- Trang chủ
- Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
- Chương 21: Chặt Bỏ Cánh Tay Đắc Lực
Chương 21: Chặt Bỏ Cánh Tay Đắc Lực
Truyện: Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Tác giả: Khương Nguyên Nguyên
- Chương 1: Tiểu Sư Phụ, Xin Ngài Cứu Ta!
- Chương 2: Chôn Cùng
- Chương 3: Mười Tám Nha Hoàn? Phải Nói Là Mười Tám Cơ Thiếp Thì Đúng Hơn!
- Chương 4: Nghiệm Thi!
- Chương 5: Điểm Đáng Ngờ
- Chương 6: Huyết Mạch Ràng Buộc, Thân Nhân Liên Luỵ.
- Chương 7: Thử Thách Nàng?
- Chương 8: Là Con Dâu Thương Tâm Quá Độ
- Chương 9: Thiếp Thất Có Thai
- Chương 10: Sổ Sách Có Điều Khuất Tất
- Chương 11: Thị Sát Cửa Hàng
- Chương 12: Cá Mè Một Lứa
- Chương 13: Chuyện Gì Đã Xảy Ra Với Cha Nàng?
- Chương 14: Huỷ Hoại Nàng!
- Chương 15: Đột Nhiên Có Thai
- Chương 16: Dẫu Hắn Chết Rồi, Ta Cũng Sẽ Không Hạ Sinh Hài Tử Của Hắn
- Chương 17: Nam Nhân Xa Lạ Đột Nhập
- Chương 18: Trêu Chọc
- Chương 19: Tiểu Sư Phụ
- Chương 20: Ai Mới Thật Sự Là Kẻ Phóng Hỏa
- Chương 21: Chặt Bỏ Cánh Tay Đắc Lực
- Chương 22
- Chương 23: Tiểu Sư Phụ, Tim Ngài Đập Thật Nhanh Nha
- Chương 24: Tỷ Tỷ, Đệ Thật Sự Sẽ Chết Sao?
- Chương 25: Tiếng Tiêu Sáo
- Chương 26: Mời Đạo Sĩ Tới Làm Pháp Sự
- Chương 27: Đào Mộ Lúc Nửa Đêm
- Chương 28: Tỷ Tỷ Sẽ Bảo Vệ Đệ Đệ Đúng Không?
- Chương 29: Bí Mật Hoàng Gia
- Chương 30: Cho Các Cô Nương Một Con Đường Mới
- Chương 31: Khai Trương Cửa Tiệm Mới
- Chương 32: Hỉ Phục Sao? Thật Là Si Tâm Vọng Tưởng
- Chương 33: Tiểu Thư Hoắc Gia
- Chương 34: Muội Thật Sự Khổ Tâm Lắm, Đại Ca!
- Chương 35: Hạ Chiến Thư!
- Chương 36: Hỉ Phục
- Chương 37: Quỳ Xuống!
- Chương 38: Sinh Non
- Chương 39: Lại Bị Cấm Túc
- Chương 40: Tức Giận Đến Trúng Gió
- Chương 41: Làm Con Thừa Tự
- Chương 42: Thêu Phượng Hoàng
- Chương 43: Trưởng Tử Của Chúc Gia Nào?
- Chương 44: Chúc Gia? Mưu Phản?
- Chương 45: Sinh Non
- Chương 46: Cao Thị Giang Nam
- Chương 47: Gặp Lại Diệp Hằng
- Chương 48: Tụ Tiễn Gây Họa Lớn
- Chương 49: Nữ Thích Khách
- Chương 50: Sứ Mệnh Trọng Đại Là Bảo Vệ Điện Hạ Không Bị Nữ Thích Khách Bắt Cóc
- Chương 51: Sao Ông Thông Gia Không Để Ý Tới Ta Vậy?
- Chương 52: Thân Phận Thật Của Hắn
- Chương 53: Giải Dược (H)
- Chương 54: Trước Cửa Quả Phụ Thường Nhiều Thị Phi
- Chương 55: Gặp Lại
- Chương 56: Tiểu Thư Này Là Ai?
- Chương 57: Vô ~ Ngân ~ Ca ~ Ca ~
- Chương 58: Ý Nghĩ Không Đứng Đắn
- Chương 59: Tiểu Sư Phụ, Ta Có Đẹp Không?
- Chương 60: Như Thế Nào Lại Gặp Được Yêu Nữ?
