- Trang chủ
- Góc Nhìn Thứ Tư - Mạc Thần Hoan
- Chương 246
Chương 246
Truyện: Góc Nhìn Thứ Tư - Mạc Thần Hoan
Tác giả: Mạc Thần Hoan
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249: Hoàn Chính Văn
- Chương 250: Logic
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254: Đêm Đen Cực Quang
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258: Phiên ngoại Tổng hợp - Tê Liêu Triều Khứ Từ
- Chương 259: Phiên ngoại Tổng hợp 2 - Tê Liêu Triều Khứ Từ
- Chương 260: Phiên ngoại: Gia Đình - Tê Liêu Triều Khứ
- Chương 261: PN. Đừng tùy tiện ven đường nhặt đàn ông. (Từ Tư Thanh x Triệu Hận)
- Chương 262: PN 2. Đêm đen cực quang
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Góc Nhìn Thứ Tư Chương 246
Sân bay Hồng Kiều nằm ở phía tây Hải Đô.
Toàn bộ sân bay được chia thành hai nhà ga, cách xa nhau. Nhà ga số 2 có diện tích lớn nhất. Lúc này, Tiêu Cẩn Dư và Túc Cửu Châu đang ở nhà ga số 2.
Hai người vừa bước vào sân bay, một luồng khí lạnh lẽo áp bức liền từ dưới lòng bàn chân, men theo mạch máu xông thẳng lên não.
Nền sân bay được lát hoàn toàn bằng những khối đá cẩm thạch lớn, mặc dù phủ một lớp tro bụi thật dày, nhưng cái lạnh lẽo âm u không hề giảm đi chút nào theo thời gian. 80 quầy làm thủ tục bên trong sân bay đều đổ nát bất kham, trên sàn rải rác đủ loại giấy tờ và rác thải. Giày ủng giẫm lên, thanh âm thanh thúy vang vọng từ đầu này đến đầu kia của nhà ga.
Tiêu Cẩn Dư sắc mặt ngưng trọng.
Túc Cửu Châu cũng nhíu mày: "Khí tức nhân tố logic ở đây đậm đặc hơn bên ngoài."
Tiêu Cẩn Dư gật đầu nói: "Trong không khí, các điểm sáng màu sắc rực rỡ cũng nhiều hơn bên ngoài. Hơn nữa, mọi vật ở đây," ánh mắt cậu lướt qua quầy, ghế ngồi, cột trụ, "đều phát sáng. Ánh sáng rất lộng lẫy chói mắt. Nhìn chằm chằm vào chúng lâu, em có chút cố hết sức, có lẽ cần tắt chuỗi logic gián đoạn."
Túc Cửu Châu: "Vậy thì chúng ta không tìm nhầm chỗ rồi."
Rất rõ ràng, ở sân bay này, hiện tượng "bóc tách chuỗi logic" càng rõ rệt.
Chuỗi logic của bên thứ ba và Tòa Án Phán Xét ở trong sân bay này chồng chất lên nhau, chúng không ngừng công kích lẫn nhau, do đó gây ra hiện tượng nhân tố logic của vạn vật trên thế gian bay tán loạn.
Tiêu Cẩn Dư trầm giọng nói: "Em không cảm nhận được chỗ nào có nhân tố logic nhiều hơn. Quá nhiều, ở đây đâu đâu cũng có."
Túc Cửu Châu: "Anh cũng không cảm nhận được sự tồn tại của Tòa Án Phán Xét."
Tiêu Cẩn Dư cầm điện thoại lên, nhìn giờ: "Bây giờ là 1 giờ 17 phút sáng." Sau đó cậu nhìn góc trên bên phải điện thoại: "Không có tín hiệu rồi. Nhưng APP Trường Não vẫn có thể kết nối."
Túc Cửu Châu: "Nơi này giống như không gian dưới lòng đất của Vật Ô Nhiễm 001, vì nồng độ nhân tố logic quá cao, dẫn đến tất cả các tín hiệu điện từ thông thường đều bị gián đoạn."
Đứng trước quầy làm thủ tục khu A của nhà ga số 2 sân bay Hồng Kiều, Tiêu Cẩn Dư ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, thật trùng hợp, Túc Cửu Châu cũng đang nhìn cậu.
