- Trang chủ
- Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
- Chương 63: Mua Tơ Tằm
Chương 63: Mua Tơ Tằm
Truyện: Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Tác giả: Khương Nguyên Nguyên
- Chương 1: Tiểu Sư Phụ, Xin Ngài Cứu Ta!
- Chương 2: Chôn Cùng
- Chương 3: Mười Tám Nha Hoàn? Phải Nói Là Mười Tám Cơ Thiếp Thì Đúng Hơn!
- Chương 4: Nghiệm Thi!
- Chương 5: Điểm Đáng Ngờ
- Chương 6: Huyết Mạch Ràng Buộc, Thân Nhân Liên Luỵ.
- Chương 7: Thử Thách Nàng?
- Chương 8: Là Con Dâu Thương Tâm Quá Độ
- Chương 9: Thiếp Thất Có Thai
- Chương 10: Sổ Sách Có Điều Khuất Tất
- Chương 11: Thị Sát Cửa Hàng
- Chương 12: Cá Mè Một Lứa
- Chương 13: Chuyện Gì Đã Xảy Ra Với Cha Nàng?
- Chương 14: Huỷ Hoại Nàng!
- Chương 15: Đột Nhiên Có Thai
- Chương 16: Dẫu Hắn Chết Rồi, Ta Cũng Sẽ Không Hạ Sinh Hài Tử Của Hắn
- Chương 17: Nam Nhân Xa Lạ Đột Nhập
- Chương 18: Trêu Chọc
- Chương 19: Tiểu Sư Phụ
- Chương 20: Ai Mới Thật Sự Là Kẻ Phóng Hỏa
- Chương 21: Chặt Bỏ Cánh Tay Đắc Lực
- Chương 22
- Chương 23: Tiểu Sư Phụ, Tim Ngài Đập Thật Nhanh Nha
- Chương 24: Tỷ Tỷ, Đệ Thật Sự Sẽ Chết Sao?
- Chương 25: Tiếng Tiêu Sáo
- Chương 26: Mời Đạo Sĩ Tới Làm Pháp Sự
- Chương 27: Đào Mộ Lúc Nửa Đêm
- Chương 28: Tỷ Tỷ Sẽ Bảo Vệ Đệ Đệ Đúng Không?
- Chương 29: Bí Mật Hoàng Gia
- Chương 30: Cho Các Cô Nương Một Con Đường Mới
- Chương 31: Khai Trương Cửa Tiệm Mới
- Chương 32: Hỉ Phục Sao? Thật Là Si Tâm Vọng Tưởng
- Chương 33: Tiểu Thư Hoắc Gia
- Chương 34: Muội Thật Sự Khổ Tâm Lắm, Đại Ca!
- Chương 35: Hạ Chiến Thư!
- Chương 36: Hỉ Phục
- Chương 37: Quỳ Xuống!
- Chương 38: Sinh Non
- Chương 39: Lại Bị Cấm Túc
- Chương 40: Tức Giận Đến Trúng Gió
- Chương 41: Làm Con Thừa Tự
- Chương 42: Thêu Phượng Hoàng
- Chương 43: Trưởng Tử Của Chúc Gia Nào?
- Chương 44: Chúc Gia? Mưu Phản?
- Chương 45: Sinh Non
- Chương 46: Cao Thị Giang Nam
- Chương 47: Gặp Lại Diệp Hằng
- Chương 48: Tụ Tiễn Gây Họa Lớn
- Chương 49: Nữ Thích Khách
- Chương 50: Sứ Mệnh Trọng Đại Là Bảo Vệ Điện Hạ Không Bị Nữ Thích Khách Bắt Cóc
- Chương 51: Sao Ông Thông Gia Không Để Ý Tới Ta Vậy?
- Chương 52: Thân Phận Thật Của Hắn
- Chương 53: Giải Dược (H)
- Chương 54: Trước Cửa Quả Phụ Thường Nhiều Thị Phi
- Chương 55: Gặp Lại
- Chương 56: Tiểu Thư Này Là Ai?
