Tối hôm đó, chị tôi cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng làm việc.
Chị gõ cửa phòng mẹ, mang vào một bát cháo, ngồi nói chuyện với mẹ rất lâu. Tôi không biết họ nói gì, chỉ biết sau đó mẹ tôi đã chịu ăn.
Rồi chị đến ngồi trước mặt bố tôi trong phòng khách.
“Bố, đã đến lúc rồi.” Giọng chị bình thản.
Bố tôi khẽ run lên, tàn thuốc rơi đầy đất. Ông ngước lên, đôi mắt đỏ ngầu, môi mấp máy một hồi, cuối cùng cũng cất tiếng.
Chuyện ông kể, còn hoang đường hơn cả những gì tôi tưởng tượng.
Thì ra bố tôi không hề ngoại tình.
Lưu Tĩnh là vợ của một người bạn cũ cùng đơn vị với ông. Sau khi người kia mất, cô ta và con sống rất khổ. Bố tôi vì tình nghĩa đồng đội nên đã âm thầm giúp đỡ vài lần.
Không ngờ chuyện đó bị một người họ hàng của cô ta – một tên cờ bạc vô lại – phát hiện. Hắn liền bày mưu dạy cô ta mang con đến nhà tôi, dựng lên vở kịch “con riêng”, mục đích là để moi tiền.
Bố tôi không dám nói thật, phần vì áy náy đã lấy tiền trong nhà giúp người khác mà không nói với mẹ tôi, phần vì bản tính ông vốn yếu đuối, gặp chuyện là hoảng, bị dọa vài câu đã luống cuống.
“Bố… bố có lỗi với mẹ, có lỗi với các con…” – Ông vừa nói vừa lấy tay che mặt khóc như một đứa trẻ.
Nghe xong, tôi vừa giận vừa thương.
Giận vì cái bọn trơ trẽn như Lưu Tĩnh và người họ hàng kia, thương vì sự nhu nhược của bố.
Có chuyện lớn như thế, vậy mà ông chọn cách im lặng, chấp nhận hiểu lầm thay vì nói ra sự thật.
Chị tôi nghe xong, sắc mặt không chút ngạc nhiên.
Rõ ràng chị đã đoán được phần nào.
“Bố à, người mà bố có lỗi nhất không phải mẹ, cũng không phải tụi con.”
Chị nhìn thẳng vào mắt bố, nói chậm rãi:
“Người bố có lỗi nhất, chính là bản thân bố.”
“Cả đời bố sống vì cái danh ‘người tốt’. Muốn làm người đồng đội tốt, nên sẵn sàng vét sạch tiền đi giúp người. Muốn làm người chồng, người cha tốt, nên sợ không dám mở miệng nói thật. Bố luôn muốn làm vừa lòng tất cả, nhưng cuối cùng lại khiến người thân nhất đau lòng, còn bản thân thì sống trong dằn vặt.”
“Lòng tốt không sai, nhưng nếu nó không có nguyên tắc, thì chẳng khác gì sự yếu đuối. Không giúp được ai, ngược lại chỉ khiến bản thân bị lợi dụng.”
“Bố sai không phải vì giúp người, mà là vì cách bố giấu giếm. Một lời nói dối, sẽ kéo theo hàng trăm lời nói dối khác. Bố nghĩ làm vậy là vì tụi con, nhưng thật ra, đó là cách bố không tin tụi con nhất.”
Bố tôi lặng đi, chỉ biết ngơ ngác nhìn chị, trong mắt là nỗi ân hận và hoang mang.
“Vậy… bố phải làm gì bây giờ?”
“Đi xin lỗi mẹ.” – Chị nói – “Không phải để cầu xin tha thứ, mà là để nói ra toàn bộ sự thật. Sau đó, hai người hãy tự quyết định xem có còn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa không. Tụi con – con và em – sẽ tôn trọng lựa chọn của bố mẹ.”
“Còn về phía Lưu Tĩnh…” – Giọng chị bỗng lạnh lại – “Cứ để con lo.”
Hôm sau, chị đưa tôi đến khu tập thể nơi Lưu Tĩnh đang ở.
Người mở cửa là một gã đàn ông mặt mũi lấc cấc – chắc là cái tên nghiện cờ bạc đó.
Hắn thấy tụi tôi đến, chẳng hề ngạc nhiên, ngược lại còn tỏ ra đắc ý:
“Sao? Nghĩ thông rồi à? Tính đưa bao nhiêu tiền đây?”
Chị tôi không thèm trả lời, đi thẳng vào trong nhà.
Lưu Tĩnh đang bế con, vừa thấy chúng tôi đã tái mét mặt.
Chị tôi lấy từ túi ra một chiếc máy ghi âm, đặt lên bàn và bật lên.
Bên trong là đoạn bố tôi thú nhận toàn bộ sự thật vào tối hôm qua.
Sắc mặt của cả hai người kia ngay lập tức trắng bệch.
“Đoạn ghi âm này,” – Chị tôi nói lạnh lùng – “hôm qua tôi đã nộp lên công an rồi. Tội danh là lừa đảo, tống tiền với số tiền lớn. Mấy người nên tìm hiểu trước khi nói tiếp.”
“Cô… cô đừng dọa tôi!” – Gã đàn ông cố quát lớn, nhưng nghe rõ là đang sợ.
“ Tôi chưa từng dọa ai.” – Chị nhìn hắn như đang nhìn một thứ rác rưởi – “Tôi chỉ nói hai lựa chọn. Một: trả lại toàn bộ số tiền đã lấy của bố tôi, viết giấy cam kết rời khỏi thành phố này, mãi mãi không được bén mảng lại. Hai: gặp nhau ở tòa.”
Nói xong, chị im lặng chờ.
Tên đàn ông còn định mạnh miệng, nhưng Lưu Tĩnh đã “oà” khóc, quỳ sụp xuống đất:
“Xin lỗi! Xin lỗi! Tất cả là do anh họ tôi ép tôi! Tôi sẽ trả tiền, tôi hứa! Cầu xin các người tha cho tôi đi…”
Kết cục không có gì bất ngờ.
Trên đường về, tôi hỏi chị:
“Chị, chị tha cho họ vậy sao? Nhẹ tay quá rồi đó?”
Chị tôi nhìn ra cửa sổ, giọng nhàn nhạt:
“Xuyên Xuyên, có những lúc, cách trả thù tốt nhất… không phải là lôi đối phương ra toà, mà là lấy lại những gì thuộc về mình, rồi để họ vĩnh viễn biến khỏi cuộc đời mình.”
“Dây dưa với những kẻ thối nát, chỉ khiến mình phí thời gian và sức lực. Không đáng.”
Tôi gật đầu mà nửa hiểu nửa không.
Nhưng nhìn nghiêng gương mặt chị trong ánh hoàng hôn, tôi bỗng thấy rõ ràng hơn bao giờ hết:
Chị tôi luôn biết rõ điều gì quan trọng, điều gì có thể thẳng tay vứt bỏ như rác rưởi.
Sự tỉnh táo đó, đôi khi tàn nhẫn…
Nhưng lại mạnh mẽ đến mức khiến người ta yên tâm.
12
Bố mẹ tôi cuối cùng đã không ly hôn.
Sau biến cố ấy, bố tôi như biến thành một người khác — không còn rụt rè, nhu nhược như trước. Ông bắt đầu học cách trò chuyện với mẹ tôi, chuyện trong nhà, dù lớn hay nhỏ, đều bàn bạc cùng nhau.