Túc Cửu Châu: "Nhà ga này có hơn 30 vạn mét vuông, đi thôi."
Tiêu Cẩn Dư: "Được."
......
Trong hầu hết các bộ phim kinh dị trên thế giới đều có một tình tiết như vậy.
Một nhóm nhân vật chính đến một nơi xa lạ nguy hiểm nào đó, hoặc là đã gặp được quỷ, bọn họ không những không hợp tác hành động mà còn vô cớ chia nhau ra. Thế là các nhân vật lần lượt bị tiêu diệt, cuối cùng chỉ còn lại nhân vật chính thông minh dũng cảm sống sót.
Tiêu Cẩn Dư đương nhiên sẽ không ngốc đến mức chia nhau hành động với A01.
Hai người bước đi rất nhanh, mười phút đã kiểm tra từ quầy khu A đến khu C. Họ kiểm tra tỉ mỉ từng ngóc ngách, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Tiêu Cẩn Dư vén tấm rèm của băng chuyền hành lý lên, sau khi thấy bên trong trống không, cậu buông rèm xuống: "Không ở đây."
Toàn Hoa Hạ chỉ có năm người dùng cấp 6.
Bất kỳ người dùng cấp 6 nào cũng đều cao ngạo. Súng lục thông thường hoàn toàn vô dụng đối với họ, ngay cả V* kh* h*t nh*n cũng không thể gây ra sát thương chí mạng.
Khả năng tiểu thư Hepburn trốn trong băng chuyền hành lý là cực kỳ thấp, nhưng Tiêu Cẩn Dư chưa bao giờ đánh giá thấp bản chất con người.
Tiểu thư Hepburn là một người dùng cấp 6 cao ngạo, trong ký ức tuổi thơ mơ hồ được tái hiện bởi Nhà Mộng Tưởng, giọng nữ mà Tiêu Cẩn Dư nghe thấy qua một lớp da người, luôn xa cách và lạnh lùng. Trong ký ức của các nhân viên y tế Bệnh viện Cửu Hoa, người phụ nữ đó cũng là thanh lịch và quý phái.
Cô ta giống như một bông sen được chăm sóc cẩn thận ở giữa ao, quý giá nhưng dễ gãy. ( tự phụ dễ chiết )
Nhưng giờ khắc này, cô ta bị thương, cô ta đang chạy trốn.
Trên đời có rất nhiều người sẵn sàng từ bỏ mạng sống vì nhiều thứ, nhưng trong đó chắc chắn không bao gồm Triệu Tư Tuần—
Cô ta muốn sống sót.
Vì vậy, cô ta mới dây dưa với Tòa Án Phán Xét cho đến tận bây giờ, mới chạy một mạch từ nhà ga phía Tây Hải Đô đến sân bay Hồng Kiều.
Toàn bộ sân bay tĩnh lặng trống trải, chỉ có tiếng bước chân tạch tạch khẽ vang vọng.
Thính giác vượt trội của người dùng cấp cao khiến Tiêu Cẩn Dư và Túc Cửu Châu có thể nghe rõ mọi âm thanh vang vọng khắp nhà ga này, đồng dạng, tiểu thư Hepburn cũng vậy. Đây là một cuộc chiến giằng co, cả hai bên đều biết đối phương đã đến đây. Địch trong tối ta ngoài sáng, nhưng cũng là chui đầu vào rọ.
Kiểm tra xong tất cả các quầy làm thủ tục bên ngoài khu vực an ninh, Tiêu Cẩn Dư và Túc Cửu Châu nhìn về phía một nhà vệ sinh gần cổng an ninh.
Tiêu Cẩn Dư: "Mỗi người kiểm tra một cái?"
Nhà vệ sinh nam và nữ ở rất gần, không cần thiết phải hành động thống nhất nữa. Khoảng cách gần như vậy, nếu thực sự phát hiện dấu vết của tiểu thư Hepburn, bên kia có thể đến hỗ trợ bất cứ lúc nào.
Túc Cửu Châu không nói gì, một lúc sau, anh dường như nhớ ra một chuyện rất buồn cười, thấp thấp cười một tiếng.
Tiêu Cẩn Dư: "???"
