- Trang chủ
- Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
- Chương 66: Đội Cho Chúc Võ Lâm Cái Nồi Lớn
Chương 66: Đội Cho Chúc Võ Lâm Cái Nồi Lớn
Truyện: Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Tác giả: Khương Nguyên Nguyên
- Chương 1: Tiểu Sư Phụ, Xin Ngài Cứu Ta!
- Chương 2: Chôn Cùng
- Chương 3: Mười Tám Nha Hoàn? Phải Nói Là Mười Tám Cơ Thiếp Thì Đúng Hơn!
- Chương 4: Nghiệm Thi!
- Chương 5: Điểm Đáng Ngờ
- Chương 6: Huyết Mạch Ràng Buộc, Thân Nhân Liên Luỵ.
- Chương 7: Thử Thách Nàng?
- Chương 8: Là Con Dâu Thương Tâm Quá Độ
- Chương 9: Thiếp Thất Có Thai
- Chương 10: Sổ Sách Có Điều Khuất Tất
- Chương 11: Thị Sát Cửa Hàng
- Chương 12: Cá Mè Một Lứa
- Chương 13: Chuyện Gì Đã Xảy Ra Với Cha Nàng?
- Chương 14: Huỷ Hoại Nàng!
- Chương 15: Đột Nhiên Có Thai
- Chương 16: Dẫu Hắn Chết Rồi, Ta Cũng Sẽ Không Hạ Sinh Hài Tử Của Hắn
- Chương 17: Nam Nhân Xa Lạ Đột Nhập
- Chương 18: Trêu Chọc
- Chương 19: Tiểu Sư Phụ
- Chương 20: Ai Mới Thật Sự Là Kẻ Phóng Hỏa
- Chương 21: Chặt Bỏ Cánh Tay Đắc Lực
- Chương 22
- Chương 23: Tiểu Sư Phụ, Tim Ngài Đập Thật Nhanh Nha
- Chương 24: Tỷ Tỷ, Đệ Thật Sự Sẽ Chết Sao?
- Chương 25: Tiếng Tiêu Sáo
- Chương 26: Mời Đạo Sĩ Tới Làm Pháp Sự
- Chương 27: Đào Mộ Lúc Nửa Đêm
- Chương 28: Tỷ Tỷ Sẽ Bảo Vệ Đệ Đệ Đúng Không?
- Chương 29: Bí Mật Hoàng Gia
- Chương 30: Cho Các Cô Nương Một Con Đường Mới
- Chương 31: Khai Trương Cửa Tiệm Mới
- Chương 32: Hỉ Phục Sao? Thật Là Si Tâm Vọng Tưởng
- Chương 33: Tiểu Thư Hoắc Gia
- Chương 34: Muội Thật Sự Khổ Tâm Lắm, Đại Ca!
- Chương 35: Hạ Chiến Thư!
- Chương 36: Hỉ Phục
- Chương 37: Quỳ Xuống!
- Chương 38: Sinh Non
- Chương 39: Lại Bị Cấm Túc
- Chương 40: Tức Giận Đến Trúng Gió
- Chương 41: Làm Con Thừa Tự
- Chương 42: Thêu Phượng Hoàng
- Chương 43: Trưởng Tử Của Chúc Gia Nào?
- Chương 44: Chúc Gia? Mưu Phản?
- Chương 45: Sinh Non
- Chương 46: Cao Thị Giang Nam
- Chương 47: Gặp Lại Diệp Hằng
- Chương 48: Tụ Tiễn Gây Họa Lớn
- Chương 49: Nữ Thích Khách
- Chương 50: Sứ Mệnh Trọng Đại Là Bảo Vệ Điện Hạ Không Bị Nữ Thích Khách Bắt Cóc
- Chương 51: Sao Ông Thông Gia Không Để Ý Tới Ta Vậy?
- Chương 52: Thân Phận Thật Của Hắn
- Chương 53: Giải Dược (H)
- Chương 54: Trước Cửa Quả Phụ Thường Nhiều Thị Phi
- Chương 55: Gặp Lại
- Chương 56: Tiểu Thư Này Là Ai?
- Chương 57: Vô ~ Ngân ~ Ca ~ Ca ~
- Chương 58: Ý Nghĩ Không Đứng Đắn
- Chương 59: Tiểu Sư Phụ, Ta Có Đẹp Không?
- Chương 60: Như Thế Nào Lại Gặp Được Yêu Nữ?
