CHƯƠNG 7

Truyện: Chị Tôi Luôn Đúng

Tác giả: Thu điếu ngư

Nói xong, chị cầm lấy túi xách, quay sang tôi nói:

“Chị ra ngoài một chút.”

Rồi bước thẳng ra cửa.

Trong phòng khách chỉ còn lại tôi, mẹ tôi, và chiếc thẻ ngân hàng nằm lặng lẽ trên bàn.

Mẹ nhìn tấm thẻ thật lâu, thật lâu.

Cuối cùng, bà không khóc, cũng không gào.

Chỉ là… khẽ thở ra một hơi thật dài.

Khoảnh khắc đó, tôi bỗng hiểu ra một điều:

Sự “tỉnh táo” của chị tôi, không chỉ dùng để đối đầu với người ngoài, mà còn là để thức tỉnh những người thân yêu nhất.

Chị không chỉ biết đánh bại ngàn quân bên ngoài,

Mà còn biết cách tháo bỏ những gông xiềng vô hình trong lòng người nhà.

Và điều đó — so với cãi vã hay chiến tranh lạnh — còn cao minh hơn gấp trăm lần.

Chị đang dùng sự dịu dàng, nhưng kiên định,

ép chúng tôi, và chính bản thân chị… cùng trưởng thành.

7

Ngay lúc tôi tưởng cuộc sống cuối cùng cũng được yên ổn, thì một nhân vật ngoài dự đoán xuất hiện.

Anh ta tên là Hứa Triết, là đàn anh đại học của chị tôi.

Nói thế nào nhỉ — ngoại hình đúng là không tệ, sơ mi trắng, kính gọng vàng, dáng vẻ trí thức nho nhã, nói chuyện thì toàn trích dẫn kinh điển, trông y như kiểu “nhà văn hóa” tiêu chuẩn.

Thời còn đi học, anh ta là nhân vật nổi bật trong trường, con gái theo đuổi có thể xếp hàng từ cổng trường đến Tây Trực Môn.

Anh ta cũng từng theo đuổi chị tôi — là người theo đuổi dai nhất, cũng thuộc “trình cao” nhất trong số đó.

Anh ta không tặng hoa hay quà như người khác, mà thường cùng chị tôi bàn luận thơ văn, cổ vật, thậm chí từng vì tìm một cuốn sách hiếm mà chạy khắp các hiệu sách cũ ở nửa thành phố Bắc Kinh.

Thời đó, đến tôi còn tưởng anh ta có cửa.

Nhưng cuối cùng vẫn bị chị tôi từ chối. Lý do là:

“Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.”

Tôi khi ấy còn chẳng hiểu sáu chữ đó nghĩa là gì.

Sau khi tốt nghiệp, anh ta ra nước ngoài, mấy năm không có tin tức.

Lần này đột nhiên về nước, không biết từ đâu có được liên lạc của chị tôi, xông thẳng đến dưới nhà tụi tôi.

Hôm đó tôi đúng lúc xuống đổ rác, thì thấy anh ta đang dựa vào một chiếc Porsche bóng lộn, tay ôm một bó hoa hồng trắng.

“Hả? Giang Xuyên?” – anh ta nhận ra tôi.

“Hứa học trưởng?”

“Lâu quá không gặp. Chị em có ở nhà không? Tôi mang từ Pháp về cho cô ấy một chai rượu Lafite 82.”

Anh ta vừa lắc hộp quà trong tay, vừa cười đầy tự tin.

Tôi hơi đơ ra, chẳng biết làm gì, đành đưa anh ta lên nhà.

Chị tôi mở cửa, nhìn thấy anh ta, trên mặt không có biểu cảm gì bất ngờ, chỉ nhàn nhạt nói:

“Có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì thì không thể tới thăm à, Ngôn Ngôn?” – Hứa Triết nói bằng giọng rất thân quen, tự nhiên cởi giày bước vào, đặt hoa và rượu lên bàn.

“Lần này tôi về nước là không đi nữa. Tôi vừa mở một công ty đầu tư văn hóa, trùng hợp rất khớp với việc em đang làm. Tôi nghĩ chúng ta có rất nhiều cơ hội hợp tác.”

Anh ta vừa nói, ánh mắt chưa từng rời khỏi mặt chị tôi.

Ánh mắt ấy, không còn là sự trong trẻo của thời đại học, mà thay vào đó là chiếm hữu, toan tính, và một kiểu kiêu ngạo “kiểu gì cũng phải là của tôi”.

Chị tôi rót cho anh ta một cốc nước lọc.

“Hợp tác thì khỏi. Studio của tôi nhỏ lắm, không đủ chỗ cho một tượng Phật lớn như anh đâu.”

Hứa Triết cười:

“Ngôn Ngôn, em vẫn như xưa, ăn nói thẳng quá. Nhưng tôi không đến để bàn chuyện làm ăn, tôi đến để theo đuổi em.

Lần này, tôi thật lòng.”

Anh ta nói rất chân thành, như kiểu một kẻ lãng tử quay đầu, tìm lại tình yêu đời mình.

Tôi nghe còn thấy hơi cảm động nữa là.

Nhưng chị tôi chỉ bình tĩnh nhìn anh ta:

“Hứa Triết, anh nghĩ anh hiểu tôi à?”

“Đương nhiên.” – Hứa Triết nhếch môi, rất tự tin.

“Em thích yên tĩnh, thích đọc sách, thích những thứ mang hơi thở lịch sử. Em nhìn bề ngoài thì dịu dàng, nhưng bên trong rất cứng đầu.

Em ghét giả dối, ghét bị người ta tính toán. Tôi nói đúng không?”

“Anh nói đúng một nửa.” – chị tôi đáp.

“Vậy anh có biết vì sao tôi ghét giả dối và tính toán không?”

Hứa Triết khựng lại.

“Bởi vì…” – chị tôi chậm rãi nói từng chữ —

“Tôi ghét bị người khác coi là kẻ ngốc.”

Nói xong, chị bước đến giá sách, rút ra một quyển album cũ kỹ giấu trong góc.

Chị mở ra, đẩy đến trước mặt Hứa Triết.

Bên trong là một bức ảnh cũ ngả màu.

Ảnh chụp một Hứa Triết còn rất trẻ, đứng cạnh một cô gái xinh đẹp đang cười rạng rỡ.

Tôi nhận ra cô gái đó — là hoa khôi thời đại học của trường tôi, cũng là bạn cùng phòng của chị tôi.

Mặt Hứa Triết lập tức tái mét.

“Cái… cái này… sao em lại có tấm ảnh này?”

“Bạn cùng phòng của tôi cho đấy.” – giọng chị tôi dửng dưng như đang nói thời tiết.