- Trang chủ
- Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
- Chương 81: Phu Thê Vốn Như Chim Cùng Rừng, Nhưng Hoạn Nạn Thì Mỗi Người Một Nơi
Chương 81: Phu Thê Vốn Như Chim Cùng Rừng, Nhưng Hoạn Nạn Thì Mỗi Người Một Nơi
Truyện: Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Tác giả: Khương Nguyên Nguyên
- Chương 1: Tiểu Sư Phụ, Xin Ngài Cứu Ta!
- Chương 2: Chôn Cùng
- Chương 3: Mười Tám Nha Hoàn? Phải Nói Là Mười Tám Cơ Thiếp Thì Đúng Hơn!
- Chương 4: Nghiệm Thi!
- Chương 5: Điểm Đáng Ngờ
- Chương 6: Huyết Mạch Ràng Buộc, Thân Nhân Liên Luỵ.
- Chương 7: Thử Thách Nàng?
- Chương 8: Là Con Dâu Thương Tâm Quá Độ
- Chương 9: Thiếp Thất Có Thai
- Chương 10: Sổ Sách Có Điều Khuất Tất
- Chương 11: Thị Sát Cửa Hàng
- Chương 12: Cá Mè Một Lứa
- Chương 13: Chuyện Gì Đã Xảy Ra Với Cha Nàng?
- Chương 14: Huỷ Hoại Nàng!
- Chương 15: Đột Nhiên Có Thai
- Chương 16: Dẫu Hắn Chết Rồi, Ta Cũng Sẽ Không Hạ Sinh Hài Tử Của Hắn
- Chương 17: Nam Nhân Xa Lạ Đột Nhập
- Chương 18: Trêu Chọc
- Chương 19: Tiểu Sư Phụ
- Chương 20: Ai Mới Thật Sự Là Kẻ Phóng Hỏa
- Chương 21: Chặt Bỏ Cánh Tay Đắc Lực
- Chương 22
- Chương 23: Tiểu Sư Phụ, Tim Ngài Đập Thật Nhanh Nha
- Chương 24: Tỷ Tỷ, Đệ Thật Sự Sẽ Chết Sao?
- Chương 25: Tiếng Tiêu Sáo
- Chương 26: Mời Đạo Sĩ Tới Làm Pháp Sự
- Chương 27: Đào Mộ Lúc Nửa Đêm
- Chương 28: Tỷ Tỷ Sẽ Bảo Vệ Đệ Đệ Đúng Không?
- Chương 29: Bí Mật Hoàng Gia
- Chương 30: Cho Các Cô Nương Một Con Đường Mới
- Chương 31: Khai Trương Cửa Tiệm Mới
- Chương 32: Hỉ Phục Sao? Thật Là Si Tâm Vọng Tưởng
- Chương 33: Tiểu Thư Hoắc Gia
- Chương 34: Muội Thật Sự Khổ Tâm Lắm, Đại Ca!
- Chương 35: Hạ Chiến Thư!
- Chương 36: Hỉ Phục
- Chương 37: Quỳ Xuống!
- Chương 38: Sinh Non
- Chương 39: Lại Bị Cấm Túc
- Chương 40: Tức Giận Đến Trúng Gió
- Chương 41: Làm Con Thừa Tự
- Chương 42: Thêu Phượng Hoàng
- Chương 43: Trưởng Tử Của Chúc Gia Nào?
- Chương 44: Chúc Gia? Mưu Phản?
- Chương 45: Sinh Non
- Chương 46: Cao Thị Giang Nam
- Chương 47: Gặp Lại Diệp Hằng
- Chương 48: Tụ Tiễn Gây Họa Lớn
- Chương 49: Nữ Thích Khách
- Chương 50: Sứ Mệnh Trọng Đại Là Bảo Vệ Điện Hạ Không Bị Nữ Thích Khách Bắt Cóc
- Chương 51: Sao Ông Thông Gia Không Để Ý Tới Ta Vậy?
- Chương 52: Thân Phận Thật Của Hắn
- Chương 53: Giải Dược (H)
- Chương 54: Trước Cửa Quả Phụ Thường Nhiều Thị Phi
- Chương 55: Gặp Lại
- Chương 56: Tiểu Thư Này Là Ai?
- Chương 57: Vô ~ Ngân ~ Ca ~ Ca ~
- Chương 58: Ý Nghĩ Không Đứng Đắn
- Chương 59: Tiểu Sư Phụ, Ta Có Đẹp Không?
- Chương 60: Như Thế Nào Lại Gặp Được Yêu Nữ?