- Chương 61: Mua Viện
- Chương 62: Tướng Gia Phong Lưu
- Chương 63: Mua Tơ Tằm
- Chương 64: Tứ Thiếu Gia
- Chương 65: Nàng Mang Cốt Nhục Của Tướng Gia
- Chương 66: Đội Cho Chúc Võ Lâm Cái Nồi Lớn
- Chương 67: Phòng Tối
- Chương 68: Thất Vọng, Đau Lòng
- Chương 69: Tư Bạc*
- Chương 70: Vu Oan Hãm Hại
- Chương 71: Chuyện Cũ Tiền Triều
- Chương 72
- Chương 73: Thả Người!
- Chương 74: Cứu Tô Khanh
- Chương 75: Kết Quả Của Trận Đánh Cược
- Chương 76: Ngươi Tự Giải Quyết Cho Tốt Đi!
- Chương 77: Tỷ Đệ Gặp Lại
- Chương 78: Giả Chết
- Chương 79: Bắt Gian Tại Giường
- Chương 80: Dụ Rắn Vào Lưới
- Chương 81: Phu Thê Vốn Như Chim Cùng Rừng, Nhưng Hoạn Nạn Thì Mỗi Người Một Nơi
- Chương 82: Lấy Cái Chết Để Ép Bức
- Chương 83: Cướp Ngục
- Chương 84: Đuổi Bắt
- Chương 85: Bắt Về Quy Án
- Chương 86: Phong Ba Lắng Xuống
- Chương 87: Muốn Trở Về Giang Nam Cùng Nhau Sao?
- Chương 88: Chúc Gia Thật Sự Không Trách Nàng
- Chương 89: Thai Nghén
- Chương 90: An Bình Hương
- Chương 91: Trên Đời Này Có Phụ Thân Như Vậy Sao?!
- Chương 92: Đại Kết Cục
- Chương 93: Phiên Ngoại 1: Đóa Hoa Rách Nát (Theo Lời Kể Của Tống Uyển Nhi)
- Chương 94: Phiên Ngoại 2: Khác Nhau Một Trời Một Vực (Theo Lời Kể Của Chúc Võ Tuyên)
- Chương 95: Phiên Ngoại 3: Sinh Con (Tạ Vô Ngân x Hạ Lan Chi)
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
“Cha? Uyển Nhi biểu muội? Sao hai người lại ở đây?” Chúc Võ Lâm tròn mắt kinh ngạc nhìn cảnh trước mặt.
Chúc Thành Hải liền nở nụ cười hòa ái: “Chỉ là trùng hợp gặp nhau thôi. Ta thấy hôm nay cảnh sắc không tệ nên ra ngoài dạo một vòng.”
Chúc Võ Lâm gật gù, vốn trong lòng chỉ mong mau chóng có thể chuồn đến rạp hát nhìn nàng hoa đán đầu bảng kia múa hát trên sân khấu mà thôi.
Hắn vừa định cáo lui, bỗng bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của Tống Uyển Nhi, bộ dáng rõ ràng là vừa mới khóc xong.
Hắn không nhịn được hỏi thêm: “Uyển Nhi biểu muội, ai chọc muội thương tâm vậy? Vì sao muội lại khóc?”
Tống Uyển Nhi khẽ hít mũi, giọng nghèn nghẹn, gượng cười đáp,: “Không có gì đâu, nhị biểu ca đừng lo cho muội.”
“Trông muội không giống như không có chuyện gì đâu.” Chúc Võ Lâm chau mày: “Chẳng lẽ có hạ nhân nào dám khi dễ muội? Muội cứ nói với ta, ta sẽ thay muội giáo huấn hắn một trận.”
Tống Uyển Nhi chỉ biết lắc đầu. Nàng nào dám hé răng? Trong bụng nàng là cốt nhục của phụ thân hắn đấy!
Ở sau núi giả, Hạ Lan Chi ép sát nửa người vào vách đá, tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Chúc Bình An, đến cả hơi thở cũng chẳng dám phát ra.
Ánh mắt Chúc Thành Hải thoáng hiện một tia sắc lạnh, nhưng nhanh chóng che giấu đi, chỉ chậm rãi nói: “Muội muội ngươi nay đã mười bảy mà vẫn chưa định thân, vì thế mới sầu muộn mà rơi lệ.”
“Chuyện đó thì có gì ghê gớm đâu.” Chúc Võ Lâm cười cợt: “Con nay đã mười chín, chẳng phải cũng chưa thành thân sao.”
Chúc Thành Hải lập tức trừng mắt liếc một cái: “Ngươi còn dám mạnh miệng? Ngươi cùng ca ca của ngươi cả ngày lêu lổng, lưu luyến chốn hoa tửu. Trong kinh thành thử hỏi còn có nhà nào chịu gả nữ nhi cho các ngươi không?”