- Chương 61: Mua Viện
- Chương 62: Tướng Gia Phong Lưu
- Chương 63: Mua Tơ Tằm
- Chương 64: Tứ Thiếu Gia
- Chương 65: Nàng Mang Cốt Nhục Của Tướng Gia
- Chương 66: Đội Cho Chúc Võ Lâm Cái Nồi Lớn
- Chương 67: Phòng Tối
- Chương 68: Thất Vọng, Đau Lòng
- Chương 69: Tư Bạc*
- Chương 70: Vu Oan Hãm Hại
- Chương 71: Chuyện Cũ Tiền Triều
- Chương 72
- Chương 73: Thả Người!
- Chương 74: Cứu Tô Khanh
- Chương 75: Kết Quả Của Trận Đánh Cược
- Chương 76: Ngươi Tự Giải Quyết Cho Tốt Đi!
- Chương 77: Tỷ Đệ Gặp Lại
- Chương 78: Giả Chết
- Chương 79: Bắt Gian Tại Giường
- Chương 80: Dụ Rắn Vào Lưới
- Chương 81: Phu Thê Vốn Như Chim Cùng Rừng, Nhưng Hoạn Nạn Thì Mỗi Người Một Nơi
- Chương 82: Lấy Cái Chết Để Ép Bức
- Chương 83: Cướp Ngục
- Chương 84: Đuổi Bắt
- Chương 85: Bắt Về Quy Án
- Chương 86: Phong Ba Lắng Xuống
- Chương 87: Muốn Trở Về Giang Nam Cùng Nhau Sao?
- Chương 88: Chúc Gia Thật Sự Không Trách Nàng
- Chương 89: Thai Nghén
- Chương 90: An Bình Hương
- Chương 91: Trên Đời Này Có Phụ Thân Như Vậy Sao?!
- Chương 92: Đại Kết Cục
- Chương 93: Phiên Ngoại 1: Đóa Hoa Rách Nát (Theo Lời Kể Của Tống Uyển Nhi)
- Chương 94: Phiên Ngoại 2: Khác Nhau Một Trời Một Vực (Theo Lời Kể Của Chúc Võ Tuyên)
- Chương 95: Phiên Ngoại 3: Sinh Con (Tạ Vô Ngân x Hạ Lan Chi)
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Phương ma ma hoảng hốt nhìn xuống bộ xiêm y màu nâu trên người mình, vừa kinh hoàng vừa phẫn nộ, giọng run run: “Ngươi nhất định là nhìn lầm rồi!”
Nào ngờ Mã Thiến Thiến lại kiên quyết không lay chuyển, lời chắc như đinh đóng cột: “Thiếp thân dám lấy mạng thề! Khi ấy ánh lửa sáng rực, thiếp thân tuyệt đối không thể nhìn nhầm!”
Thế là, nhân chứng đã có, vật chứng cũng rõ ràng, ngay cả lộ tuyến cũng khớp. Cái tội phóng hỏa coi như đã đóng đinh trên đầu Phương ma ma.
Chúc lão phu nhân đột ngột đập mạnh xuống bàn, đến nỗi chén trà cũng rung lên, sóng nước văng ra ngoài. Bà giận đến run người, lớn tiếng quát: “Giỏi cho con tiện nô nhà ngươi! Ban đầu ngươi còn dám chối rằng không ai nhìn thấy, giờ nhân chứng tận mắt đứng đây, ngươi còn gì để nói nữa?!”
Chúc Lý thị thì thất vọng đến cực điểm, đôi mắt ngấn lệ, ôm lấy ngực mà kêu lên: “Phương ma ma, rốt cuộc vì sao ngươi phải làm vậy? Ngươi rõ ràng biết một khi lửa cháy lan sẽ liên lụy đến bao nhiêu người vô tội! Huống hồ, Tuyên Nhi và thê tử nó đều đang ở trong này đó!”
“Lão nô… lão nô…”
Phương ma ma biết rõ, giờ phút này nếu không nhanh chóng tìm được cái cớ, thì e rằng cả đời trung thành cũng hóa tro bụi. Bà đành phải cắn răng, mưu tính kéo sự tình tách khỏi người Chúc Lý thị, gắng gượng tự cứu mình một đường. Nếu không, chủ tớ các nàng tối nay đều khó thoát kiếp nạn.
Hạ Lan Chi nhìn một màn ấy, trong lòng liền hiểu rõ. Đây chẳng qua là thủ đoạn quen thuộc trong những gia đình thế gia, khi xảy ra chuyện, nô tài thế nào cũng phải đứng ra gánh tội thay chủ tử.