Lúc nghiêm túc thế này, anh cười gì chứ?
Túc Cửu Châu: "Em nghĩ hôm nay cô ta có thể sống sót rời khỏi sân bay Hồng Kiều không?"
Sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, Tiêu Cẩn Dư nhẹ nhàng nói: "Không thể."
Thượng Tư Cẩn muốn giết tiểu thư Hepburn.
Tương tự, hiện tại tất cả những người dùng ở Hải Đô, trừ bản thân tiểu thư Hepburn ra, ai cũng muốn giết cô ta.
Cô ta tuyệt đối không thể sống sót quá ngày hôm nay.
Túc Cửu Châu: "Cảm thấy thế nào?"
Tiêu Cẩn Dư ngẩng đầu lên, đôi mắt tĩnh lặng sâu thẳm nhìn chằm chằm vào anh. Túc Cửu Châu cũng cúi mắt, không tiếng động nhìn thanh niên đang im lặng nhìn mình.
Tiêu Cẩn Dư: "Em nên cảm thấy thế nào. Mẹ em đã chết rồi, năm ngoái, khi bà ấy qua đời anh cũng có mặt mà."
Túc Cửu Châu: "Được."
"Đây là lý do anh cười à?" Tiêu Cẩn Dư không thấy có gì đáng cười cả, tất nhiên, nếu tiểu thư Hepburn thực sự chết, có lẽ rất nhiều người sẽ cảm thấy hả hê, bao gồm cả cậu. Hả hê mà vỗ tay cười, dường như cũng hợp tình hợp lý.
Túc Cửu Châu lắc đầu: "Anh chỉ nhớ đến Nắm Đấm Bay." Nói xong, anh chỉ vào biểu tượng nhà vệ sinh trước mặt.
Tiêu Cẩn Dư: "..."
Não người này chắc chắn có vấn đề!
Vô ngữ lườm người đàn ông một cái, Tiêu Cẩn Dư quay đầu chọn một nhà vệ sinh đi vào. Khi cậu kiểm tra xong và đi ra, Túc Cửu Châu cũng đã kiểm tra xong và đang đợi bên ngoài.
Thấy người thanh niên nhìn mình, Túc Cửu Châu hơi nhướn mày: "Không có ai?"
Tiêu Cẩn Dư: "..."
Anh nghĩ sao?
Không để ý đến người đàn ông này, Tiêu Cẩn Dư xoay người bỏ đi. Chưa đi được hai bước, cậu lại quay đầu lại: "Sao không đi?" Cậu không nghe thấy tiếng bước chân của người này.
Túc Cửu Châu: "Hộp Mù vừa dùng APP Trường Não nhắn tin cho anh, nhóc ấy sắp đến rồi. Chúng ta đợi nhóc ấy ở đây. Tiện thể nhóc ấy vừa nói, bản thân đã ổn định ở A03 rồi, còn cảm thấy mối liên hệ giữa mình và 'Hộp Mù' càng thêm chặt chẽ, rất cảm ơn em."
Tiêu Cẩn Dư khẽ gật đầu, tiện miệng hỏi: "Sao cậu bé không trực tiếp nói với em?"
Túc Cửu Châu như thể lúc này mới nhớ ra: "À đúng rồi, thằng bé bảo anh giữ bí mật, nó muốn cảm ơn em trực tiếp."
Tiêu Cẩn Dư: "..."
Ngoài cửa kính lớn sát đất, vầng trăng sáng vằng vặc như tuyết.
Thanh niên tóc đen đút tay vào túi quần, trong bầu không khí tĩnh lặng đến lạ thường, đột nhiên lên tiếng: "Anh có phải lo lắng em không thoải mái trong lòng." Ngừng một lát, cậu bổ sung: "Cho rằng em sẽ có gánh nặng tâm lý vì người chúng ta đang truy đuổi, sắp sửa g**t ch*t lại là mẹ ruột của em."
Túc Cửu Châu xoay con ngươi nhìn cậu.
Tiêu Cẩn Dư: "Hoàn toàn không, đừng lo lắng."
Từ khi bước vào sân bay này, Túc Cửu Châu đã có chút không bình thường. Luôn nói những câu rất khó hiểu, rồi lại lái sang chuyện khác, dường như muốn làm cho không khí sinh động hơn.
