- Trang chủ
- Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
- Chương 87: Muốn Trở Về Giang Nam Cùng Nhau Sao?
Chương 87: Muốn Trở Về Giang Nam Cùng Nhau Sao?
Truyện: Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Tác giả: Khương Nguyên Nguyên
- Chương 1: Tiểu Sư Phụ, Xin Ngài Cứu Ta!
- Chương 2: Chôn Cùng
- Chương 3: Mười Tám Nha Hoàn? Phải Nói Là Mười Tám Cơ Thiếp Thì Đúng Hơn!
- Chương 4: Nghiệm Thi!
- Chương 5: Điểm Đáng Ngờ
- Chương 6: Huyết Mạch Ràng Buộc, Thân Nhân Liên Luỵ.
- Chương 7: Thử Thách Nàng?
- Chương 8: Là Con Dâu Thương Tâm Quá Độ
- Chương 9: Thiếp Thất Có Thai
- Chương 10: Sổ Sách Có Điều Khuất Tất
- Chương 11: Thị Sát Cửa Hàng
- Chương 12: Cá Mè Một Lứa
- Chương 13: Chuyện Gì Đã Xảy Ra Với Cha Nàng?
- Chương 14: Huỷ Hoại Nàng!
- Chương 15: Đột Nhiên Có Thai
- Chương 16: Dẫu Hắn Chết Rồi, Ta Cũng Sẽ Không Hạ Sinh Hài Tử Của Hắn
- Chương 17: Nam Nhân Xa Lạ Đột Nhập
- Chương 18: Trêu Chọc
- Chương 19: Tiểu Sư Phụ
- Chương 20: Ai Mới Thật Sự Là Kẻ Phóng Hỏa
- Chương 21: Chặt Bỏ Cánh Tay Đắc Lực
- Chương 22
- Chương 23: Tiểu Sư Phụ, Tim Ngài Đập Thật Nhanh Nha
- Chương 24: Tỷ Tỷ, Đệ Thật Sự Sẽ Chết Sao?
- Chương 25: Tiếng Tiêu Sáo
- Chương 26: Mời Đạo Sĩ Tới Làm Pháp Sự
- Chương 27: Đào Mộ Lúc Nửa Đêm
- Chương 28: Tỷ Tỷ Sẽ Bảo Vệ Đệ Đệ Đúng Không?
- Chương 29: Bí Mật Hoàng Gia
- Chương 30: Cho Các Cô Nương Một Con Đường Mới
- Chương 31: Khai Trương Cửa Tiệm Mới
- Chương 32: Hỉ Phục Sao? Thật Là Si Tâm Vọng Tưởng
- Chương 33: Tiểu Thư Hoắc Gia
- Chương 34: Muội Thật Sự Khổ Tâm Lắm, Đại Ca!
- Chương 35: Hạ Chiến Thư!
- Chương 36: Hỉ Phục
- Chương 37: Quỳ Xuống!
- Chương 38: Sinh Non
- Chương 39: Lại Bị Cấm Túc
- Chương 40: Tức Giận Đến Trúng Gió
- Chương 41: Làm Con Thừa Tự
- Chương 42: Thêu Phượng Hoàng
- Chương 43: Trưởng Tử Của Chúc Gia Nào?
- Chương 44: Chúc Gia? Mưu Phản?
- Chương 45: Sinh Non
- Chương 46: Cao Thị Giang Nam
- Chương 47: Gặp Lại Diệp Hằng
- Chương 48: Tụ Tiễn Gây Họa Lớn
- Chương 49: Nữ Thích Khách
- Chương 50: Sứ Mệnh Trọng Đại Là Bảo Vệ Điện Hạ Không Bị Nữ Thích Khách Bắt Cóc
- Chương 51: Sao Ông Thông Gia Không Để Ý Tới Ta Vậy?
- Chương 52: Thân Phận Thật Của Hắn
- Chương 53: Giải Dược (H)
- Chương 54: Trước Cửa Quả Phụ Thường Nhiều Thị Phi
- Chương 55: Gặp Lại
- Chương 56: Tiểu Thư Này Là Ai?
- Chương 57: Vô ~ Ngân ~ Ca ~ Ca ~
- Chương 58: Ý Nghĩ Không Đứng Đắn
- Chương 59: Tiểu Sư Phụ, Ta Có Đẹp Không?