- Chương 61: Mua Viện
- Chương 62: Tướng Gia Phong Lưu
- Chương 63: Mua Tơ Tằm
- Chương 64: Tứ Thiếu Gia
- Chương 65: Nàng Mang Cốt Nhục Của Tướng Gia
- Chương 66: Đội Cho Chúc Võ Lâm Cái Nồi Lớn
- Chương 67: Phòng Tối
- Chương 68: Thất Vọng, Đau Lòng
- Chương 69: Tư Bạc*
- Chương 70: Vu Oan Hãm Hại
- Chương 71: Chuyện Cũ Tiền Triều
- Chương 72
- Chương 73: Thả Người!
- Chương 74: Cứu Tô Khanh
- Chương 75: Kết Quả Của Trận Đánh Cược
- Chương 76: Ngươi Tự Giải Quyết Cho Tốt Đi!
- Chương 77: Tỷ Đệ Gặp Lại
- Chương 78: Giả Chết
- Chương 79: Bắt Gian Tại Giường
- Chương 80: Dụ Rắn Vào Lưới
- Chương 81: Phu Thê Vốn Như Chim Cùng Rừng, Nhưng Hoạn Nạn Thì Mỗi Người Một Nơi
- Chương 82: Lấy Cái Chết Để Ép Bức
- Chương 83: Cướp Ngục
- Chương 84: Đuổi Bắt
- Chương 85: Bắt Về Quy Án
- Chương 86: Phong Ba Lắng Xuống
- Chương 87: Muốn Trở Về Giang Nam Cùng Nhau Sao?
- Chương 88: Chúc Gia Thật Sự Không Trách Nàng
- Chương 89: Thai Nghén
- Chương 90: An Bình Hương
- Chương 91: Trên Đời Này Có Phụ Thân Như Vậy Sao?!
- Chương 92: Đại Kết Cục
- Chương 93: Phiên Ngoại 1: Đóa Hoa Rách Nát (Theo Lời Kể Của Tống Uyển Nhi)
- Chương 94: Phiên Ngoại 2: Khác Nhau Một Trời Một Vực (Theo Lời Kể Của Chúc Võ Tuyên)
- Chương 95: Phiên Ngoại 3: Sinh Con (Tạ Vô Ngân x Hạ Lan Chi)
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngoài cổng tướng phủ, cảnh tượng hỗn loạn như vỡ chợ.
Hạ Lan Chi đứng ở bậc thềm trong, dõi mắt nhìn ra ngoài.
Không ngờ Chúc Võ Tuyên lại mang trong người huyết mạch hoàng tộc!
Hai mắt Chúc Lý thị trừng lớn, gần như không tin nổi, giọng run run bật ra: “Con… con còn biết những gì nữa?”
“Những điều cần biết, ta đều đã biết cả rồi.” Đáy mắt Chúc Võ Tuyên ánh lên tia châm chọc, rồi quay sang nhìn thẳng Chúc Thành Hải, giọng căm hờn: “Uổng công ta từng còn thương cảm cho ngươi bị lừa dối… Nhưng ngươi lại làm ra chuyện tàn nhẫn, loạn luân ô nhục đến thế, thật đáng đời lắm!”
Sắc mặt Chúc Thành Hải dần u ám, nặng nề như chì: “Tuyên Nhi, con rốt cuộc đang nói cái gì? Vi phụ… thật sự nghe không hiểu.”
Chúc Võ Tuyên bật cười lạnh, từng chữ như đinh đóng cột: “Năm đó, khi mẫu thân ta gả cho ngươi thì bà đã mang thai rồi! Và đó là song thai!”
“Đệ đệ giống ta như đúc, chỉ vì bà mụ nói sai rằng nó không sống nổi quá ba ngày nên liền bị ném bỏ trên núi ngoài thành! May mắn có một lão ăn mày nhặt về nuôi lớn.”
Nước mắt Chúc Lý thị ào ào rơi xuống, bà run rẩy muốn ngăn Chúc Võ Tuyên lại, nhưng cấm vệ quân đã chắn trước mặt, không để bà tiến lên.
“Đừng nói nữa… Tuyên Nhi, con đừng nói nữa!”
Chúc Võ Tuyên bật cười ha hả, nụ cười lạnh lẽo đến rợn người: “Mẫu thân, rốt cuộc người vẫn sợ!”
Gương mặt Chúc Thành Hải thoắt chốc chìm vào bóng tối, đôi tay giấu sau lưng siết chặt: “Nói cho rõ ràng đi! Sau đó, người được an táng trong phần mộ tổ tiên Chúc gia… chính là người song sinh kia sao?”
“Đúng vậy.” Chúc Võ Tuyên thẳng thừng thừa nhận, “Ta từng ngẫu nhiên gặp hắn trên phố. Khi đó hắn theo chân lão ăn mày lang bạt khắp nơi, ăn xin dọc đường.”
“Để tránh gây nghi ngờ, ta đã dạy hắn từng cử chỉ, từng lễ nghi như người trong thế gia, rồi cố ý đưa hắn vào Kinh Viên.”