A01 sẽ không làm những việc vô nghĩa.
Túc Cửu Châu: "Tại sao lại nghĩ như vậy?"
Tiêu Cẩn Dư đương nhiên hỏi ngược lại: "Thương Phán Quyết sẽ vô duyên vô cớ nói những lời vô nghĩa, làm những việc vô nghĩa sao?"
Ai ngờ Túc Cửu Châu cũng hỏi ngược lại: "Tại sao lại không?"
Tiêu Cẩn Dư hơi sững sờ, hai người lúc này đang đứng trước cửa sổ kính trong suốt sáng ngời, cậu ngơ ngác nhìn người bên cạnh.
Túc Cửu Châu cũng đút hai tay vào túi quần như cậu, anh mặc áo khoác dài màu đen, chân dài eo thẳng. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên người anh, khiến đôi mắt vốn lãnh đạm càng thêm vẻ lạnh lùng khó gần. Nhưng đôi mắt đó lúc này lại chăm chú nhìn vào khuôn mặt cậu, cứ như vậy trong chốc lát, Túc Cửu Châu nói: "Hơn nữa, tại sao em lại nghĩ những lời anh nói là vô nghĩa, những việc này là vô nghĩa."
Tiêu Cẩn Dư: "...Chúng ta đang truy đuổi tiểu thư Hepburn."
Ngụ ý, trong thời khắc cấp bách như vậy, những lời đó chẳng lẽ không phải là vô nghĩa sao?
Túc Cửu Châu: "Hiện tại tất cả cư dân Hải Đô đã được sơ tán hoàn toàn, người dùng cấp thấp cũng đang dần dần được sơ tán. Tất cả người dùng dưới cấp 5 đều bị cấm ở lại Hải Đô."
Tiêu Cẩn Dư có chút không hiểu: cho nên?
Túc Cửu Châu ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm bao la vô tận, đôi mắt anh có thể nhìn thấy những nơi rất xa, ví dụ như những chiếc máy bay bỏ hoang đang đậu ở cuối sân bay. Nhưng anh lại dường như không nhìn những thứ đó, tầm nhìn nhanh chóng thu hẹp lại, một chút cũng không tham lam, chỉ nhìn vầng trăng trên trời.
"Khi anh giết một người, trước khi chết cô ấy đã nói với anh một câu."
Tiêu Cẩn Dư: "Gì vậy?"
"Đừng lúc nào cũng chỉ làm những việc đúng đắn, sống như vậy quá mệt mỏi."
Cổ họng Tiêu Cẩn Dư khẽ nghẹn lại, không hiểu sao, trong đầu cậu hiện lên một cái tên.
Túc Cửu Châu: "Khi anh giết cô ấy, anh cần phải dốc toàn lực sử dụng Thương Phán Quyết, mới có thể trấn áp chuỗi logic đang sụp đổ và bành trướng của cô ấy. Lúc đó anh cảm thấy mình sắp vượt quá giới hạn của bản thân rồi, nhân tố logic sắp làm não anh nổ tung. Nhưng thời điểm cô ấy chết hẳn là không đau khổ, ngược lại còn đang cười. Rồi cô ấy nói câu đó."
『Anh, đừng lúc nào cũng chỉ làm những việc đúng đắn, sống như vậy quá mệt mỏi.』
『Làm những gì anh muốn làm.』
Túc Cửu Châu cười: "Vậy nên điều anh muốn làm bây giờ, chính là nói chuyện với em vài câu." Giọng anh có chút cà lơ phất phơ, "Dù sao cũng đang đợi Lâm Hổ Phách, cũng không có việc gì làm, không phải sao? Hơn nữa, Nắm Đấm Bay không đáng yêu sao? Anh thấy cái tên này rất hay. Em vậy mà không thích?"
Tiêu Cẩn Dư: "..."
Cậu trước nay chưa bao giờ thích!
"Rất đáng yêu mà, không đáng yêu sao?" Túc Cửu Châu đưa tay phải nắm chặt thành nắm đấm, anh vung vẩy trong không trung, tạo dáng bay lượn: "Nắm đấm nhỏ bay lượn."