- Chương 60: Như Thế Nào Lại Gặp Được Yêu Nữ?
- Chương 61: Mua Viện
- Chương 62: Tướng Gia Phong Lưu
- Chương 63: Mua Tơ Tằm
- Chương 64: Tứ Thiếu Gia
- Chương 65: Nàng Mang Cốt Nhục Của Tướng Gia
- Chương 66: Đội Cho Chúc Võ Lâm Cái Nồi Lớn
- Chương 67: Phòng Tối
- Chương 68: Thất Vọng, Đau Lòng
- Chương 69: Tư Bạc*
- Chương 70: Vu Oan Hãm Hại
- Chương 71: Chuyện Cũ Tiền Triều
- Chương 72
- Chương 73: Thả Người!
- Chương 74: Cứu Tô Khanh
- Chương 75: Kết Quả Của Trận Đánh Cược
- Chương 76: Ngươi Tự Giải Quyết Cho Tốt Đi!
- Chương 77: Tỷ Đệ Gặp Lại
- Chương 78: Giả Chết
- Chương 79: Bắt Gian Tại Giường
- Chương 80: Dụ Rắn Vào Lưới
- Chương 81: Phu Thê Vốn Như Chim Cùng Rừng, Nhưng Hoạn Nạn Thì Mỗi Người Một Nơi
- Chương 82: Lấy Cái Chết Để Ép Bức
- Chương 83: Cướp Ngục
- Chương 84: Đuổi Bắt
- Chương 85: Bắt Về Quy Án
- Chương 86: Phong Ba Lắng Xuống
- Chương 87: Muốn Trở Về Giang Nam Cùng Nhau Sao?
- Chương 88: Chúc Gia Thật Sự Không Trách Nàng
- Chương 89: Thai Nghén
- Chương 90: An Bình Hương
- Chương 91: Trên Đời Này Có Phụ Thân Như Vậy Sao?!
- Chương 92: Đại Kết Cục
- Chương 93: Phiên Ngoại 1: Đóa Hoa Rách Nát (Theo Lời Kể Của Tống Uyển Nhi)
- Chương 94: Phiên Ngoại 2: Khác Nhau Một Trời Một Vực (Theo Lời Kể Của Chúc Võ Tuyên)
- Chương 95: Phiên Ngoại 3: Sinh Con (Tạ Vô Ngân x Hạ Lan Chi)
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
“Tiện nhân, ngươi còn dám vác mặt tới đây à!” Tiểu Lý thị xoay người, đoạt ngay cây chổi từ tay gia đinh, quất thẳng vào người Tống Uyển Nhi, “Đồ tiện nhân, con ta đã hưu ngươi rồi, ngươi còn dám vác mặt trở lại hả?”
Cây chổi nện xuống từng nhát, Tống Uyển Nhi kêu thảm thiết, run rẩy né tránh, ánh mắt ướt nhòe cầu khẩn nhìn về phía Chúc Võ Lâm.
Nhưng hắn chỉ đứng đó, ánh mắt lạnh băng, không hề động lòng.
Hạ Lan Chi thấy thế mới mở miệng can: “Lý di nương, thôi bỏ đi. Giờ nàng đã bị đuổi ra khỏi Chúc gia, lại còn mang thai trong người.”
Chúc Võ Lâm phụ họa: “Nương, tẩu tẩu nói không sai. Nàng gieo gió thì gặt bão, đánh chỉ khiến tay nương bẩn thêm thôi.”
“Con ta gặp phải loại nữ nhân mà ai cũng có thể làm chồng như ngươi, thật là xui xẻo tám đời!” Tiểu Lý thị phun thẳng một ngụm nước bọt, hất mạnh tay áo: “Đi thôi!”
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh đi xa. Tống Uyển Nhi ngồi bệt dưới đất, nước mắt lăn dài thành dòng, nhưng chẳng có lấy một ánh mắt thương hại nào nhìn đến.
Hạ Lan Chi lạnh lùng hừ nhẹ: “Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước lại làm vậy.” Nói xong, nàng sải bước lướt qua, đi thẳng vào trong phủ.
Cuộc đời này chính Tống Uyển Nhi đã tự tay hủy hoại nó. Trong cái thời thế ăn thịt người này, nàng không còn gia tộc che chở, cũng chẳng có chút bản lĩnh nào để sinh tồn bên ngoài. Huống chi tinh thần đã sớm rối loạn, lại bụng mang dạ chửa một mình, chỉ sợ ngay cả cái rét đầu đông cũng khó lòng vượt qua.