- Chương 57: Vô ~ Ngân ~ Ca ~ Ca ~
- Chương 58: Ý Nghĩ Không Đứng Đắn
- Chương 59: Tiểu Sư Phụ, Ta Có Đẹp Không?
- Chương 60: Như Thế Nào Lại Gặp Được Yêu Nữ?
- Chương 61: Mua Viện
- Chương 62: Tướng Gia Phong Lưu
- Chương 63: Mua Tơ Tằm
- Chương 64: Tứ Thiếu Gia
- Chương 65: Nàng Mang Cốt Nhục Của Tướng Gia
- Chương 66: Đội Cho Chúc Võ Lâm Cái Nồi Lớn
- Chương 67: Phòng Tối
- Chương 68: Thất Vọng, Đau Lòng
- Chương 69: Tư Bạc*
- Chương 70: Vu Oan Hãm Hại
- Chương 71: Chuyện Cũ Tiền Triều
- Chương 72
- Chương 73: Thả Người!
- Chương 74: Cứu Tô Khanh
- Chương 75: Kết Quả Của Trận Đánh Cược
- Chương 76: Ngươi Tự Giải Quyết Cho Tốt Đi!
- Chương 77: Tỷ Đệ Gặp Lại
- Chương 78: Giả Chết
- Chương 79: Bắt Gian Tại Giường
- Chương 80: Dụ Rắn Vào Lưới
- Chương 81: Phu Thê Vốn Như Chim Cùng Rừng, Nhưng Hoạn Nạn Thì Mỗi Người Một Nơi
- Chương 82: Lấy Cái Chết Để Ép Bức
- Chương 83: Cướp Ngục
- Chương 84: Đuổi Bắt
- Chương 85: Bắt Về Quy Án
- Chương 86: Phong Ba Lắng Xuống
- Chương 87: Muốn Trở Về Giang Nam Cùng Nhau Sao?
- Chương 88: Chúc Gia Thật Sự Không Trách Nàng
- Chương 89: Thai Nghén
- Chương 90: An Bình Hương
- Chương 91: Trên Đời Này Có Phụ Thân Như Vậy Sao?!
- Chương 92: Đại Kết Cục
- Chương 93: Phiên Ngoại 1: Đóa Hoa Rách Nát (Theo Lời Kể Của Tống Uyển Nhi)
- Chương 94: Phiên Ngoại 2: Khác Nhau Một Trời Một Vực (Theo Lời Kể Của Chúc Võ Tuyên)
- Chương 95: Phiên Ngoại 3: Sinh Con (Tạ Vô Ngân x Hạ Lan Chi)
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Hạ Lan Chi sai xa phu đem hành lý của Cao Lệ Quân chất lên xe. Nói là dọn nhà, nhưng kỳ thực chẳng có bao nhiêu hết, chỉ vỏn vẹn một rương gỗ nhỏ, bên trong phần lớn vẫn là mấy bộ xiêm y tắm rửa và chút đồ trang sức giản đơn mà khi ở Kinh Viên chính Hạ Lan Chi đã tặng cho bà.
Xe ngựa lăn bánh chậm rãi, gương mặt Cao Lệ Quân có phần khó coi.
Một hồi lâu sau, bà mới cất giọng khàn khàn: “Ta chưa từng diện kiến bà bà của ngươi… bà ta có đẹp lắm không?”
Hôm tiệc mừng thọ của Chúc Thành Hải, người đến chúc tụng đông vô kể, bà không phân biệt được đâu là Chúc Lý thị.
“Bà bà tuổi đã cao, nhưng phong tư vẫn đoan trang, uy nghiêm không giảm.” Hạ Lan Chi khéo léo đáp, “Cao thẩm thì da dẻ trắng mịn như tuyết, tính tình lại dịu dàng hiền thục. Nếu so về dung nhan, dĩ nhiên là Cao thẩm người hơn một bậc rồi.”
Nói đến đây, thấy khóe môi Cao Lệ Quân khẽ cong, nàng lại thong thả thêm một câu: “Nhưng nếu so về gia thế, về quyết đoán, về quãng thời gian kề cận công công… thì Cao thẩm làm sao sánh kịp bà bà được.”
