ngày hôm sau sẽ đến thành phố Trung Đô, cũng mang theo toàn bộ tài liệu về vụ án Thịt Vương .
Chờ Vương Thao xử lý xong mọi chuyện, ngẩng đầu lên.
Này, không thấy Thượng tá Túc?
Người dùng mới có thể nhìn thấy các nhân tố logic giống như cũng đã biến mất.
Trong hành lang bệnh viện, Túc Cửu Châu đi ở phía trước, Tiêu Cẩn Dư cách nửa thân người đi theo phía sau.
"Cậu gặp qua kẻ ô nhiễm sao.”
“…… Không có.”
Tiêu Cẩn Dư chưa từng nhìn thấy kẻ ô nhiễm.
Cậu mới tỉnh dậy cách đây chưa đầy mười ngày, chưa từng đến khu vực bị ô nhiễm và cũng chưa tiếp nhận nhiệm vụ quá khó khăn nào.
Nhưng thật ra đã gặp qua ô nhiễm vật, còn không chỉ một cái.
Túc Cửu Châu quay đầu lại, phát hiện thanh niên phía sau vẫn luôn cách mình nửa mét, trên khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú tràn ngập đề phòng. Anh hơi sửng sốt, đôi mắt đen nhánh khóa chặt trên người thanh niên: "Tiểu Cẩn Dư, làm sao ngươi biết nhân tố logic màu đen có liên quan đến kẻ gây ô nhiễm?"
Tiêu Cẩn Dư sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh.
Câu hỏi này...không thể trả lời.
Trước ngày hôm nay, Tiêu Cẩn Dư đã từng ở hai nơi nhìn thấy nhân tố logic đen.
Một cái nằm trong huyết nhục trên cổ mẹ cái còn lại là phần thưởng nhiệm vụ do Thịt Vương ban tặng, vật ô nhiễm 198.
Về phần chuỗi ngọc trai trong quán cà phê ở Hải Đô, Tiêu Cẩn Dư kì thật không nhìn thấy bất kỳ yếu tố ô nhiễm đen nào tràn ra. Có lẽ là vì cậu không có đủ thời gian để sử dụng Góc Nhìn Thứ Tư quan sát nó.
Các vật ô nhiễm cấp thấp sẽ không phát ra các yếu tố gây ô nhiễm thường xuyên, giống như chiếc quạt của Howard. Tiêu Cẩn Dư nhìn chằm chằm vào nó một phút mới thấy từ trên tua quạt bay ra một điểm sáng đen.
Túc Cửu Châu trầm ngâm một lát: "Nhân tố logic màu đen chưa chắc đã có liên quan đến kẻ gây ô nhiễm."
Tiêu Cẩn Dư giả vờ tò mò khẩn trương, hỏi: "Vậy anh nghĩ đó là gì?"
Túc Cửu Châu: "Có lẽ chuỗi logic của cậu bị hỏng rồi?"
Tiêu Cẩn Dư: "..."
Chuỗi logic của anh mới hỏng!
Chuỗi logic cả nhà anh đều hỏng!
Túc Cửu Châu cũng không nói anh muốn đưa Tiêu Cẩn Dư đi chỗ nào. Nhưng trước khi rời khỏi phòng khám, anh cố ý hỏi Tiêu Cẩn Dư có từng giết qua kẻ ô nhiễm hay chưa. Chỉ sau khi Tiêu Cẩn Dư đưa ra đáp án phủ định, anh mới dẫn người rời đi.
Khoảnh khắc không nói gì, không biết vì sao, Tiêu Cẩn Dư cảm giác được người đàn ông này muốn làm cái gì
Cậu đã nhìn thấy kẻ ô nhiễm chưa?
Không có.
Cậu có biết nhân tố logic mất kiểm soát trên người một kẻ ô nhiễm trông như thế nào không?
không biết.
——Vậy giết một kẻ nhìn xem.
Cách cửa lớn bệnh viện càng lúc càng gần, một cơn gió lạnh buốt thổi qua sảnh chờ ở tầng một, thổi bay những lọn tóc mái trên trán Tiêu Cẩn Dư.
Hai người sắp ra khỏi bệnh viện thì đột nhiên, ở lối rẽ của hành lang tầng một có hai bóng người nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Hai người vốn ở phía sau Tiêu Cẩn Dư và Túc Cửu Châu. Khi nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, Tiêu Cẩn Dư theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Hả?
"Cảnh sát Vương?"
Túc Cửu Châu cũng quay người lại.
Cách đó không xa, cảnh sát Vương đang đi theo một nhân viên, vội vã chạy về phía phòng khám họ mới đi ra.
Nghe thấy tiếng động, cảnh sát Vương dừng lại. Khi ông quay lại nhìn thấy Tiêu Cẩn Dư và Túc Cửu Châu, tức khắc hai mắt sáng ngời. Môi vẫn còn hơi tái nhợt vì sợ hãi, nỗi sợ đêm nay vẫn chưa hoàn toàn tan biến trong lòng, nhưng ông vẫn ba bước làm hai chạy tới, chạy đến trước mặt Tiêu Cẩn Dư.
Với ông mà nói, có chuyện so với nỗi sợ hãi còn quan trọng hơn.
"Chuyên gia! Xin hãy cứu đồng nghiệp của tôi! Tôi vừa nhớ ra đồng nghiệp của tôi cũng từng kể với tôi về cảm giác 'đầu sắp rơi ra' giống Sở Văn Đình. Cậu ấy cũng từng đột nhiên đỡ đầu mình mà không rõ lý do!
"Mau mau cứu cậu ấy đi! Cậu ấy còn trẻ như vậy, còn chưa kết hôn nữa. Cậu ấy không thể chết được!"