- Trang chủ
- Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
- Chương 42: Thêu Phượng Hoàng
Chương 42: Thêu Phượng Hoàng
Truyện: Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Tác giả: Khương Nguyên Nguyên
- Chương 1: Tiểu Sư Phụ, Xin Ngài Cứu Ta!
- Chương 2: Chôn Cùng
- Chương 3: Mười Tám Nha Hoàn? Phải Nói Là Mười Tám Cơ Thiếp Thì Đúng Hơn!
- Chương 4: Nghiệm Thi!
- Chương 5: Điểm Đáng Ngờ
- Chương 6: Huyết Mạch Ràng Buộc, Thân Nhân Liên Luỵ.
- Chương 7: Thử Thách Nàng?
- Chương 8: Là Con Dâu Thương Tâm Quá Độ
- Chương 9: Thiếp Thất Có Thai
- Chương 10: Sổ Sách Có Điều Khuất Tất
- Chương 11: Thị Sát Cửa Hàng
- Chương 12: Cá Mè Một Lứa
- Chương 13: Chuyện Gì Đã Xảy Ra Với Cha Nàng?
- Chương 14: Huỷ Hoại Nàng!
- Chương 15: Đột Nhiên Có Thai
- Chương 16: Dẫu Hắn Chết Rồi, Ta Cũng Sẽ Không Hạ Sinh Hài Tử Của Hắn
- Chương 17: Nam Nhân Xa Lạ Đột Nhập
- Chương 18: Trêu Chọc
- Chương 19: Tiểu Sư Phụ
- Chương 20: Ai Mới Thật Sự Là Kẻ Phóng Hỏa
- Chương 21: Chặt Bỏ Cánh Tay Đắc Lực
- Chương 22
- Chương 23: Tiểu Sư Phụ, Tim Ngài Đập Thật Nhanh Nha
- Chương 24: Tỷ Tỷ, Đệ Thật Sự Sẽ Chết Sao?
- Chương 25: Tiếng Tiêu Sáo
- Chương 26: Mời Đạo Sĩ Tới Làm Pháp Sự
- Chương 27: Đào Mộ Lúc Nửa Đêm
- Chương 28: Tỷ Tỷ Sẽ Bảo Vệ Đệ Đệ Đúng Không?
- Chương 29: Bí Mật Hoàng Gia
- Chương 30: Cho Các Cô Nương Một Con Đường Mới
- Chương 31: Khai Trương Cửa Tiệm Mới
- Chương 32: Hỉ Phục Sao? Thật Là Si Tâm Vọng Tưởng
- Chương 33: Tiểu Thư Hoắc Gia
- Chương 34: Muội Thật Sự Khổ Tâm Lắm, Đại Ca!
- Chương 35: Hạ Chiến Thư!
- Chương 36: Hỉ Phục
- Chương 37: Quỳ Xuống!
- Chương 38: Sinh Non
- Chương 39: Lại Bị Cấm Túc
- Chương 40: Tức Giận Đến Trúng Gió
- Chương 41: Làm Con Thừa Tự
- Chương 42: Thêu Phượng Hoàng
- Chương 43: Trưởng Tử Của Chúc Gia Nào?
- Chương 44: Chúc Gia? Mưu Phản?
- Chương 45: Sinh Non
- Chương 46: Cao Thị Giang Nam
- Chương 47: Gặp Lại Diệp Hằng
- Chương 48: Tụ Tiễn Gây Họa Lớn
- Chương 49: Nữ Thích Khách
- Chương 50: Sứ Mệnh Trọng Đại Là Bảo Vệ Điện Hạ Không Bị Nữ Thích Khách Bắt Cóc
- Chương 51: Sao Ông Thông Gia Không Để Ý Tới Ta Vậy?
- Chương 52: Thân Phận Thật Của Hắn
- Chương 53: Giải Dược (H)
- Chương 54: Trước Cửa Quả Phụ Thường Nhiều Thị Phi
- Chương 55: Gặp Lại
- Chương 56: Tiểu Thư Này Là Ai?
- Chương 57: Vô ~ Ngân ~ Ca ~ Ca ~
- Chương 58: Ý Nghĩ Không Đứng Đắn
- Chương 59: Tiểu Sư Phụ, Ta Có Đẹp Không?
- Chương 60: Như Thế Nào Lại Gặp Được Yêu Nữ?
