Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Vì đứa bé kia… là con của ông ấy.
Tôi nghe xong, như thể bị sét đánh ngang tai.
Bố tôi?
Cái người cả đời hiền lành, sống nội tâm, thích trồng cây nuôi cá, chưa bao giờ cãi nhau với ai kia?
Cảm giác y như thể có người bảo trái đất là hình vuông.
Mẹ tôi cũng từ trong phòng bước ra. Nghe được mấy câu đầu, mặt bà lập tức tái nhợt, lảo đảo suýt ngã.
“Chị nói bậy bạ cái gì đấy? Tìm người tống tiền hả?!” Mẹ tôi giận quá, lao đến định đuổi người.
“Không… không phải…” Lưu Tĩnh ôm con, vừa khóc vừa lắc đầu: “Tôi nói thật mà… tôi và anh Giang… quen nhau hơn một năm trước…”
Câu chuyện sau đó đúng là… vừa cẩu huyết, vừa rẻ tiền.
Lưu Tĩnh là mẹ đơn thân, hoàn cảnh khó khăn. Bố tôi một lần thấy chị ta bế con khóc ở công viên, thương tình giúp đỡ vài lần, rồi…
Mẹ tôi chịu không nổi nữa, ôm ngực ngồi bệt xuống ghế, nước mắt lã chã.
Tôi cũng đờ người ra.
Bố tôi từ trong phòng bước ra, cúi gằm mặt, không dám nhìn ai. Bộ dạng đó, khác gì thừa nhận đâu.
Nhà tôi rối loạn như nồi canh hẹ.
Mẹ tôi gào khóc, Lưu Tĩnh thì thanh minh, đứa nhỏ bị đánh thức cũng oà lên khóc, bố tôi thì im lặng không nói gì.
Giữa một mớ hỗn độn đó, chỉ có chị tôi là vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh.
Không chất vấn, không khóc lóc, chỉ lặng lẽ quan sát, lặng lẽ nghe.
Đợi mọi người nói gần hết, chị mới cất tiếng.
Giọng chị không lớn, nhưng giống như kim tiêm gây mê — khiến tất cả lập tức im bặt.
“Chị Lưu.” Chị nhìn sang người phụ nữ kia, mở lời rất lịch sự, “Chị muốn gì?”
Lưu Tĩnh chùi nước mắt, lí nhí: “Tôi không đòi hỏi gì nhiều… tôi chỉ mong con tôi có thể nhận tổ quy tông… tôi nuôi không nổi nữa…”
“Chị muốn con chị nhận cha, đúng không? Tôi hiểu rồi.”
Chị gật đầu, rồi quay sang nhìn bố tôi:
“Bố, lời chị ấy nói là thật chứ?”
Bố tôi cúi đầu thấp hơn, lắp bắp: “Bố…”
“Nhìn con. Rồi trả lời.”
Giọng chị tôi không hề to, nhưng có lực đến mức người ta không dám không nghe.
Ông ấy ngẩng đầu, môi run run, cuối cùng đành gật đầu thừa nhận.
Mẹ tôi khóc còn to hơn nữa.
Tôi cứ nghĩ, đến đây chị tôi chắc sẽ bùng nổ, sẽ giận, sẽ chỉ trích thay mẹ tôi.
Không.
Chị không mắng mỏ, cũng không chỉ tay.
Chị chỉ bước tới trước mặt Lưu Tĩnh, cúi xuống nhìn đứa bé trong lòng chị ta — thằng bé đã tỉnh ngủ, mắt đen láy, nhìn quanh tò mò.
“Đáng yêu đấy.” Chị tôi cười, giọng vẫn bình thản. “Nhưng lời nói miệng thì không chứng minh được gì. Vì trách nhiệm với đứa nhỏ, cũng vì công bằng với gia đình tôi — trước tiên phải làm giám định ADN đã.”
Cả nhà sửng sốt.
Lưu Tĩnh sững người.
Bố mẹ tôi há hốc mồm.
Tôi cũng choáng.
