- Trang chủ
- Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
- Chương 357
Chương 357
Truyện: Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Tác giả: Tiểu Bàn Cam
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
- Chương 336
- Chương 337
- Chương 338
- Chương 339
- Chương 340
- Chương 341
- Chương 342
- Chương 343
- Chương 344
- Chương 345
- Chương 346
- Chương 347
- Chương 348
- Chương 349
- Chương 350
- Chương 351
- Chương 352
- Chương 353
- Chương 354
- Chương 355
- Chương 356
- Chương 357
- Chương 358
- Chương 359
- Chương 360
- Chương 361
- Chương 362
- Chương 363
- Chương 364
- Chương 365
- Chương 366
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Vị này cầm bản vẽ mở ra, Tần Du không đọc hiểu chữ nào trên đó cả, nhưng có thể đoán được ý tứ đại khái.
Không cần biết thiết kế động cơ xuất sắc đến nhường nào, nếu không có một hệ thống truyền động xuất sắc thì có tốt nữa cũng là không đáng kể. Tần Du ra hiệu cho đối phương cầm ra những bản vẽ đồng bộ khác, trong phòng làm việc của cô có sẵn một tấm bảng đen, một là dùng để tự nháp linh cảm, hai là dùng diễn giải khi họp quản lý cao tầng. Tần Du dùng giẻ lau sạch bảng, nghe ông Khương phiên dịch, bắt đầu giải thích điểm mấu chốt cho người da trắng kia.
Có nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp ông Khương không phiên dịch được, may là đang ở ngay hiện trường lắp ráp, Tần Du dẫn đối phương xuống xem thử kết cấu hộp bánh răng bọn họ có sẵn.
Tần Du đang giảng giải, gác cửa vội vàng tiến vào: "Xưởng trưởng Tần, có vị tiên sinh nói là anh trai cô đang chờ trước cửa xưởng."
Anh trai? Anh trai cô ở Trùng Khánh cơ mà? Từ đâu ra ông anh nào nữa? Tần Du vội vàng ra ngoài, thấy Tống Thư Ngạn xách hành lý đứng ở nơi đó.
Tần Du đã vài năm không gặp Tống Thư Ngạn, vừa thấy người thì rưng rưng nước mắt, không kiểu cách chút nào, giơ tay muốn giúp anh ấy xách cặp.
"Chẳng lẽ anh yếu thế cơ à? Còn cần em xách đồ cho nữa?" Tống Thư Ngạn vừa thấy cô là muốn nói chuyện với cô.
"Giờ em đang có khách rất quan trọng, chắc phải hai tiếng nữa mới rảnh nói chuyện với anh. Hay em cho người đưa anh đi Hải Đông trước nhé?"
"Đừng."
Hai người vào phòng làm việc của Tần Du.
Tống Thư Ngạn tới nơi này trước là vì vừa xuống sân bay Khải Đức, đi thuyền tới đảo, cách mấy bước đường là tới công xưởng của bọn họ. Nhà máy sợi Hải Đông lại ở tận Sao Cơ Loan, thế nên đến chỗ của cô trước rồi đi Hải Đông sau. Nghe cô nói vậy, Tống Thư Ngạn suy nghĩ một chút lại nói: "Tìm chỗ nào cho anh nằm nghỉ một lát. Thời buổi ngày càng gian nan, đêm qua anh không ngủ cả đêm, ngồi máy bay toàn mùi xăng dầu, anh sắp nôn mất."
"Vậy vào phòng em ngủ một lát, chờ em giải quyết xong công việc lại tìm anh nhé?"
Tống Thư Ngạn cau mày: "Em tưởng anh giống tên khốn Phó Gia Thụ à? Vợ bạn còn không biết tránh hiềm nghi? Anh không ngủ phòng của em."
Tần Du phát hiện mình đúng là không câu nệ tiểu tiết chút nào, coi người ta như anh ruột, quên mất người này còn một danh hiệu là 'chồng cũ', tuy rằng chồng cũ cũng là anh.