- Chương 61: Mua Viện
- Chương 62: Tướng Gia Phong Lưu
- Chương 63: Mua Tơ Tằm
- Chương 64: Tứ Thiếu Gia
- Chương 65: Nàng Mang Cốt Nhục Của Tướng Gia
- Chương 66: Đội Cho Chúc Võ Lâm Cái Nồi Lớn
- Chương 67: Phòng Tối
- Chương 68: Thất Vọng, Đau Lòng
- Chương 69: Tư Bạc*
- Chương 70: Vu Oan Hãm Hại
- Chương 71: Chuyện Cũ Tiền Triều
- Chương 72
- Chương 73: Thả Người!
- Chương 74: Cứu Tô Khanh
- Chương 75: Kết Quả Của Trận Đánh Cược
- Chương 76: Ngươi Tự Giải Quyết Cho Tốt Đi!
- Chương 77: Tỷ Đệ Gặp Lại
- Chương 78: Giả Chết
- Chương 79: Bắt Gian Tại Giường
- Chương 80: Dụ Rắn Vào Lưới
- Chương 81: Phu Thê Vốn Như Chim Cùng Rừng, Nhưng Hoạn Nạn Thì Mỗi Người Một Nơi
- Chương 82: Lấy Cái Chết Để Ép Bức
- Chương 83: Cướp Ngục
- Chương 84: Đuổi Bắt
- Chương 85: Bắt Về Quy Án
- Chương 86: Phong Ba Lắng Xuống
- Chương 87: Muốn Trở Về Giang Nam Cùng Nhau Sao?
- Chương 88: Chúc Gia Thật Sự Không Trách Nàng
- Chương 89: Thai Nghén
- Chương 90: An Bình Hương
- Chương 91: Trên Đời Này Có Phụ Thân Như Vậy Sao?!
- Chương 92: Đại Kết Cục
- Chương 93: Phiên Ngoại 1: Đóa Hoa Rách Nát (Theo Lời Kể Của Tống Uyển Nhi)
- Chương 94: Phiên Ngoại 2: Khác Nhau Một Trời Một Vực (Theo Lời Kể Của Chúc Võ Tuyên)
- Chương 95: Phiên Ngoại 3: Sinh Con (Tạ Vô Ngân x Hạ Lan Chi)
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Hạ Lan Chi hiểu rõ, Chúc lão thái thái thực lòng muốn tính toán đường lui cho nàng. Bà cũng biết, chỉ cần giấu kín chuyện Miên Trúc mang thai, đưa nàng ra khỏi Chúc phủ, thì con đường về sau ít ra vẫn còn có thể làm lại từ đầu.
Nhưng Hạ Lan Chi chưa từng nghĩ đến chuyện để người khác sinh con rồi đưa về nuôi dưới danh nghĩa của mình. Hoặc có thể nói, nàng vốn cũng chẳng có ý định ở lại phủ Tướng quân này lâu dài.
Chờ dò xét được tung tích của Hạ Lan Thần, tích góp được chút bạc, nàng nhất định sẽ rời khỏi nơi ăn thịt người mà không nhả xương này, vĩnh viễn không quay đầu lại.
“Tổ mẫu, những chuyện này để sau hẵng tính.” Hạ Lan Chi nhẹ giọng, ngữ điệu mềm mỏng.
Nàng không nỡ nói cho lão thái thái biết kế hoạch trong lòng, sợ làm bà thêm buồn khổ.
Chúc lão thái thái khẽ thở dài: “Thôi… khi nào con nghĩ kỹ, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta.”
Lúc rời đi, trong miệng bà vẫn lẩm bẩm mãi: “Thật đúng là làm bậy mà, Tuyên Nhi thế mà lại bị nuôi dạy thành ra như vậy…”
Nữ nhân mười sáu tuổi mới coi như đến tuổi cập kê, đợi gả chồng sinh con, thường cũng phải mười bảy mười tám. Nào có giống Miên Trúc… khuôn mặt còn non mịn, ngũ quan vẫn chưa rút hết nét trẻ con.
Ánh mắt Hạ Lan Chi chợt lóe tia lạnh lẽo. Trong lòng nàng thật hận không thể lôi Chúc Võ Tuyên từ địa phủ trở về, hung hăng đánh cho hắn nát mặt!
Nhưng lúc này, nàng còn có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết.
Hỉ phục liên tục bị phá, phía Bình Nam Vương phi nhất định phải có một lời công đạo.
Mang nỗi ưu sầu trong lòng, Hạ Lan Chi trở về viện.
Miên Trúc vẫn chưa tỉnh hẳn, nên tạm thời không trở về Tây Noãn Các, mà nằm ngủ luôn trên giường của nàng.
“Thiếu phu nhân…”
Trong cơn mơ màng, Miên Trúc dường như thấy bên mép giường có một bóng người.
Hạ Lan Chi vội nắm lấy tay nàng, dịu dàng hỏi: “Thấy khá hơn chút nào chưa? Có muốn uống nước không?”