Tiêu Cẩn Dư không thể nhịn được nữa: "...Im, miệng!"
Túc Cửu Châu: "Được rồi, người còn đáng yêu hơn."
Tiêu Cẩn Dư: "Người nào đáng yêu hơn?"
Túc Cửu Châu: "Là ý nói người của Nắm Đấm Bay đáng yêu hơn."
Tiêu Cẩn Dư nhíu mày, cậu nhất thời không hiểu câu này có ý gì. Nắm Đấm Bay là hiệu ứng cậu mô phỏng chuỗi logic của Bạch Viện tử tạo ra, sao lại liên quan đến người...
Đột nhiên, trong não lại như có gì đó nổ tung, Tiêu Cẩn Dư khẽ hé môi.
Túc Cửu Châu cười nói: "Nhìn Nắm Đấm Bay đi."
Một cách khó hiểu, Tiêu Cẩn Dư cứ thế đưa tay ra.
Ánh mắt Túc Cửu Châu khẽ động, anh dùng lòng bàn tay bao lấy nắm đấm nhỏ này, rồi như nước chảy thành sông, anh động tác thành thạo từng ngón một bẻ mở các ngón tay của thanh niên, rồi đan vào nhau.
Mười ngón tay đan chặt, Túc Cửu Châu cảm thán: "Quả nhiên, em cũng không chán ghét anh."
.........
"Đông đông đông—"
Tiếng bước chân vội vã truyền đến từ bên ngoài sân bay. Vài giây sau, thân hình thấp bé của cậu bé xuất hiện bên cạnh cổng an ninh.
Lâm Hổ Phách hổn hển nói: "Khụ khụ, đợi lâu rồi, em hơi lạc đường. Đến gần sân bay thì điện thoại mất tín hiệu, em lại không quen bản đồ, không có định vị đi nhầm cả—Ôi, hai anh sao thế, đứng xa vậy làm gì?"
Túc Cửu Châu xòe tay: "Cậu ấy đứng xa, không liên quan gì đến anh." Nói xong, anh dịch sang trái một bước, ai ngờ chân trái anh vừa động, Tiêu Cẩn Dư đang đứng cách đó mười mét liền cười lạnh một tiếng, cũng dịch bước sang trái. Túc Cửu Châu thở dài: "Nhóc thấy đó, không phải lỗi của anh."
Lâm Hổ Phách đầy dấu hỏi chấm.
Lắc đầu, lười không muốn đi hiểu thế giới kỳ lạ của người lớn này, trẻ vị thành niên đáng tin cậy chuyên tâm làm việc: "Được rồi, bên ngoài các anh đã kiểm tra xong rồi đúng không, vậy chúng ta vào thôi. Đi từ cổng an ninh này vào đúng không?"
Ba người cùng bước vào cổng an ninh.
Túc Cửu Châu cũng nghiêm mặt: "Hộp Mù đã đến, bây giờ có thể chia nhau ra hành động rồi. Nhà ga số 2 sân bay Hồng Kiều rất lớn, 36 km vuông, nếu không khẩn trương, Triệu Tư Tuần sẽ có cơ hội trốn thoát. Cô ta là một người dùng cấp 6 sắp rơi xuống cấp 5, Lâm Hổ Phách em có bao nhiêu phần trăm tự tin đối phó với cô ta?"
Cậu bé vỗ ngực: "Một ngày trước em chỉ có thể nói là ngang tài ngang sức, bây giờ em và 'Hộp Mù' tâm đầu ý hợp, thể chất của em cũng có sự cải thiện rõ rệt. Em có thể đơn phương giết bà ta, chỉ cần thời gian thôi."
"Tâm đầu ý hợp không phải dùng như vậy." Túc Cửu Châu tử tế sửa lại, sau đó lại nói: "Anh đi bên phải, hai người đi bên trái, liên lạc qua APP Trường Não bất cứ lúc nào."
Hộp Mù: "OK OK."
Từ đầu đến cuối Tiêu Cẩn Dư đều không lên tiếng, chỉ nhíu mày khi Túc Cửu Châu nói "chia nhau hành động".