Chúc Lý thị nghe đến đây, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, mắt tối sầm lại, suýt chút nữa thì ngã nhào.
May mà nha hoàn bên cạnh vội vàng đỡ lấy: “Phu nhân!”
“Gia môn bất hạnh… Gia môn thật bất hạnh a!” Trong vòng một ngày, Chúc Lý thị liên tiếp chịu đựng hai đại biến cố. Bi phẫn, ai oán quấn lấy nhau, khiến bà chỉ còn thoi thóp, sắp tắt thở đến nơi.
Khóe môi Hạ Lan Chi khẽ cong, ánh mắt lạnh nhạt.
Hôm nay, chính nàng đã đưa tin cho Tạ Vô Ngân, tiết lộ chuyện Tống Uyển Nhi bị đuổi khỏi Chúc gia. Vốn chỉ muốn xem Tống Uyển Nhi sẽ đi đâu tìm Chúc Võ Tuyên, nào ngờ hắn lại nóng vội đến mức tự lộ diện. Càng không thể ngờ, lại còn dây ra một bí mật động trời liên quan đến hoàng thất như vậy!
Tạ Vô Ngân nhíu mày, dứt khoát hạ lệnh: “Trước hết, áp giải nghi phạm Chúc Võ Tuyên đến Đại Lý Tự. Ngày mai ta sẽ tiến cung bẩm báo Hoàng thượng, đợi điều tra thân phận xong rồi mới định đoạt.”
Hai cấm vệ lập tức vung trường kiếm, gác thẳng lên cổ Chúc Võ Tuyên, áp giải hắn đi.
“Tuyên Nhi!” Chúc Lý thị khóc gào, muốn lao đến nhưng đôi chân đã mềm nhũn, làm sao cũng không nhấc nổi.
Sắc mặt Chúc Thành Hải khó coi đến cực điểm, nhưng trước mặt Tạ Vô Ngân vẫn cố nén chút bình tĩnh: “Vô Ngân sư phụ, việc nó lén lút nuôi quân, lão phu hoàn toàn không hề hay biết. Nay chính miệng nó cũng thừa nhận mình không phải huyết mạch tướng phủ, mong ngài ở trước mặt bệ hạ nói giúp vài câu. Lão phu tuyệt đối không muốn bị vạ lây.”
Lời còn chưa dứt, Chúc Lý thị đã nghiến răng quát: “Đồ bất nhân! Dù sao Tuyên Nhi cũng là đứa trẻ ngươi nuôi nấng bao năm, thế mà ngươi vội vã phủi sạch quan hệ như thế sao!”
“Độc phụ!” Chúc Thành Hải rốt cuộc không kìm được, giận dữ gào lên, “Ngươi hại ta nuôi con cho kẻ khác hơn hai mươi năm, bây giờ còn dám mở miệng cãi lời?!”
Hắn giơ tay muốn tát mạnh vào mặt Chúc Lý thị, nhưng vừa nghĩ đến thân phận đặc biệt của bà, cánh tay kia khựng lại, không dám hạ xuống.
Chúc Lý thị lại tàn nhẫn đến mức liều mạng, ngẩng cao đầu, gằn từng chữ: “Chúc Thành Hải, có gan thì giết ta đi! Ngươi cho rằng chỉ dựa vào mình ngươi thì có thể ngồi vững trên ghế Thừa tướng sao?”
“Ngươi… tiện nhân này!” Chúc Thành Hải tức đến mức lồng ngực phập phồng dữ dội, suýt nữa nổ tung.
Hạ Lan Chi hiểu rất rõ, Chúc Thành Hải vốn là kẻ đọc sách, tính tình luôn kiêu ngạo, tự phụ, trong mắt chẳng coi ai ra gì.
Loại người như ông ta thường cho rằng bản thân có thể leo lên đến địa vị ngày hôm nay tất cả đều là nhờ năng lực và tài trí của chính mình. Còn những sự nâng đỡ, chỉ điểm, hay trợ giúp từ người khác, trong mắt ông ta chẳng đáng là gì.
Vậy nên, nhi tử không phải huyết mạch của ông thì đã sao? Chỉ cần quyền thế vẫn nằm gọn trong tay, thì tất thảy đều là của ông ta.
Mà nay Chúc Lý thị lại nói cho ông ta biết, tất cả những gì ông ta đang có, từ đầu đến cuối, chỉ là nhờ người khác ban cho. Ông ta không tức giận đến mức thổ huyết mới là lạ!
Tạ Vô Ngân khẽ gảy tràng hạt, giọng lạnh lùng vang lên: “Việc này dù nhỏ đến đâu, bần tăng đều sẽ bẩm báo rõ ràng trước Hoàng thượng. Đêm đã khuya, bần tăng xin cáo từ.”