Miên Trúc liên tục lắc đầu, giọng run run: “Đứa nhỏ… có phải đã mất rồi không?”
“Y nữ nói vẫn còn giữ được.” Hạ Lan Chi theo bản năng tránh ánh mắt nàng, chỉ khẽ kéo lại góc chăn, “Muội cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”
Miên Trúc nhìn xuống bụng mình, trong lòng lại hận không thể để đứa nhỏ này rơi mất đi thì hơn.
Chỉ là, đôi khi nàng lại mơ hồ cảm nhận được trong thân thể mình có một sinh mệnh nhỏ đang dần hình thành.
Cảm giác ấy quá đỗi kỳ diệu, kỳ diệu đến mức thỉnh thoảng trong lòng nàng bất giác nảy sinh một, hai ý nghĩ…
Nếu đứa nhỏ này thật sự được sinh ra, thì sẽ ra sao?
Tóm lại, giờ phút này trong lòng nàng rối loạn vô cùng.
Thấy Hạ Lan Chi sắp đứng dậy rời đi, Miên Trúc vội vàng nắm tay giữ lại: “Thiếu phu nhân, mau… mau đem hỉ phục kia lại đây.”
“Hỉ phục? Không phải đã sớm bị đốt thành tro rồi sao?” Hạ Lan Chi nhíu mày, tưởng nàng bị k*ch th*ch quá độ nên đầu óc mơ hồ.
Miên Trúc lại gắt gao nhìn chằm chằm nàng, nghiêm giọng nói: “Cái bị thiêu chẳng qua chỉ là một chiếc váy lót đỏ thẫm mà thôi.”
Váy mã diện (*) phía trước phía sau vốn không khâu kín, nếu tân nương bước đi nhanh hoặc gặp gió lớn, váy sẽ bị tung bay, vì vậy tất yếu phải mặc kèm váy lót bên trong.
(*) Váy mã diện: Váy lễ truyền thống có hai mảnh phẳng trước sau, hai bên được xếp ly.
Nghe được những lời này, nỗi buồn đè nặng trong lòng Hạ Lan Chi bỗng chốc tan biến, nàng lập tức kích động đứng bật dậy: “Vậy… hỉ phục thật sự ở đâu?”
Miên Trúc hơi ngẩng cằm, th* d*c một hơi: “Để trong chiếc giỏ ở phòng muội. Vốn dĩ muội còn định thêu thêm một đóa mẫu đơn lên váy lót kia.”
Hạ Lan Chi vội vàng sai Nguyệt Cô chạy đi Tây Noãn Các tìm, chỉ một lát sau, quả nhiên cầm về một bộ hỉ phục nguyên vẹn.
Viền vàng thêu hoa, áo trong trang trí hoa văn thanh lệ; váy mã diện hồng lục đan xen sợi vàng lấp lánh; áo khoác rộng thêu mây đỏ, hoa tròn tỏa rực; ngoài cùng là đại sam thêu phượng văn, màu son rực rỡ, tay áo còn được khâu thêm từng hạt trân châu nhỏ làm điểm xuyết, mỗi một chi tiết đều vô cùng tinh xảo.
Ngay cả Hạ Lan Chi khi nhìn thấy cũng không khỏi thẫn thờ, cảm giác như chính mình đang chứng kiến bộ hỉ phục trước khi bị Tiểu Giang thị phá hoại, tinh mỹ và hoa lệ biết bao.
Miên Trúc run rẩy ngồi dậy, cố nén mệt mỏi: “Giờ chỉ còn thiếu một chiếc váy lót, cùng khăn choàng vai còn chưa thêu xong hoa văn phượng hoàng. Thiếu phu nhân, xin đưa khăn đó cho muội.”
“Miên Trúc, thân thể muội còn chưa bình phục, những việc này… cứ để chúng ta thay muội làm là được.” Giọng Nguyệt Cô nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe.
Miên Trúc khẽ cong môi, hơi thở yếu ớt: “Nơi này chỉ có mình muội biết kỹ thuật thêu hoa, nếu muội không động tay vào làm, thì còn ai có thể thay thiếu phu nhân gánh bớt lo lắng đây?”
“Thiếu phu nhân có ân lớn đối với muội, nay đang lúc then chốt, muội nào có thể chỉ nghĩ cho bản thân mà nghỉ ngơi? Dù sao cũng chỉ là ngồi trên giường thêu, sẽ chẳng hề hấn gì.”
Nguyệt Cô cùng Vương Lan đồng loạt nhìn sang Hạ Lan Chi, chờ nàng quyết định.