Chúc Võ Lâm căn bản không để vào tai, trong lòng thầm nghĩ cùng lắm thì học theo ca ca, lấy một cô nương nhà quê là xong, có gì mà phải lo.
Chúc Thành Hải lại hừ lạnh: “Nam tử chí ở bốn phương, sao có thể đem so với nữ nhi gia? Nam nhân đến hai mươi tuổi đầu mới thành thân cũng chẳng hiếm lạ gì.”
Chúc Võ Lâm nhất thời bực bội. Hôm nay ra cửa rốt cuộc có phải không xem hoàng lịch hay không, sao lại liên tiếp bị hai người thay phiên răn dạy thế này, chẳng hiểu ra làm sao cả.
“Vâng… con biết rồi.” Hắn mất hứng đáp lấy lệ, tâm tình bỗng chốc nguội lạnh, ngay cả hứng thú đi xem tuồng cũng chẳng còn.
Chúc Thành Hải nhìn hắn, như thể thật lòng suy xét rồi lại âm thầm thở dài: “Có lẽ nên sớm ngày định thân cho ngươi, tìm một người có thể quản thúc được ngươi. Nếu không, chỉ sợ ngươi cũng giống ca ca ngươi, ngày ngày đắm chìm trong tửu sắc, không biết tiến thủ.”
“Cha, người lại nói quá rồi.” Chúc Võ Lâm bĩu môi cãi.
Đúng là hắn thích rượu, thích náo nhiệt, nhưng trong viện của hắn vốn sạch sẽ, ngay đến một nha hoàn thông phòng cũng không có. Thường tới quán rượu, rạp hát, chẳng qua để nâng chén tiêu sầu, nghe người ta ca hát. Ngoài cái lần say rượu lỡ chạm vào tẩu tẩu ra thì hắn tự nhủ mình chưa từng làm chuyện gì quá phận cả.
So với vị đại ca nạp tới mười tám phòng thê thiếp, ngày ngày chìm đắm tửu sắc, hắn cảm thấy bản thân quả thật là một thiếu niên “tốt đẹp, trong sạch”.
Chúc Thành Hải tức giận đến mức râu ria phập phồng, trừng mắt nhìn hắn, rồi theo bản năng quay đầu về phía Tống Uyển Nhi.
Ánh mắt hai người giao nhau. Trong mắt nàng ánh lên vẻ tuyệt vọng không hề dao động, như ngọn lửa lặng lẽ bừng cháy trong tro tàn, khiến lòng Chúc Thành Hải thoáng run lên.
“Như vậy đi.” Chúc Thành Hải hắng giọng, không dám nhìn sang Tống Uyển Nhi: “Các ngươi đều đã đến tuổi thành thân rồi… Vậy thì để vi phụ làm chủ định ước này. Hai đứa kết thành phu thê đi.”
Lời vừa dứt, cả viện lặng ngắt như tờ, từng ánh mắt đều kinh hãi.
Hạ Lan Chi suýt thì thất thanh kêu lên. Không phải chứ? Vị công công này vốn đã phong lưu trăng gió, khiến nữ nhân này mang cốt nhục của chính mình rồi nay lại đem nàng gả cho nhi tử của ông? Chuyện này chẳng phải rối loạn luân thường đạo lý đến cực điểm sao?!
Ngay cả Chúc Võ Lâm cũng sững sờ, khó tin hỏi: “Cha, quyết định này của người… có phải quá qua loa rồi không?”
Chúc Thành Hải nghiêm mặt, ngữ điệu khác hẳn thường ngày, nặng nề như không cho phép chối cãi: “Đây là vì tốt cho các ngươi. Nếu Uyển Nhi gả ra ngoài vạn nhất bị người khinh khi thì ai có thể chống lưng cho nó? Ngươi nhẫn tâm nhìn nó chịu uất ức ư?”
Lời này khiến Chúc Võ Lâm nghẹn họng. Hắn muốn nói hắn đương nhiên không nỡ. Nhưng nói cho cùng, Uyển Nhi vốn là tiểu thư tướng phủ, có ai dám khinh thường nàng? Kẻ nào to gan chán sống mới dám làm chuyện ấy đấy?
Chúc Thành Hải lại xoáy ánh mắt sâu thẳm nhìn sang Tống Uyển Nhi: “Uyển Nhi, con nghĩ sao?”
Nàng khẽ cúi gối, giọng run run mà vẫn lễ nghi chu toàn: “Uyển Nhi nguyện thuận theo an bài của dượng.”