Con đường trước phủ vốn từng náo nhiệt người qua kẻ lại, giờ chỉ còn gió lạnh hun hút lùa qua.
Hạ Lan Chi đi một mạch đến Kinh Viên, ngạc nhiên phát hiện trong sân đã đông đủ mọi người, ngay cả Chúc Bình An cũng có mặt.
“Sao mọi người đều tụ tập ở đây hết vậy?”
Vương Lan lo lắng chạy đến, sốt ruột hỏi: “Thiếu phu nhân, cuối cùng người cũng về rồi. Hạ Vãn cùng Miên Trúc đã kể lại chuyện đêm đó… Hắn thật sự chỉ… giả chết thôi sao?”
Tất cả ánh mắt trong sân đều dồn về phía Hạ Lan Chi, ai nấy đều căng thẳng chờ đợi. Nàng khẽ rũ mi, bình tĩnh đáp: “Hiện tại hắn thật sự đã chết rồi.”
Một câu rơi xuống, mọi người đồng loạt thở phào.
Nhưng Hạ Vãn vẫn chưa yên lòng: “Thật ra cũng không chỉ có việc đêm đó. Lão gia cùng phu nhân đã hòa ly, nghe nói ngoài phố đồn đãi, lão gia đã từ quan, chuẩn bị hồi Giang Nam.”
“Vãn Vãn ngốc, đó chẳng phải chuyện tốt sao?” Có người cười chen vào, “Vậy chẳng phải chúng ta càng thêm tự do à?”
Hạ Lan Chi nhìn ra được trong lòng Hạ Vãn còn nhiều băn khoăn, bèn trấn an: “Đúng là vì như thế nên hôm nay ta mới trở về để dứt khoát thu xếp mọi hậu quả. Nguyệt Cô, vào phòng lấy sổ sách và bạc ra đi.”
Chỉ trong hơn hai tháng ngắn ngủi, chiếc hộp gỗ dùng để đựng tiền đã chật ních. Từ mấy đồng tiền lẻ ban đầu, đến bạc vụn, rồi đổi thành ngân phiếu, vàng… tất cả cơ hồ đã gói trọn toàn bộ gia sản của Hạ Lan Chi.
Nàng cùng Vương Lan thanh toán nốt tiền công còn thiếu, sau đó lại phát cho mỗi người thêm ba mươi lượng coi như phí chia tay.
“Thời gian qua mọi người đều vất vả. Ba mươi lượng bạc này coi như một chút tâm ý của ta. Ai chưa có chỗ đi, có thể đến phường thêu thuê một căn phòng sạch sẽ mà ở.”
Ba mươi lượng bạc đủ để thuê được một sân viện tươm tất ở kinh thành, thậm chí còn có thể mua thêm mấy mẫu ruộng, sống yên ổn lâu dài.
Vương Lan xúc động, trịnh trọng khom người hành lễ: “Thiếu phu nhân thật lòng nghĩ cho chúng ta. Nếu không nhờ người cho chúng ta chỗ dung thân, e là ba tháng trước chúng ta đã bị bán vào nơi gió trăng dơ bẩn kia rồi.”
“Đúng vậy!”
“Chỉ cần Thanh Ti phường còn, chúng ta nguyện đi theo người mãi!”
Hạ Lan Chi khẽ chớp mắt, vành mi long lanh ánh nước.
Nàng vốn xinh đẹp dịu dàng, nhưng tâm tính lạnh lùng đến cực điểm. Hiếm khi có người hoặc việc nào chạm được vào nơi mềm yếu nhất trong lòng nàng…
“Ừm. Vương Lan, chuyện này giao cho ngươi làm. Ngươi dẫn người đi thu dọn một sân viện, xong xuôi thì dọn sang đó ở.”
Vương Lan mừng rỡ: “Vâng, được ạ!”
“Muội cũng đi! Muội cũng đi!” Miên Trúc nhanh nhảu chen vào.
Nguyệt Cô bật cười: “Ngươi thì an phận nghỉ ngơi đi thôi. Đại phu đã dặn rồi, mấy ngày này ngươi không được lao lực.”
Miên Trúc bĩu môi, đành chịu ngồi yên.
