CHƯƠNG 10

Truyện: Chị Tôi Luôn Đúng

Tác giả: Thu điếu ngư

Tối hôm sau, chị tôi ăn diện chỉn chu xuất hiện.

Chị mặc một chiếc váy dài màu đen, trang điểm nhẹ nhàng, cả người toát lên vẻ thanh lạnh và bí ẩn.

Tôi không yên tâm, nằng nặc đòi đi theo.

Ngồi bàn bên, giả vờ nghịch điện thoại, thực chất căng tai hóng.

Hứa Triết đến sớm hơn, trông có vẻ tiều tụy, mắt thâm, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười “tình thánh” quen thuộc khi thấy chị.

“Ngôn Ngôn, em không sao chứ? Anh nghe nói em gặp tai nạn, còn làm hỏng đồ của khách, chắc phải bồi thường nhiều lắm?”

Hắn vào thẳng vấn đề.

Chị tôi vẫn từ tốn cắt lát gan ngỗng, giọng bình thản:

“Tin tức nhanh thật. Sao? Là anh làm à?”

Hứa Triết thoáng sượng mặt, rồi khổ sở cười:

“Ngôn Ngôn, sao em lại nghĩ anh như vậy? Em cho rằng anh là loại người đó à? Anh chỉ là… lo cho em thôi.”

“Thật sao?” – Chị tôi ngước mắt, nhìn thẳng vào hắn.

“Vậy hôm nay hẹn em ra, chỉ để thể hiện nỗi lo đó?”

“Không hẳn.” – Hứa Triết hít sâu, lấy từ cặp ra một bản hợp đồng, đẩy qua bàn.

“Ngôn Ngôn, anh biết hiện giờ em khó khăn. Danh tiếng studio bị ảnh hưởng, còn phải đền tiền.

Anh không thể nhìn em vất vả như vậy.

Đây là hợp đồng anh chuẩn bị cho em: công ty anh sẽ mua lại toàn bộ studio của em.

Em chỉ cần tập trung làm chuyên môn, những việc khác để anh lo.

Anh sẽ trả em mức lương mà em không thể từ chối.”

Hắn dừng lại, người hơi nghiêng về phía trước, giọng thấp xuống đầy dụ dỗ:

“Chỉ cần em đồng ý, chúng ta… có thể bắt đầu lại từ đầu.

Anh vẫn yêu em. Hồi đó là anh sai. Anh sẵn sàng dùng tất cả để bù đắp.”

Tôi nghe mà suýt ném thẳng dao nĩa vào mặt hắn.

Cái quỷ gì đây? Hắn phá hỏng sự nghiệp của chị tôi, rồi bày ra bộ mặt “cứu tinh”? Muốn gài bẫy lấy cả người lẫn tài chắc?

Hắn tưởng rằng chỉ cần chị tôi mất chỗ dựa, thì sẽ buộc phải dựa vào hắn.

Nhưng tôi đang lo chị tôi bị dao động, thì —

Chị cầm hợp đồng lên, không buồn nhìn, đẩy lại về phía hắn.

Rồi chị làm một chuyện không ai ngờ đến.

Chị lấy điện thoại ra, bật một đoạn video và đặt lên bàn.

Trong video là một phòng trà được trang trí trang nhã.

Hứa Triết và một cậu tóc vàng đang ngồi đối diện nhau.

Hứa Triết đưa cho tên tóc vàng một phong bì dày cộp.

“Xử lý tới đâu rồi?”

“Yên tâm đi Triết ca, đúng như lời anh dặn. Xe đã đâm, đồ chắc chắn vỡ rồi. Cô ta mặt tái mét luôn!”

“Tốt. Nhớ kỹ — chết cũng phải nói là tai nạn. Đây là phần còn lại. Sau này đừng liên lạc nữa.”

Video không dài, nhưng từng khung hình, từng câu chữ đều rõ ràng như ban ngày.

Hứa Triết nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, mặt hắn tái không còn giọt máu, như thể vừa thấy quỷ.

“Cái… cái này… sao em có…?”

“Phòng trà đó là của bạn tôi.” – Chị tôi vẫn bình tĩnh thu điện thoại lại.

“Mỗi chậu cây trong đó, đều có gắn camera siêu nhỏ.”

“Hứa Triết, tôi đã biết từ lâu là anh. Tôi cho anh cơ hội… chỉ để xem, một người có thể mặt dày đến mức nào.”

Chị đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống hắn, ánh mắt không giận dữ, chỉ có một loại thương hại sâu sắc.

“Anh tưởng chỉ cần hủy đi thứ tôi yêu quý, là có thể kiểm soát cuộc đời tôi?”

“Anh sai rồi.

Anh chưa bao giờ phá được gì của tôi cả.

Thứ anh thật sự hủy hoại, là lương tâm và giới hạn cuối cùng của chính mình.”

“À, tiện thể nói luôn — cái bình gốm Như Diêu thời Tống ấy, vẫn nguyên vẹn.

Cái bị vỡ — chỉ là đồ nhái rẻ tiền.

Cả vở kịch anh bỏ tiền dàn dựng, từ đầu đến cuối — chỉ là trò hề.”

Chị nói xong, xách túi quay đi.

Ra đến cửa nhà hàng, chị bỗng quay lại, nhìn hắn vẫn đang đờ đẫn như tượng:

“À đúng rồi, bữa này chia đôi nhé.”

Chị rút mấy tờ tiền mặt, nhẹ nhàng đặt lên quầy lễ tân.

Lúc ấy, nhìn theo bóng lưng chị rời đi, trong lòng tôi chỉ có duy nhất một suy nghĩ:

Chị tôi — mới chính là nữ chính đích thực.

10

Chuyện của tên khốn họ Hứa kết thúc bằng cú sụp giá thê thảm của cổ phiếu công ty hắn, kèm theo danh tiếng tan nát.

Chị tôi không cần ra tay nhiều — chị chỉ gửi ẩn danh đoạn video cho một blogger có tiếng trong ngành. Những việc còn lại, thiên hạ tự khắc sẽ lo.

Tôi cứ ngỡ, sau khi quét sạch đám tà ma bên ngoài, nhà mình cuối cùng cũng được yên ổn.

Tôi ngây thơ quá.

Hôm đó, có một vị khách không ngờ tới đến tìm.

Một người phụ nữ ôm theo đứa trẻ.

Chị ta trông khoảng ngoài ba mươi, ăn mặc rất giản dị, vẻ mặt phảng phất u sầu. Đứa bé trong lòng chắc tầm hơn một tuổi, đang ngủ say.

Tôi là người mở cửa. Ban đầu còn tưởng chị ta tìm nhầm nhà.

“Chị tìm ai vậy ạ?”

“Tôi… tôi tìm Giang Ngôn.” Giọng chị ta hơi rụt rè.

Chị tôi từ phòng làm việc bước ra, nhìn thấy người phụ nữ và đứa nhỏ ở cửa thì hơi sững lại.

“Xin hỏi, chị là…”

“Tôi tên là Lưu Tĩnh.” Nói đến đây, hốc mắt chị ta đỏ lên, “Cô Giang, xin lỗi vì đến đường đột thế này… nhưng tôi thật sự hết cách rồi…”

Vừa dứt lời, chị ta bỗng quỳ phịch xuống định dập đầu.

Chị tôi phản xạ rất nhanh, kịp đỡ lấy: “Có gì cứ từ từ nói. Vào nhà đã.”

Ngồi xuống rồi, Lưu Tĩnh mới đứt quãng kể rõ mọi chuyện.

Chị ta đến tìm bố tôi.