- Trang chủ
- Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
- Chương 126
Chương 126
Truyện: Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Tác giả: Tiểu Bàn Cam
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
- Chương 336
- Chương 337
- Chương 338
- Chương 339
- Chương 340
- Chương 341
- Chương 342
- Chương 343
- Chương 344
- Chương 345
- Chương 346
- Chương 347
- Chương 348
- Chương 349
- Chương 350
- Chương 351
- Chương 352
- Chương 353
- Chương 354
- Chương 355
- Chương 356
- Chương 357
- Chương 358
- Chương 359
- Chương 360
- Chương 361
- Chương 362
- Chương 363
- Chương 364
- Chương 365
- Chương 366
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Tần Du nhíu mày: "Đám trẻ con này còn chưa được mười tuổi đúng không?"
"Đúng vậy! Mấy đứa này còn nhỏ, không làm được việc khác, chỉ có thể nhặt nhạnh."
Tần Du thấy vẻ mặt Tống Thư Ngạn tựa như lơ đãng. Cô tiếp tục đi vào phía trong, bên trong là nơi kéo sợi thô, Tần Du thấy rất nhiều cô bé gầy gò nhỏ yếu, chắc chỉ lớn bằng Ni Nhi ở nhà.
Mặt mày Tần Du ngày càng nặng nề. Có thể hoàn cảnh ở nhà máy Hưng Hoa không được tốt lắm, nhưng công nhân làm việc nơi đó đều là người trưởng thành, vậy mà chỗ này lại có nhiều trẻ em như thế ư?
Quản lý bên trong hỗn loạn, mặt đất phủ một tầng như lông măng trắng bay phất phơ. Tần Du rất muốn hỏi, nếu hít số sợi bông này vào phổi thì không ảnh hưởng đến sức khỏe à?
Tiếp tục vào bên trong, các cô bé nhanh chóng qua lại, ánh mắt chỉ có c.h.ế.t lặng nhìn máy móc. Josh đi gần nói cho Tần Du nghe quy trình dệt. Tần Du thân là nhân viên quản lý cao cấp đứng đầu một hệ thống sản xuất, hiện tại chỉ muốn chửi bậy không thôi. Trình độ quản lý thế này còn có thể kiếm lời cơ à? Chẳng trách vải dệt sản xuất ra tới không bằng xưởng vải của Nhật Bản.
Trong tiếng máy móc ồn ào, một cô bé khoảng mười một, mười hai tuổi đang ngủ gà ngủ gật ngay bên cạnh suốt sợi vô cùng nguy hiểm, dễ dàng xảy ra tai nạn lao động. Tần Du vội vàng đi tới.
Nhưng có một người đàn ông trung niên còn nhanh hơn cô, đối phương cầm roi da rảo bước tới trước, hung hăng quất thẳng lên người cô bé kia: "Đồ con lợn, ngủ đấy à? Muốn c.h.ế.t hả?"
Cô bé bị người đàn ông đánh tỉnh, cun cút ôm đầu. Gã kia càng đánh càng hăng, roi trút xuống như mưa.
Tần Du kêu: "Sao lại đánh người?"
Giọng của cô bị bao phủ trong tiếng máy móc gầm rú. Cô cởi giày của mình, ném thẳng về phía gã đàn ông đang đánh người kia. Đối phương bị giày đập trúng, quay đầu lại thì thấy Tần Du bừng bừng tức giận và Tống Thư Ngạn ngơ ngác.
Josh bước nhanh tới nhặt giày cho Tần Du, ngồi xổm xuống để Tần Du đặt chân vào giày. Cô đi đến trước mặt cô bé kia, chỉ thấy đôi mắt của cô bé vằn vện tia máu, ánh mắt nhìn về phía cô có vẻ sợ hãi và khó hiểu.
Trần Hoa Bình thấy nơi này có chuyện ngoài ý muốn thì vội vàng chạy tới, thấy lại là Tần tiểu thư này thì đứng lại cạnh người Tống Thư Ngạn: "Thiếu đông gia."
Người đàn ông nằm roi kia đi tới cạnh Trần Hoa Bình: "Giám đốc Trần."
"Anh làm gì à?" Trần Hoa Bình hỏi.
"Có làm gì đâu? Con đ* này ngủ gật, bị tôi đánh hai roi." Người đàn ông này còn ấm ức.
Trần Hoa Bình nói với Tống Thư Ngạn: "Thiếu đông gia, chắc là Tần tiểu thư đến nhà xưởng lần đầu tiên nên không biết quy định ở nhà xưởng."
Tần Du đứng hơi xa, không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.
Vừa rồi Tống Thư Ngạn thật sự bị Tần Du làm cho giật mình. Trước nay anh ấy không thể nghĩ được một tiểu thư xinh đẹp, có giáo dưỡng như Tần Du lại có thể cởi giày ném người. Nhưng khoảnh khắc cô ném giày thật sự rất giàu sức sống.