Hạ Lan Chi kéo ghế tới bên giường, ngồi xuống, đặt kim chỉ và khăn choàng vai lên đùi: “Muội chỉ cần dạy ta nên thêu thế nào là được.”
Thuở nhỏ, khi mẫu thân còn sống, bà từng dạy nàng không ít mũi thêu cơ bản.
Nhưng từ khi Hạ Lan Quý nạp Tiểu Giang thị, tỷ đệ nàng bị bỏ mặc nơi hậu viện, Hạ Lan Chi bận rộn lo kế sinh nhai, gần như không còn chạm tới kim chỉ.
Trong phòng đèn đuốc sáng choang, Miên Trúc kiên nhẫn chỉ dẫn từng bước, còn Hạ Lan Chi thì chăm chú làm theo.
Từ chạng vạng đến tận sáng hôm sau, khi bàn tay trắng nõn lướt qua hình phượng hoàng nổi bật trên khăn, khóe môi nàng khẽ cong lên.
Vương Lan và Nguyệt Cô đã mệt đến mức chẳng giữ được dáng vẻ gì nữa, nghiêng ngả dựa mép giường ngủ. Cả đêm qua hai người thay nhau chỉnh sửa đại sam, còn thay đổi các hạt trân châu trên khăn choàng vai thành loại tơ vàng nạm bạch ngọc để tránh sơ sót, bởi vậy giờ phút này đều kiệt sức.
“Thiếu phu nhân.” Vương Lan bị đánh thức, dụi mắt ngáp dài, “Người thức trắng một đêm rồi, hay là nghỉ tạm một lát đi.
“Ừ.” Hạ Lan Chi cũng đã mệt đến rã rời, lấy chiếc rương gỗ đỏ, cẩn thận gấp hỉ phục đặt ngay ngắn bên trong, khóa kỹ lại trong tủ.
“Vương Lan, ngươi sai người đến thêu phường lấy thêm ít lụa và nguyên liệu, trước khi mặt trời lặn hôm nay, nhất định phải may xong chiếc váy lót còn thiếu.”
Vương Lan gật đầu: “Váy lót kiểu dáng đơn giản, chắc không khó.”
Dứt lời, nàng lập tức xoay người đi ra ngoài.
Hạ Lan Chi thức suốt một đêm, mệt gần chết, nhưng Miên Trúc vẫn còn nằm trên giường nàng ngủ say, thế là nàng đành ôm chăn mỏng sang trường kỷ nghỉ tạm.
Đợi đến giờ Thân mới lờ mờ tỉnh lại, thì đám hạ nhân đã làm xong chiếc váy lót, đặt ngay ngắn trên bàn. Nàng ăn qua loa vài miếng, xách rương gỗ đỏ, lặng lẽ đi từ cửa sau.
Bình Nam vương năm xưa chiến công hiển hách, nhiều năm trấn giữ biên cương. Mãi đến khi trưởng tử trưởng thành mới tiếp nhận chức trách, phu thê Vương gia mới có thể trở lại kinh thành nghỉ ngơi.
Vương phủ cách Tướng phủ không xa, chỉ men theo đường Xương Bình đi khoảng nửa canh giờ là thấy đôi cánh cửa lớn huy hoàng.
Dưới hành lang, đèn lưu ly đỏ chói treo khắp nơi, dán giấy hồng chữ vàng, tuy chưa đốt nến nhưng dưới ánh mặt trời cũng lấp lánh rực rỡ.
Ngay cả mấy gốc cây hoa phượng hoàng trước cổng cũng được buộc ngọc trụy, dây ngọc đỏ theo gió lay động, lấp loáng tuyệt đẹp.
So với ngày nàng gả cho Chu Võ Tuyên, cách bố trí nơi này quả nhiên hơn xa. Khi đó, Hạ Lan phủ và tướng phủ đều sơ sài, ngay cả tiệc rượu cũng chẳng mở. Tới giờ lành, chỉ lấy khăn voan phủ đầu nàng, lập tức đưa kiệu hoa ra cửa.
Nếu không biết, còn tưởng đó là cảnh một nhà nào vừa nạp thiếp mới, lễ nghi sơ sài đến đáng thương.
Lần này, theo hạ nhân bước vào trong, Hạ Lan Chi không khỏi nhìn ngắm khắp nơi.
Lúc ấy, Bình Nam vương phi Khương thị đang cùng bà mối bàn bạc chi tiết hôn lễ ngày mai, bỗng nghe nha hoàn bẩm: “Vương phi, Hạ Lan cô nương của Thanh Ti phường đến.”
Nghe thấy cái tên, Khương thị khẽ cau mày: “Không gặp. Bảo nàng quay về đi.”