Mọi người lần lượt tản ra, chỉ còn lại Nguyệt Cô và Chúc Bình An ở lại.
Chúc Bình An lại trở về dáng vẻ im lìm như trước, đôi mắt tròn xoe như tiểu đại nhân, chăm chú nhìn Hạ Lan Chi.
Nàng không nhịn được, khẽ véo đôi má mũm mĩm của cậu, mỉm cười: “Sao thế? Mới mấy ngày không gặp đã không thèm để ý đến tẩu tẩu nữa à?”
“Ai da…” Chúc Bình An vội xoa má, rồi nghiêm túc hỏi: “Đệ chỉ muốn biết tẩu có chịu cùng cha về Giang Nam hay không?”
“Cha dạo này thật kỳ lạ. Ông cứ uống rượu mãi, say vào thì hay ném đồ đạc. Nhưng… đệ lại thích cha bây giờ hơn.”
Những lời này vốn cũng nằm trong dự liệu của Hạ Lan Chi, nhưng nàng vẫn hỏi lại: “Vì sao chứ?”
Chúc Bình An chớp mắt: “Trước kia, ông gặp đệ thường coi như không thấy, còn hay mắng đệ. Nhưng bây giờ thì khác, cứ say vào là gọi đệ là ‘nhi tử ngoan’, lại còn cho đệ rất nhiều bạc để mua đồ chơi, kẹo đường, hồ lô… Dĩ nhiên là đệ sẽ thích cha bây giờ hơn.”
Hạ Lan Chi bật cười khúc khích, trẻ con vẫn là trẻ con, đúng là tâm tính tiểu hài nhi.
Chúc Thành Hải đã đích thân đuổi Chúc Võ Lâm và Tống Uyển Nhi đi, hiện giờ chẳng phải chỉ còn lại mỗi Chúc Bình An để ông ta trông cậy sao.
Đến muộn thì tình thân vẫn quý hơn người ngoài.
Nàng nắm lấy cánh tay Chúc Bình An, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi nghĩ kỹ chưa?”
“Rõ ràng đến không thể rõ hơn! Dù sao ông cũng là cha đệ mà.” Chúc Bình An đắc ý lắc lư chân, lại tiếc nuối thở dài: “Chỉ đáng tiếc tẩu tẩu không đi cùng chúng ta về Giang Nam.”
Nàng xoa nhẹ lên mái đầu cậu, dịu giọng dặn dò: “Về sau đừng học theo cha ngươi. Nam nhân mà ba vợ bốn thiếp, hậu viện chẳng bao giờ yên ổn, nhớ chưa?”
“Ừm.” Chúc Bình An gật đầu cái hiểu cái không, rồi hớn hở nói: “Tẩu tử, đệ đi tìm bọn tiểu đồng bọn đây. Chúng còn chưa biết đệ sắp rời kinh thành đâu!”
Hạ Lan Chi mỉm cười nhìn bóng dáng cậu rời đi, sau đó ánh mắt rơi về phía Nguyệt Cô: “Nguyệt Cô, còn ngươi thì sao?”
“Nô tỳ vốn là người hầu của Chúc phủ, đi theo lão gia, lão phu nhân từ Giang Nam ra. Nay có cơ hội trở về, dĩ nhiên thấy rất vui mừng ạ.”
Nguyệt Cô cong môi cười: “Nô tỳ khác các di nương, tay chân vụng về, chỉ biết hầu hạ cơm nước, ở lại cũng chẳng giúp được gì cho thiếu phu nhân.”
“Vậy cũng tốt.” Hạ Lan Chi gật đầu, “Ngươi ở Chúc phủ cũng coi như lão nhân, mai sau cùng Bình An ra ngoài cũng có thể chăm nom lẫn nhau. Nó còn nhỏ, chưa phân rõ thiện ác, ngươi phải để mắt nhiều hơn.”
“Vâng.”
Hạ Lan Chi trở về phòng thu xếp. Lúc gả vào Chúc phủ, nàng vốn chẳng có của hồi môn, gần như tay trắng.
Đồ đạc trong phòng đều chẳng liên quan đến nàng, duy chỉ có bộ hỉ phục thì đã dùng hết cho việc khẩn cấp lần ấy.
Nàng mới vừa gấp xong hai bộ xiêm y mang theo bên người đã thấy ma ma trong viện của lão thái thái tới gọi.