"Thế chỉ có nhà trọ của công nhân thôi..."
Tần Du còn chưa nói xong, Tống Thư Ngạn đã nằm lên ghế sô pha dài trong phòng làm việc của cô... Phân xưởng ồn ào như vậy thì anh ngủ sao nổi?
Tần Du tiếp tục tới xưởng giải thích đặc điểm hộp đổi tốc cho ông Khương và người ông ta dẫn tới. Lúc cô về tới phòng làm việc, Tống Thư Ngạn còn phát ra tiếng ngáy.
"Cô Tần, có phải chúng ta..."
"Không sao, đây là anh trai tôi, Tống Thư Ngạn, ông chủ Hải Đông."
Nghe tên, Tống Thư Ngạn dụi mắt ngồi dậy, móc hộp t.h.u.ố.c lá trong túi ra muốn châm.
Tần Du không thích mùi thuốc lá: "Muốn hút thì ra ngoài hút, đừng hút thuốc chỗ em."
"Ui, chê anh nghiện t.h.u.ố.c lá nặng? Ông chồng của em bây giờ cũng là điếu thuốc không rời tay, em định làm thế nào? Sau này không cho người vào phòng nữa hả?"
Tần Du: "?"
"Chờ anh ấy về thì em bắt anh ấy cai."
Cuối cùng Tống Thư Ngạn vẫn không châm thuốc trong phòng, cầm điếu thuốc đặt dưới mũi ngửi một hơi, nhún vai nói: "Mọi người nói chuyện đi, anh ra ngoài dạo một lát."
"Ông chủ Tống, lát nữa có thể trò chuyện một chút không?"
Tống Thư Ngạn nhìn về phía Tần Du, không hiểu người này ra chiêu gì, thấy Tần Du gật đầu mới đáp: "Được."
Tần Du nói rõ vài đặc điểm cấu tạo hộp bánh răng với anh chàng Ivan kia, sau đó nói với ông Khương: "Anh tôi tới chơi, tối nay cùng đi ăn hải sản được không?"
"Được. Tôi bố trí cho Ivan đã, gọi người khác dẫn cậu ta đi ăn cơm. Đằng nào chỉ có một mình người này là người Xô Viết thì đau mắt lắm."
Người ngoại quốc ở Hương Cảng rất đông, như Thượng Hải cũng có cả đống người Nga, có gì mà đau mắt? Mục đích của ông Khương không cần nói cũng hiểu.
Tần Du tìm một nhà hàng gần công xưởng ăn cơm, ông Khương nâng ly: "Tôi ở nơi này trước hết cảm ơn cô Tần dốc lòng giúp đỡ. Ngay cả chuyên gia Xô Viết cũng nói động cơ cải tiến này mở mang lối tư duy cho bọn họ."
Tần Du nâng ly: "Không cần biết đối phương giúp chúng ta với mục đích gì, dù sao cũng là mang vàng thật, bạc trắng, đưa mạng người đến trợ giúp lúc chúng ta ngàn cân treo sợi tóc. Chút bản vẽ ấy của tôi có đáng gì đâu. Huống chi tôi vẫn luôn áy náy vì không có năng lực sản xuất càng nhiều xe hơi cho mọi người. Nếu bọn họ có thể sản xuất ra xe đưa chúng ta thì lòng tôi cũng an ổn hơn nhiều. Tóm lại, giờ phút này nam nữ Trung Hoa là một thể, nói đến cùng đều là người nhà, nói cảm ơn thì khách sáo quá, tôi cũng không dám nhận."
"Vợ chồng hai người thật đại nghĩa, chúng tôi ghi nhớ."
Ông Khương lại trò chuyện với Tống Thư Ngạn một lát. Tống Thư Ngạn lập lờ nước đôi, không đắc tội cũng không bàn sâu hơn, chỉ tập trung ăn tôm cua cá trước mặt.