Giờ này phút này, ai mà ngờ chị tôi chẳng thèm cãi nhau, chẳng cần gào khóc, mà chuyển thẳng sang bước giám định kỹ thuật?
Chị nhìn Lưu Tĩnh, chậm rãi nói từng chữ:
“Nếu kết quả xét nghiệm đúng như chị nói — chúng tôi, nhà họ Giang, sẽ nhận trách nhiệm. Tiền cấp dưỡng, không thiếu một xu. Chị là mẹ đứa bé, chúng tôi cũng sẽ bồi thường một khoản. Nhưng chị không được tiếp tục can thiệp vào cuộc sống của chúng tôi.”
“Nếu kết quả chứng minh không phải — xin lỗi. Tôi sẽ báo cảnh sát, khởi tố chị tội lừa đảo.”
Mặt Lưu Tĩnh trắng bệch ra ngay lập tức.
Ánh mắt bắt đầu dao động, tay ôm con cũng siết chặt theo bản năng.
Chị tôi chỉ yên lặng nhìn, không đe doạ, không gây áp lực — chỉ đưa ra một phương án giải quyết đơn giản và công bằng.
Không khí như đông cứng lại.
Khoảng một phút sau, Lưu Tĩnh bỗng đứng bật dậy.
“Tôi… con tôi phải uống sữa rồi… tôi… tôi đi trước.”
Nói rồi quay người chạy, không dám nhìn ai.
Cánh cửa đóng sầm lại phía sau lưng.
Trong nhà chỉ còn lại tiếng thút thít đè nén của mẹ tôi.
Chị tôi bước tới, ngồi cạnh mẹ, nhẹ nhàng vỗ lưng bà.
“Mẹ đừng khóc nữa. Chuyện chưa đến mức tệ nhất đâu.”
Rồi chị nhìn bố, không trách móc, không chửi rủa — chỉ có ánh mắt sâu thăm thẳm như vực tối.
“Con cho bố ba ngày. Trong ba ngày này, bố phải nói hết mọi chuyện cho mẹ biết — không giấu gì cả. Sau đó, bố mẹ tự quyết: hôn nhân này, giữ hay buông.”
“Đây là chuyện của hai người. Con và Xuyên Xuyên, tôn trọng mọi lựa chọn.”
Nói rồi, chị đứng dậy, trở vào phòng, đóng cửa.
Tôi nhìn theo bóng lưng chị, lòng dậy lên một cảm xúc khó tả.
Giữa một cơn sóng thần cẩu huyết kiểu phim truyền hình, chị tôi không để cảm xúc chi phối, không vội đứng về phía ai, cũng không ra vẻ đạo đức.
Chị chỉ làm một việc: tách rối thành sợi, truy tới gốc, nêu ra cách xử lý hợp lý nhất.
Xác nhận sự thật trước, sau đó mới nói đến trách nhiệm.
Cách đó, hơn vạn lần gào thét chỉ trích.
Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nghĩ — chị tôi không phải là tỉnh táo.
Mà là nhìn đời… quá rõ.
Rõ đến mức, kể cả tình thân hay đạo lý, cũng không thể che mờ mắt chị ấy được.
11
Từ đó về sau, Lưu Tĩnh không bao giờ xuất hiện nữa.
Đứa con riêng mà cô ta nói, giống như một hòn đá ném xuống mặt hồ, chỉ gợn lên chút sóng rồi biến mất không dấu vết.
Nhưng dư chấn mà nó để lại, thì vẫn tiếp tục rung chuyển trong gia đình tôi.
Mẹ tôi không còn khóc lóc, cũng không còn la hét nữa. Bà chỉ lặng lẽ nhốt mình trong phòng, không ăn uống, ai gọi cũng không đáp.
Bố tôi thì như người mất hồn, cả người như sụp đổ, già đi hẳn mười tuổi. Ông ngồi lì trên ghế sô-pha, hút hết điếu này tới điếu khác.
Cả căn nhà chìm trong một bầu không khí u ám và nặng nề.
Ba ngày trôi qua, đúng như thời hạn chị tôi đã nói.