Nàng khẽ nghiêng người, nhẹ giọng an ủi: “Bà bà đừng quá giận, chớ vì kẻ hèn hạ này mà làm hại thân mình.”
“Con dâu mệnh như cỏ rác, chết rồi thì coi như hết. Chỉ tiếc là bà bà đã dặn con dâu trong vòng ba ngày phải thêu đủ sáu lá Phật kỳ, giờ toàn bộ đều bị lửa thiêu rụi hết cả rồi.”
Lời còn chưa dứt, Chúc lão phu nhân lập tức nhíu mày, nghe ra chỗ không đúng: “Con vừa nói gì? Phật kỳ?”
Chúc Lý thị gần như cắn nát hàm răng, còn Hạ Lan Chi thì khẽ gật đầu, chậm rãi đáp: “Bà bà từng nói, đây là việc làm trước khi đến Chiêu Dương tự, phải dùng chính tay con dâu thêu thì mới tích được công đức, cầu phúc cho phu quân ở chốn suối vàng.”
“Con dâu đã không ngủ không nghỉ hai ngày liền, lại còn cùng các muội muội trong viện thêu thêm hai ngày, vất vả lắm mới xong được quá nửa.”
“Nào ngờ một trận hỏa hoạn liền cuốn sạch. Không biết nếu phu quân dưới suối vàng mà biết có kẻ cố ý phá hỏng, liệu có tức giận hay không.”
Chúc lão phu nhân nghe xong thì mặt mày xanh mét, ánh mắt hận đến nghiến răng nghiến lợi, quét thẳng về phía Chúc Lý thị.
“Quỳ xuống!” Bà lạnh lùng quát, “Chuyện Phật kỳ vốn là ta giao cho ngươi, sao lại dám qua loa rồi đẩy sang cho người khác làm?”
Chúc Lý thị tức thì bị ép quỳ trên nền đá xanh, trong lòng vừa uất ức vừa bất phục.
Ba ngày trước, Chúc lão phu nhân đã quyết định đi Chiêu Dương tự dâng hương, cầu cho Chúc Võ Tuyên kiếp sau có thể đầu thai làm người, tốt nhất là vẫn được về Chúc gia.
Vì vậy, bà sai Chúc Lý thị đi mua năm lá Phật kỳ, còn một lá cuối cùng thì bắt chính bà phải tự tay thêu cho trọn vẹn ý nguyện.
Bởi vì chỉ có Phật kỳ được thêu ra từ nỗi nhớ thương sâu nặng của mẫu thân dành cho nhi tử đã khuất, mới được xem là tích góp công đức vô lượng.
Nào ngờ, trước mặt thì Chúc Lý thị nhận lệnh, vừa rời khỏi viện sau lưng liền giở trò, đem chuyện quan trọng như thế mà đẩy sang tay người khác!
Hơn nữa, chỉ trong ba ngày mà ép người khác thêu đủ sáu lá Phật kỳ, chẳng khác nào c**ng b*c không cho ăn uống, ngày đêm cắm cúi xoay kim, đây là là chuyện không thể làm nổi!
Chúc Lý thị nghe vậy, nhất thời nghẹn lời, trong lòng lại hận đến nghiến răng, chỉ mong Hạ Lan Chi lập tức ngã xuống mà chết bất đắc kỳ tử.
Con nha đầu chết tiệt này! Rõ ràng mọi chuyện sắp lắng xuống, vì sao còn khơi lại?!
“Tổ mẫu, xin đừng trách bà bà.” Hạ Lan Chi dịu dàng như một áo bông nhỏ tri kỷ, vừa an ủi vừa nhanh nhẹn dâng trà rót nước.
Chúc lão phu nhân nắm chặt tay nàng, khẽ thở dài, giọng mang theo thương xót: “Chi Nhi, con đã chịu nhiều ủy khuất trong phủ thế này, sao không nói với tổ mẫu sớm hơn?”
“Không có việc gì đâu ạ.”
Hạ Lan Chi khẽ lắc đầu, khóe môi nở một nụ cười mang vị chua xót. Nhìn thế nào cũng thấy nàng rõ ràng chịu đủ uất ức, vậy mà còn cố gắng tỏ ra kiên cường.
Trong lòng Vương Lan chợt dâng phẫn nộ, lập tức quỳ xuống phía sau Chúc Lý thị, cung kính nói: “Lão phu nhân, thiếp thân cũng có một chuyện muốn bẩm báo.”