Một màn đại kịch vừa rồi, huyên náo oanh liệt mở màn, cuối cùng lại rơi vào yên ắng, chỉ còn tiếng khóc thương tâm tuyệt vọng của Chúc Lý thị vọng khắp phủ.
Đến khi Hạ Lan Chi cẩn thận bước ra ngoài quan sát, mới bất chợt nhận ra Tống Uyển Nhi chẳng biết biến mất tự lúc nào.
Kỳ quái thật.
Nàng quay về Kinh Viên, thấy Nguyệt Cô cùng Vương Lan vẫn đang bận rộn trong sân.
“Thiếu phu nhân, sao người chưa nghỉ ngơi?” Vương Lan vội tiến lên hỏi.
“Chỉ là ra ngoài giải sầu một chút.” Hạ Lan Chi nhíu mày, đảo mắt nhìn hai người, “Ngược lại là các ngươi, đã trễ thế này sao còn ở hành lang?”
Nguyệt Cô khẽ đáp: “Thân thể của Miên Trúc di nương có chút khó chịu, nô tỳ vừa sắc một thang thuốc dưỡng thai cho nàng.”
“Ừm. Vậy xong việc thì các ngươi cũng nghỉ sớm đi.”
Nhìn theo bóng hai người tất bật, lòng Hạ Lan Chi thoáng dâng lên một tia ngờ vực.
Nếu Hoàng đế thật sự thương yêu đứa con kia đến thế… vậy thì năm đó cớ sao lại để Chúc Lý thị gả cho Chúc Thành Hải? Hơn hai mươi năm qua lại chẳng hề đoái hoài tới nhỉ?
Thiên gia vốn dĩ lạnh lùng, lòng dạ thâm sâu khó lường. Nếu chuyện này thật sự liên lụy đến Tướng phủ, thì nàng, Chúc lão phu nhân, Chúc Bình An, thậm chí cả các cô nương ở Kinh Viên… liệu có ai thoát được tai kiếp này hay không?
Hạ Lan Chi ôm nặng trong lòng một bụng tâm sự, trở mình mãi trên giường, rốt cuộc chẳng thể nào chợp mắt.
Hoàng cung, Thái Cực Điện.
“Khụ khụ…” Tựa mình trên long ỷ, thân thể run rẩy, hoàng đế ho khan dữ dội, tựa hồ muốn khạc cả phổi ra ngoài. “Ngươi nói… chuyện đó… là chính miệng Chúc Võ Tuyên thừa nhận?”
Tạ Vô Ngân chắp tay: “Bần tăng thấy hắn nói năng mạch lạc, tựa như thật lòng không hề giống giả dối.”
Ánh mắt hắn sâu lắng như giếng cổ, chẳng gợn nổi một tia sóng.
Ngay cả khi biết rõ phụ thân mình từng có một đứa con rơi ngoài cung, gương mặt hắn vẫn hờ hững, dường như đứng ngoài mọi chuyện.
“Ai…” Hoàng đế chậm rãi lau vết máu nơi khóe môi, giọng khàn khàn, “Năm xưa, khi trẫm còn trẻ… quả thật từng có một lần xúc động.”
Ông không hề né tránh, trái lại thoải mái thừa nhận.
Chỉ đáng thương cho Chúc gia, bởi một bí mật này mà cha con thành thù, trong nhà gà chó chẳng yên.
Hoàng đế thở dài, rồi trầm ngâm nói: “Hai năm trước, trong một lần đi săn, trẫm từng gọi Lý thị tới gặp riêng. Trẫm hỏi nàng ở Tướng phủ sống có ổn không, có nguyện hòa ly để mang theo đứa nhỏ kia vào cung hay không.”
“Đường đường là huyết mạch hoàng gia, lưu lạc bên ngoài chung quy chẳng phải việc hay.”
Ánh mắt ông tối dần, giọng mang chút bi ai: “Có lẽ chính khi đó, bị đứa nhỏ ấy vô tình nghe được. Từ đó ôm nỗi oán hận trong lòng, nên mới để xảy ra chuyện ở ngã gãy chân khi cưỡi ngựa, cả đời chẳng thể đứng lên nữa.”
Ánh mắt Tạ Vô Ngân càng lúc càng lạnh: “Vậy bệ hạ tính xử trí hắn ra sao?”
Hoàng đế khẽ nhắm mắt, phất tay: “Tạm thời gác lại. Dù sao cũng chưa gây ra sóng gió gì lớn…”
Lời chưa dứt, ánh mắt đục mờ của ông đã ghim chặt vào tấm cà sa đỏ sẫm trên người Tạ Vô Ngân:
“Ngân Nhi… thời gian của trẫm không còn nhiều. Ngươi cũng nên… hồi cung rồi.”