Còn mẹ tôi cũng không còn lo lắng thái quá nữa. Bà đăng ký học một lớp múa ở trường đại học dành cho người lớn tuổi, ngày nào cũng ăn diện đẹp đẽ ra ngoài, khuôn mặt tràn đầy nụ cười, rạng rỡ hơn hẳn trước kia.
Họ như thể cuối cùng đã tìm được cách ở bên nhau thoải mái nhất.
Còn đám họ hàng kỳ quái kia thì hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của chúng tôi. Có lẽ họ cuối cùng cũng hiểu ra, Giang Ngôn — chị tôi — là người họ vĩnh viễn không thể tính kế nổi.
Cuộc sống trở nên bình yên và tốt đẹp chưa từng có.
Một buổi chiều nắng đẹp, tôi và chị ngồi uống trà ở ban công.
Tôi nhìn chị nhàn nhã tưới nước cho đám cây cối của chị, trong lòng lại nhói lên một thắc mắc đã âm ỉ từ lâu.
“Chị,” tôi không nhịn được hỏi, “sao chị có thể làm được vậy? Sao mấy chuyện rối như mớ bòng bong kia, chị xử lý được gọn gàng sạch sẽ đến thế?”
Chị tôi đặt bình tưới xuống, nghĩ một chút rồi bảo tôi:
“Xuyên Xuyên, vào phòng chị, lấy quyển sổ màu xanh trong ngăn thứ hai bên trái bàn làm việc ra đây.”
Tôi vẫn còn ngơ ngác nhưng vẫn làm theo.
Đó là một quyển sổ rất bình thường, nhìn qua đã có vài năm tuổi.
Chị tôi nhận lấy, mở ra, đưa cho tôi.
Tôi cúi đầu nhìn, ngẩn người.
Trang đầu tiên của quyển sổ, bằng nét chữ nhỏ nhắn nắn nót, viết rõ ràng một tiêu đề:
“Sổ hướng dẫn cuộc đời của Giang Ngôn”
Phía dưới, là từng điều từng điều một, giống như nguyên tắc sống.
“Điều 1: Thời gian và năng lượng của tôi chỉ dùng cho những việc khiến tôi vui vẻ và tiến bộ. Những người và chuyện khiến tôi mệt mỏi, rối ren — đều là thông tin rác, cần lập tức xoá bỏ.”
“Điều 2: Đừng bao giờ cố gắng nói lý lẽ với người không biết lý lẽ. Họ nghe không hiểu, và cũng không xứng đáng. Cách đúng là dùng chính logic của họ để đánh bại họ — hoặc mặc kệ luôn.”
“Điều 3: Bất kỳ hành vi nào đội lốt ‘vì tốt cho em’ nhưng khiến em khó chịu, bị xúc phạm, hoặc bị ép buộc — đều không phải là yêu thương, mà là kiểm soát. Cách duy nhất để đối phó với kiểm soát, là phá vỡ nó.”
“Điều 4: Khi gặp vấn đề, cảm xúc là thứ vô dụng nhất. Bước đầu tiên luôn là phân tích, tìm ra cốt lõi. Bước hai là lập kế hoạch giải quyết, ít nhất cũng phải có Plan B. Bước ba: thực hiện. Không được quay đầu lại.”
“Điều 5: Đừng sợ làm mất lòng người khác. Một khi em bắt đầu làm vừa lòng tất cả mọi người, thì thứ em mất đầu tiên — là chính em.”
Tôi cứ lật tiếp từng trang, trong đó kín đặc những nguyên tắc như vậy. Mỗi dòng đều giống như đoạn mã mà một lập trình viên viết cho chính hệ điều hành cuộc đời mình: rõ ràng, lý trí, không chút cảm xúc dư thừa.
Đó chính là bí quyết của chị tôi.
Chị không phải bẩm sinh đã mạnh mẽ như thế.
Chị chỉ là người từ rất sớm đã viết cho mình một “hướng dẫn sử dụng cuộc đời” rõ ràng, kiên định — rồi nghiêm túc thực hiện theo.
Ai cố gắng phá vỡ hệ thống ấy, đều sẽ bị chị debug không thương tiếc.
“Hiểu rồi chứ?” Chị tôi cười hỏi khi thấy tôi vẫn ngơ ngác.
Tôi đóng sổ lại, thở dài một hơi thật dài.
“Chị à… chị sống tỉnh táo quá rồi đó.”
“Không tỉnh táo, thì sẽ bị người khác nuốt chửng.”
Chị tôi nâng tách trà, nhấp một ngụm, nói tiếp:
“Xuyên Xuyên, thế giới này, đa phần mọi người sống trong mù mờ. Họ bị cảm xúc chi phối, bị quan hệ ràng buộc, bị kỳ vọng của người khác kéo lôi. Còn em, phải học cách vạch ra một đường ranh giới rõ ràng.”
“Trong ranh giới đó, là thế giới của em — em làm chủ. Ngoài ranh giới, là thế giới của người khác — không liên quan đến em.”
Nắng chiều chiếu qua khung cửa, phủ lên người chị một lớp ánh sáng vàng dịu.
Khoảnh khắc ấy, tôi nhìn chị, chợt nhận ra: chị chính là người sống tự do và phóng khoáng nhất mà tôi từng gặp.
Chị không cần bất kỳ ai định nghĩa hạnh phúc cho mình. Không cần dựa vào bất kỳ mối quan hệ nào để chứng minh giá trị bản thân.
Bản thân chị, đã là một thế giới — trọn vẹn và mạnh mẽ.
Còn tôi, được làm em trai chị, được ở gần nhất để chứng kiến cách chị giải quyết mọi chuyện một cách không tốn giọt máu nào…
Thật sự là phúc phần ba đời.
Ngay lúc đó, điện thoại tôi reo.
Là mẹ tôi gọi.
“Xuyên Xuyên à, dì Vương lại giới thiệu đối tượng cho chị con kìa! Nghe nói là tiến sĩ, người hiền lành thật thà lắm! Con hỏi xem chị có chịu đi xem mắt không?”
Tôi nhìn sang chị.
Chị đang nheo mắt, hưởng thụ ánh nắng ấm áp, khoé môi khẽ nhếch thành một nụ cười mơ hồ.
Chị chẳng thèm mở mắt, chỉ nhàn nhạt đáp ba chữ:
“Hỏi anh ta…”
“Đã đăng được mấy bài?”
(*ý nói “tiến sĩ thật thì phải có công trình khoa học đã đăng”).