“Nói đi.”
Vương Lan cắn răng: “Trong phủ này, e rằng có kẻ tay chân chẳng trong sạch. Phật kỳ vốn phải dùng tơ vàng phối hợp với tơ lụa mới có thể thêu, vậy mà lần trước Phương ma ma đưa cho thiếu phu nhân, lại chỉ là mấy sợi tầm thường, thô kém vô cùng.”
Phương ma ma trừng to mắt, trong hoảng loạn không ngừng hướng Chúc Lý thị cầu cứu, mong bà ra tay che chở.
Thế nhưng Chúc Lý thị lại đau lòng thở dài, nhìn bà ta như nhìn kẻ phản bội: “Ma ma, rốt cuộc ngươi làm vậy để làm gì? Rõ ràng ta đã giao cho ngươi tơ vàng chỉ bạc, ngươi giấu chúng đi đâu rồi?”
“Phu nhân, lão nô… lão nô…”
Tất cả vốn là do chính Chúc Lý thị dặn bà ta làm!
Nhưng vừa ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt cảnh cáo lạnh băng của bà, Phương ma ma lập tức nghẹn lời, chỉ còn biết bật khóc: “Là lão nô lòng tham che mờ mắt, là lão nô tự ý lấy trộm tơ vàng chỉ bạc…”
Nói đến đây, bà run rẩy muốn biện minh: “Nhưng lão nô thực sự chưa hề đem chúng… bỏ đi…”
“Đồ nô tỳ to gan lớn mật! Người đâu, chặn miệng nó lại, kéo ra ngoài đánh năm mươi trượng!”
Chúc Lý thị đập bàn đứng phắt dậy, giọng nghiêm khắc như sấm. Bà biết, chỉ có xử phạt thật nặng Phương ma ma, mới mong giữ được chính mình.
Đám nha hoàn ào đến, dứt khoát lấy giẻ nhét miệng, lôi Phương ma ma ra ngoài.
Rầm! Rầm!
Từng roi gỗ giáng xuống nặng nề, đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra khắp người, bà ta giãy giụa nhưng chẳng thể kêu lên một tiếng vì miệng đã bị chặn kín.
Mã Thiến Thiến lặng lẽ nuốt nước bọt, trong lòng vừa run sợ vừa may mắn. Ngay cả ma ma thân cận mà phu nhân cũng có thể bỏ mặc, may mắn thay người bị lôi ra hôm nay không phải nàng…
Nhưng vừa quay đầu, nàng liền đối diện ánh mắt lạnh lẽo thấu xương của Hạ Lan Chi.
Một cái liếc mắt ấy thôi, đã khiến tim nàng hẫng một nhịp, không khỏi chột dạ cúi đầu.
“Nương” Chúc Lý thị vặn khăn trong tay, cất giọng mềm mỏng: “Người này vốn xuất thân từ viện ta, chuyện xảy ra con dâu cũng khó thoái thác. Hay là… khấu trừ nửa năm bổng lộc của Phương ma ma, người thấy thế nào?”
Trong lòng Hạ Lan Chi chỉ bật cười lạnh. Gây ra tai họa lớn thế này, vậy mà chỉ lấy mấy lượng bạc để chôn vùi?
Nếu tiền bạc có thể giải quyết hết, thì cần gì còn có nha môn để giữ kỷ cương?
“Bà bà.” Nàng thản nhiên lên tiếng, từng chữ như rót thẳng vào lòng người: “Hôm nay bà ta dám trộm cắp ngay dưới mắt ngài. Vậy ngày mai, có khi bà ta dám hại cả tính mạng ngài. Huống hồ, ngài với bà ta còn cùng ở dưới một mái nhà…”
Giọng nói lo lắng kia, câu nào câu nấy đều như đang vì Chúc Lý thị mà sợ hãi.
Chúc lão phu nhân gõ mạnh cây quải trượng, hừ lạnh: “Nghe xem, rồi nhìn lại ngươi xem! Chủ mẫu cái gì chứ, một chút khí độ cũng không có! Theo ta, tiện nô này không đáng để lưu lại Chúc phủ!”
Bà dừng một nhịp, lại lạnh giọng quát: “Về phần ngươi, đóng cửa mà hối lỗi nửa tháng!”
Chúc Lý thị nghiến răng, gần như cắn nát cả hàm ngọc, nhưng chỉ đành nuốt hết uất hận vào bụng, rưng rưng gật đầu: “Con dâu xin nghe lời nương dạy dỗ.”