Chỉ dăm ba lời, trước nâng bà lên tận mây xanh, sau lại xô thẳng xuống đáy vực.
Sắc mặt vốn được chăm chút kỹ càng của Cao Lệ Quân thoáng chốc trắng bệch.
Đúng vậy… Tuy bà và Chúc Thành Hải từng là thanh mai trúc mã, từng có đoạn tình khó quên, nhưng nay bà chỉ là kẻ lưu dân ở đất Giang Nam, lấy gì mà mơ thành chính thất bên gối tướng gia?
Hạ Lan Chi không bỏ sót nét biến đổi nào trên gương mặt ấy, mỉm cười nói tiếp: “Nhưng mà, Cao thẩm cũng chẳng cần quá tự ti. Tính tình bà bà vốn có phần nóng nảy. Công công rốt cuộc cũng là người Giang Nam như chúng ta, trong lòng e rằng vẫn thiên về nữ tử Giang Nam dịu dàng, nhu thuận hơn.”
Mỗi lời rót ra đều chặt chẽ, kín kẽ, vừa khéo làm sâu thêm khát vọng chen chân vào tướng phủ trong lòng Cao Lệ Quân.
“Ừm, ta hiểu rồi.” Đáy mắt Cao Lệ Quân thoáng hiện một tia u ám, song miệng vẫn nói dịu dàng: “Dù sao cũng phải cảm tạ ngươi. Nếu không nhờ ngươi ngày ấy đem ta từ chợ đưa về, e rằng đến giờ ta vẫn còn tranh giành từng miếng ăn với đám hành khất.”
Hạ Lan Chi khẽ chạm ngón tay lên môi, nhẹ nhàng đáp: “Người là trưởng bối, những chuyện cũ kia về sau chớ nên nhắc lại nhiều thì hơn.”
Đưa bà ta đến tiểu viện, chỉ thấy bảng hiệu trước cửa đã đổi thành hai chữ “Cao phủ”. Trong sân, hai nha hoàn cùng hai bà tử đã đứng chờ sẵn.
Hạ Lan Chi căn dặn đôi ba câu rồi thuận tiện nhắc đến việc hai viện kề nhau.
Cao Lệ Quân thấy nàng tín nhiệm mình đến thế, trong lòng vô cùng hân hoan: “Đáng tiếc từ sau khi sinh con, ta chưa từng cầm lại kim thêu. Nếu không còn có thể cho ngươi xem thử đôi ba món thêu song diện kiểu Tô Châu.”
“Thêu song diện kiểu Tô Châu?!” Hạ Lan Chi ngạc nhiên thốt lên, “Ý ngài là loại lưỡng diện hoa, hai mặt không trùng lặp hoa văn ư?”
Phương pháp thêu này từ xưa đã được coi là khó bậc nhất, hi hữu vô cùng.
Một tấm vải, một bên thêu hoa rực rỡ, một bên thêu trúc xanh mướt, xảo diệu chẳng khác nào trời ban. Khó nhất chính là nếu người thêu khéo tay, có thể khiến hai mặt trình tự hoa văn đồng thời hiện ra, sinh động như thể muốn bước ra khỏi tấm vải.
Loại tài nghệ ấy, khắp thiên hạ tìm cũng chẳng đủ trăm người, còn những bức bình phong thêu hai mặt thì đúng là thiên kim khó cầu!
Cao Lệ Quân gật đầu: “Ta học chưa đến mức tinh tường, nhưng đại khái cũng tạm xem được. Ngày khác, ta sẽ thêu một chiếc khăn tay cho ngươi.”
“Được.” Hạ Lan Chi cong môi mỉm cười, trong lòng cũng hiếu kỳ muốn xem thử tài nghệ ấy rốt cuộc đến đâu. Nàng lập tức sai nha hoàn đến Thanh Ti phường chọn những cuộn tơ lụa và chỉ thêu tinh xảo nhất mang tới cho Cao Lệ Quân.
Trong vòng hai ngày bận rộn đến mức chân không chạm đất, Hạ Lan Chi đã lùng sục khắp chợ đồ cũ, gom đủ tám khung cửi và máy dệt, lại một hơi mua thêm hai mươi bốn chảo nhuộm.