Tần Du lái xe đưa ông Khương về trước, hôm nay Tống Thư Ngạn không tới Hải Đông được rồi. Anh ấy quyết định nghỉ một đêm trong phòng làm việc của Tần Du, trò chuyện với cô.
Tần Du lái xe vào nhà xưởng, đỗ xe lại, hai người đi tới bến tàu cạnh Hưng Hoa, đường thông tới bến tàu đã bị kéo lưới sắt, một hàng rào chắn bị khóa lại.
Phó lão gia bị nổ chết, Phó Gia Thụ phải phối hợp vận chuyển tới đại lục. Huống chi nhà mình chìm sáu chiếc thuyền, chỉ còn dư bốn con thuyền lớn. Chưa kể các bến tàu lần lượt thất thủ, tàu hàng của Trung Quốc đã không thể vận hàng, đành mượn con đường của David Kaufman bán thuyền cho một cửa hàng Anh Quốc, bến tàu cũng cho người khác thuê.
"Bây giờ Gia Thụ đang đi rất gần Thiểm Bắc, anh thấy em cũng thế. Tiểu Du, người làm ăn chỉ cầu không thẹn với lòng, quá dính líu vào chính trị không phải chuyện tốt đâu." Tống Thư Ngạn tìm tảng đá ngồi xuống.
Tần Du nương ánh trăng nhìn Tống Thư Ngạn, hiện tại quy mô Hải Đông đã quá khổng lồ. Nếu không có lý do trọn vẹn thì sợ là không dễ để Tống Thư Ngạn kịp thời buông tay chạy trốn.
"Anh, anh có tin tưởng chuyện kiếp trước kiếp sau không?" Tần Du hỏi.
"Đang yên đang lành sao lại nhắc đến cái này?"
DTV
"Chúng ta hẳn là có kiếp trước."
"Hả?" Tống Thư Ngạn có điểm khó hiểu, lại không biết cô có ý gì.
"Em phải đi học đại học sư phạm, nhưng không gặp được thầy giáo giỏi như vậy, trình độ tiếng Anh còn chẳng đủ để nói chuyện. Bởi vì mẹ em biết mình sống được không lâu lắm, chỉ sợ sau khi qua đời sẽ không có ai che chở em, thế nên gả em cho anh. Anh cực lực phản kháng, em thì hoàn toàn bất đắc dĩ. Cuối cùng em chôn cất cho mẹ, thủ hiếu bảy bảy bốn mươi chín ngày, sau đó về lại nhà họ Tống. Em sốt cao không lùi nên bỏ mạng. Sau đó em đầu thai đến năm 1986..."
Tần Du nói sơ qua với Tống Thư Ngạn: "Em học đại học chuyên ngành kỹ thuật cơ khí, đi Đức du học, sau khi về nước làm việc trong phòng kỹ thuật của một xí nghiệp xe hơi do Trung - Đức hùn vốn. Em làm từ nhân viên kỹ thuật lên làm bên vận hành sản phẩm, sau đó lên làm tổng giám đốc bộ phận vận hành của xưởng trực thuộc công ty này tại Thượng Hải. Xưởng sản xuất tại Thượng Hải mỗi năm sản xuất được cả triệu chiếc xe. Sau đó cấp trên của em tự gây dựng sự nghiệp, em đi theo cô ấy, vẫn là cánh tay phải bộ phận vận hành của cô ấy, tập đoàn của bọn em mở tổng cộng bảy công xưởng sản xuất xe hơi khắp trong và ngoài nước. Em trở thành CEO của cả tập đoàn, cũng chính là giám đốc vận hành cao cấp nhất..."
Tống Thư Ngạn vẫn luôn cảm thấy Tần Du thông minh tuyệt đỉnh, giờ phút này cũng coi như hoàn toàn thấu hiểu nghi hoặc.