Vừa nãy cậu còn cho rằng "chia nhau hành động" là lá cờ báo tử trong phim kinh dị, nhưng Túc Cửu Châu nói cũng không sai. Sân bay Hồng Kiều thực sự quá lớn, thính giác của họ cùng lắm chỉ có thể bao phủ phạm vi 10 km vuông. Nếu tiểu thư Hepburn lợi dụng phạm vi này để không ngừng chạy trốn, có lẽ cô ta thực sự có thể thoát thân.
Túc Cửu Châu: "Vậy thì chia nhau ra hành động, cứ mười phút liên lạc một lần."
Lâm Hổ Phách: "Vâng."
"Cẩn thận an toàn." Giọng nói ôn hòa của thanh niên vang lên.
Túc Cửu Châu nhìn cậu một cái, cười nói: "Được thôi, em cũng vậy."
……
“Lộc cộc ——”
Đế giày cứng cáp giẫm trên bề mặt đá cẩm thạch trơn bóng, ánh trăng lạnh lẽo, trong nhà ga vắng vẻ không một bóng người là một sự tĩnh lặng chết chóc.
Người đàn ông áo đen đút hai tay vào túi quần, anh từng bước đi qua từng cổng lên máy bay, không nhìn ngang liếc dọc. Cuối cùng, anh dừng lại trước một tấm áp phích quảng cáo lớn.
Đây là quảng cáo nước hoa xa xỉ phẩm.
Nữ minh tinh trên áp phích mặc chiếc váy đuôi cá màu vàng óng, chiếc váy được may đo ôm sát tôn lên vóc dáng yêu kiều, đôi mắt đào hoa rực rỡ quyến rũ, đôi môi đỏ mọng tươi tắn, tương phản với chai nước hoa màu đỏ trên tay cô ta.
Túc Cửu Châu: "Cô có hứng thú với nữ minh tinh này sao, quen biết à?"
Thực rõ ràng, người phụ nữ đang đứng trước áp phích lúc này có vẻ ngoài hoàn toàn khác so với nữ minh tinh trên áp phích, nhưng nếu phải nói thì, tròng mắt của họ đều rất nhạt, là màu hổ phách nhạt.
Hồi lâu sau, giọng nói lạnh lùng thờ ơ của người phụ nữ vang lên: "Cô ta là mẹ của tôi."
Túc Cửu Châu ý vị thâm trường nói: "Tôi nhớ nữ minh tinh này trước sự kiện bức xạ loại A vẫn chưa kết hôn."
"Tôi là cô ta thời điểm còn làm lưu manh trước khi ra mắt sinh, lúc đó cô ta khoảng—16 tuổi? Sau đó cô ta vứt tôi lại cho ba mẹ ở quê, không gặp lại tôi nữa." Nói xong, người phụ nữ mặc váy đen quay đầu lại, cô ta nghiêng đầu, để lộ khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo dưới chiếc mũ.
"À, phức tạp thật." Túc Cửu Châu gật đầu.
Giọng Triệu Tư Tuần lười biếng: "Tôi nghe thấy cuộc nói chuyện của cậu và cậu ấy, cố tình đuổi cậu ấy đi, muốn một mình giết tôi sao?" Cô ta suy nghĩ một chút: "Cũng đúng, dù sao cũng là mẹ con ruột thịt, giết mẹ thì không hay, nhìn mẹ ruột chết trước mắt cũng không hay."
Túc Cửu Châu: "Đoán đúng rồi."
Triệu Tư Tuần: "Người dùng cấp cao không nên thích ai cả, thích một người có nghĩa là phải chịu trách nhiệm với người đó." Mỹ nhân bất lực thở dài, "Bản thân còn không kịp xử lý sự sụp đổ của mình, còn phải chịu trách nhiệm cho người khác, có đủ năng lượng không?"
Túc Cửu Châu dường như bị cô ta hỏi làm khó, anh đỡ trán suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Dù sao cũng là A01, nên có lẽ mạnh hơn cô—" Anh ngồi xổm xuống, đặt lòng bàn tay lên mặt đất, sau đó từ từ đứng dậy, cố gắng giơ tay qua đầu, nâng cao nhất có thể, rồi cười nói: "—cứ mạnh hơn chừng này đi, nên vẫn rất dễ xử lý thôi."