Nàng còn nhập về một đống gấm vóc Tứ Xuyên, chỉ vàng chỉ bạc. Bạc trong tay gần như tiêu sạch, thế nhưng bù lại, Thanh Ti phường nay buôn bán cực kỳ phát đạt, mỗi ngày bạc chảy vào sổ đều trên sáu bảy chục lượng.
Hạ Lan Chi lại sai Vương Lan và Thạch Đầu cùng đi sang các làng quanh kinh thành, bàn bạc với những hộ nuôi tằm và trồng bông để ký kết nhập hàng.
Vương Lan đã sớm dò la giá cả trong chợ tơ tằm và bông vải. Lần này, nàng trả cho nông hộ giá cao hơn trước, chỉ một chuyến đã tốn cả trăm lượng bạc mà chở đầy ắp xe tơ tằm trở về.
Xe ngựa của họ vừa rời khỏi thôn, đầu bên kia lại có bảy tám cỗ xe lừa lục tục tiến vào.
Người đi đầu mặc áo vải thô ngắn tay, lớn tiếng quát: “Tưởng lão Tam! Ta tới thu tơ! Mấy ngày nay nhu cầu nhiều, trong thôn có bao nhiêu, ta lấy bấy nhiêu!”
Trong nhà mấy hộ nuôi tằm, vốn đang ngồi đếm bạc mà lòng phấn khởi, nghe động tĩnh liền nhao nhao kéo nhau ra cửa.
“Ách…” Tưởng lão Tam có chút do dự, rồi nói: “Ngưu Tứ gia, tháng này tơ đã bán hết rồi. Ngài quá mấy ngày nữa hãy đến vậy.”
“Không có?!” Ngưu Tứ trừng mắt, quát lớn: “Cả thôn các ngươi mà cũng không còn tơ?”
Tưởng lão Tam mặt mày khổ sở, gật đầu lia lịa.
Nuôi tằm vốn là việc tinh tế, khó nhọc, chẳng phải ai cũng làm được. Vì thế, vùng phụ cận kinh thành chỉ có mỗi thôn này chuyên làm nghề nuôi tằm.
“Không thể nào!” Ngưu Tứ nhảy phắt xuống khỏi xe lừa, nghi ngờ hỏi: “Tưởng lão Tam, ngươi giỡn mặt với gia gia ta đấy à? Trong kinh thành, chỉ có phường nhà ta mua sợi tơ , ai có thể gom hết tơ ở thôn các ngươi?”
Tưởng lão Tam thở dài, mặt mũi càng thêm nhăn nhó: “Không giấu ngài, vừa rồi có một cô nương đến thu sạch. Nghe đâu là người của một tiệm vải, tên gọi Thanh Ti phường.”
“Tiệm vải? Tiệm vải mua nhiều tơ như vậy để làm gì?”
Thấy sắc mặt Ngưu Tứ mỗi lúc một trầm xuống, Tưởng lão Tam dè dặt giải thích: “Chúng ta nuôi tằm quanh năm suốt tháng, bận rộn từ sáng tới tối, ngay cả trồng thêm dăm ba luống rau cũng chẳng có thời gian. Cả nhà trên có già, dưới có trẻ, đều trông cậy vào chút thu nhập này mà sống.”
Chung quanh, mấy hộ nuôi tằm gật gù phụ họa: “Ngưu Tứ gia, lần sau ngài tới, nếu chịu nâng giá thêm một chút, chúng ta sẽ không bán cho ai khác, chỉ chờ ngài đến thu tơ.”
Nói vậy là vì vị cô nương vừa rồi ra tay thật hào phóng, không chỉ gom toàn bộ số tơ trong thôn, mà còn trả giá cao gấp đôi thường lệ à!
Nghe xong, Ngưu Tứ giận dữ, túm chặt cổ áo Tưởng lão Tam, trợn mắt quát: “Chúng ta hợp tác với nhau bao năm nay, thế mà chỉ vì kẻ khác trả cao hơn một chút, ngươi liền quay sang bán cho họ?”