Một lời đáp, giống như hòn đá rơi xuống nước, dậy lên trăm tầng sóng.
Nay cả hai đều đã gật đầu, Chúc Võ Lâm liền không còn cớ từ chối. Từ xưa hôn sự vốn là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, lại thêm tân nương là biểu muội hắn sớm quen thuộc… Nghĩ kỹ, chuyện này tựa hồ cũng không tệ. Trong lòng hắn thậm chí thấp thoáng một tia vui mừng sâu kín.
“Ừm. Mùng mười tháng sau là ngày lành. Thành toàn hôn sự của các ngươi không chỉ giúp ta gỡ bỏ một mối tâm sự, mà còn lấy chuyện hỷ sự này để xua đi những điều chẳng lành ở trong phủ.” Chúc Thành Hải lên tiếng.
Chuyện đã đến nước này, Chúc Võ Lâm còn có thể nói thêm gì nữa?
Hắn vốn chẳng còn hứng thú đi xem hát, liền cúi đầu xoay người rời đi.
Hạ Lan Chi trông theo bóng lưng Chúc Võ Lâm lảo đảo thất thần mà bước đi, trong lòng không khỏi dâng lên một tia thương hại. Ai, cái mũ xanh đội trên đầu hắn… quả thực quá chói mắt rồi! Một kẻ đáng thương bị đẩy vào cảnh oan uổng mà không thể phản kháng!
Đợi Chúc Võ Lâm rời khỏi, Chúc Thành Hải liền nắm lấy tay Tống Uyển Nhi, khẽ giọng an ủi: “Uyển Nhi, tất cả chỉ là kế sách tạm thời mà thôi.”
Sống mũi nàng đỏ lên, vội rút tay về: “Xin ngài sau này đừng như vậy nữa, để người ngoài thấy thì không hay.”
“Uyển Nhi, nếu đem nàng gả cho kẻ khác, vậy nhi tử của ta chẳng phải sẽ mang họ người ta sao?” Chúc Thành Hải siết lấy vai nàng, giọng dứt khoát: “Chờ nàng thành thân, dù mang danh nghĩa là thê tử của người khác, nhưng chỉ cần còn ở trong Chúc phủ thì chúng ta cũng sẽ chẳng bị chia cắt.”
Ánh mắt ông chan chứa thâm tình, khiến Tống Uyển Nhi nhất thời chẳng phân rõ lời ông là thật hay giả.
“Huống hồ, giờ Tuyên Nhi đã mất, dưới gối cô mẫu của nàng cũng không còn nhi tử nào khác. Tương lai, Lâm Nhi chính là người kế thừa toàn bộ cơ nghiệp của Chúc phủ!”
Đôi mắt vốn ảm đạm của Tống Uyển Nhi, rốt cuộc cũng loé lên một tia sáng.
Chúc Thành Hải liền bồi thêm: “Đợi đến trăm năm sau, hài tử trong bụng nàng đây chính là gia chủ đời kế tiếp của Chúc gia, nàng nghĩ có đúng không!”
Thần sắc Tống Uyển Nhi rốt cuộc cũng dần thả lỏng. Hai người vừa trò chuyện vừa rời khỏi, bóng dáng khuất dần ngoài cửa.
Ẩn mình sau núi giả cả một buổi, lúc này Hạ Lan Chi mới khẽ thở ra một hơi. Nàng chợt nhận ra bàn tay ngứa ngáy lạ thường, cúi đầu nhìn mới phát hiện bản thân từ bao giờ đã vô thức đưa tay bịt chặt miệng Chúc Bình An.
Nàng giật mình, vội vàng buông tay: “Xin lỗi… vừa rồi không phải ta cố ý.”
“……”
Chúc Bình An hờ hững nhìn nàng, vẫn chẳng thốt nên một lời.
Hạ Lan Chi khẽ thở dài trong lòng. Đứa nhỏ này sợ là thật sự bị câm rồi.
Bàn tay nàng vịn trên vách núi giả, đầu ngón tay bất giác khẽ run lên.
Bất chợt, mặt đất dưới chân bắt đầu rung chuyển dữ dội!
Ầm ầm ầm!
Hạ Lan Chi kinh hãi trừng mắt nhìn con đường vốn bình thường trước mắt, trong nháy mắt lại nứt toác thành một khe vực sâu hun hút!
“A!”
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, căn bản chẳng kịp đề phòng. Thân thể hai người liền bị kéo tuột xuống, rơi thẳng vào miệng vực vừa nứt toang kia…