Mọi người đều bị dọa cho hoảng hốt. Tưởng lão Tam lí nhí biện bạch: “Nhưng ngài chưa từng đặt cọc, lúc thì đến sớm, khi thì đến muộn. Chúng ta nào dám cất hàng chờ? Làm gì có cái lý ấy!”
Quả thực, có khi nửa tháng Ngưu Tứ mới đến một chuyến, có khi kéo dài cả tháng. Không ngờ lần này lại trùng hợp đụng nhau.
“Đồ ăn cây táo rào cây sung!” Ngưu Tứ gầm lên, giơ tay tát liên tiếp hai, ba cái như trời giáng.
Bị đánh đến hoa mắt, Tưởng lão Tam ngã nhào xuống đất. Đến khi lồm cồm bò dậy, trong miệng tanh nồng, vừa mở miệng đã phun ra một ngụm máu lẫn theo cả chiếc răng gãy!
“Các ngươi thật quá đáng! Buôn bán không thành thì thôi, sao có thể ra tay đánh người?” Thê tử của Tưởng lão Tam vừa khóc vừa đỡ ông dậy, mấy hộ nuôi tằm khác cũng giận tím mặt.
Ngưu Tứ lại bật cười lạnh lẽo: “Không biết quy củ thì đáng bị dạy dỗ! Hôm nay ta không chỉ đánh ngươi, mà còn muốn phá nát cái thôn này, để các ngươi nhớ đời, đừng hòng dám chống lại nhà ta!”
Vừa dứt lời, bảy gã tiểu nhị trẻ khỏe kia liền ào tới, xông thẳng vào nhà Tưởng lão Tam.
“Các ngươi định làm gì?!”
“Dưới chân thiên tử, chẳng lẽ còn không có vương pháp nữa hay sao?!”
Nhưng một đám thôn dân bình thường nào địch lại đám lâu la này. Chẳng mấy chốc, nhà Tưởng lão Tam đã bị chúng đánh cho tan hoang.
Bàn ghế gãy gập, bát trà, ấm nước vỡ nát đầy đất. Lại còn kẻ thừa dịp hỗn loạn, chạy vào chuồng gà trộm sạch mấy quả trứng cùng cả con mái già béo múp!
“Trời ơi, ta đã tạo nghiệp gì mà rơi vào cảnh này!” Tưởng lão Tam vừa khóc vừa cầu xin, “Ngưu Tứ gia, xin ngài tha cho nhà chúng ta! Sau này chúng ta tuyệt không dám tự tiện bán hàng cho kẻ khác nữa!”
Ngưu Tứ cười nham hiểm, ánh mắt độc ác: “Lần này chỉ coi như cảnh cáo! Nếu còn dám tái phạm, lần sau không chỉ nhà ngươi, mà cả mấy hộ khác trong thôn cũng bị ta đập nát đấy!”
Nghe thế, mấy nhà nuôi tằm khác sợ hãi đến toàn thân run rẩy, nào dám hé nửa lời phản kháng.
Ngưu Tứ cùng đám tiểu nhị ngang nhiên bỏ đi, để lại vợ chồng Tưởng lão Tam nước mắt ròng ròng giữa đống đổ nát.
Nhà cửa tan hoang, người thì bị đánh thừa sống thiếu chết, ngay cả con gà mái cũng bị cướp mất.
Phải biết thường dân nếu nuôi được một hai con heo để dành ăn Tết đã tính là gia cảnh khấm khá, bằng không chỉ có thể nuôi gà mái lấy trứng đổi bữa. Thế mà giờ đây, ngay cả chỗ dựa ấy cũng không còn.
“Tướng công, chúng ta phải vào kinh cáo quan! Ta không tin ngay dưới chân thiên tử mà lại dung túng cho loại người coi trời bằng vung này!” Thê tử Tưởng lão Tam nghẹn ngào nói.
Tưởng lão Tam cắn răng, vỗ nhẹ tay bà: “Được, trước lấy cho ta một mảnh vải, ta cọt vào để cầm máu rồi chúng ta lập tức đi!”