Hiện tại muốn tham quan cũng không xem nổi nữa, anh ấy đi tới bên cạnh Tần Du: "Tần tiểu thư, chúng ta quay về văn phòng trước nhé?"
Tần Du đã phát hiện bản thân khác người. Chẳng lẽ không ai cảm thấy những chuyện này sai trái hay sao? Không có một trăm năm thì cũng chín mươi năm, khác biệt cứ như rãnh Mariana vậy.
Tần Du đi ra khỏi phân xưởng, tạp âm đã giảm rất nhiều, cô dùng tiếng Đức hỏi Josh: "Chắc không phải anh cũng cảm thấy dùng lượng lớn lao động trẻ em như thế là bình thường đấy chứ?"
"Đức đã đưa ra dự luật, không cho phép sử dụng lao động trẻ em. Nhưng tôi hỏi cô nhé. Nếu không dùng lao động trẻ em, đám trẻ này đào đâu ra cơm ăn? Chính cha mẹ bọn chúng cũng không nuôi sống được con mình." Josh nhìn Tần Du: "Từ tám tuổi tôi đã bắt đầu ra ngoài công tác, mỗi ngày làm việc bốn tiếng đồng hồ trợ cấp gia dụng. Nếu không thì nhà chúng tôi khó mà nuôi sống sáu anh chị em được. Anh trai tôi là lao động trẻ em toàn chức, một ngày làm mười, hai mươi mấy tiếng. Việc này là vô nhân đạo, nhưng cũng không có cách nào."
Trợ lý của Josh dịch lại đối thoại của hai người cho Tống Thư Ngạn nghe, Tống Thư Ngạn cười lắc đầu, không biết nói sao: "Chủ nghĩa của Tần tiểu thư quá mức lý tưởng. Đám trẻ này đi xưởng làm việc thì còn có một ngày ba bữa, ra ngoài chỉ có thể lưu lạc đầu đường xó chợ. Mùa đông lạnh chết, mùa hè nóng chết. Cứ đến mùa đông hàng năm đều có thể nhìn thấy có người chuyên đi nhặt xác, mỗi tay nhấc xác một đứa trẻ con như xách gà xách chó, ném lên xe chở đi thiêu hủy."
Trần Hoa Bình đứng cạnh Tống Thư Ngạn cũng nói: "Tần tiểu thư chuyện bé xé ra to rồi. Đám con nít này nhỏ quá, không rắn tay thì không quản nổi đâu."
"Không quản nổi?" Tần Du nghe đến đây thì lập tức hiểu được, bản thân rơi vào bẫy tư duy của bọn họ.
Không thể để bọn họ chiếm quyền chủ động trong loại đề tài này được. Chỉ bằng sức mình cô thì không giải quyết được vấn nạn lao động trẻ em, nhưng cô có thể tranh thủ cho đám trẻ hoàn cảnh sinh tồn tốt hơn. Chưa kể... không phải cô vẫn luôn cảm khái vì ngành dệt nước nhà đấy sao? Cớ gì không nương cơ hội này, dùng kinh nghiệm quản lý dây chuyền sản xuất ô tô của mình đời trước đề cao trình độ quản lý và năng lực cạnh tranh của Hải Đông lên một chút?
Tần Du cười mỉa: "Nhìn quản lý hỗn độn tại hiện trường thì tôi cũng biết các ông quản không nổi. Không kiếm được tiền thông minh nên chỉ có thể kiếm tiền đơn giản, thô bạo đúng không?"
Nói thế là tát thẳng vào mặt Trần Hoa Bình rồi: "Tần tiểu thư, sao lại chỉ trích như vậy? Tiểu thư hiểu nên quản lý nhà xưởng thế nào chắc?"
"Các anh theo tôi." Tần Du xoay người đi ngược về phía phân xưởng.
Tống Thư Ngạn nghĩ một lát, cũng theo đi lên, Trần Hoa Bình không hiểu nổi thiếu đông gia uống phải bùa mê thuốc lú gì của ả này.
DTV
Ban đầu ông ta chỉ cho rằng cô ả này rất xinh đẹp, đàn ông thấy đều xiêu lòng. Nhưng càng về sau ông ta càng không cảm thấy vậy nữa. Loại đàn bà như cô ta, chẳng những lập lờ với thiếu đông gia còn cấu kết làm bậy với công tử nhà họ Phó. Đã thế còn tự cho là đúng, cảm thấy bản thân rất tài giỏi nữa chứ.
Trần Hoa Bình đi theo bên người thiếu đông gia, không nói lời nào đứng tại chỗ nhìn mấy đứa nhỏ nâng bông tới nâng bông lui... Có cái gì đẹp mà nhìn?
Người khác cũng không hiểu Tần Du đứng tại chỗ này là muốn bọn họ xem cái gì?
Đợi khoảng mười phút đồng hồ, Tần Du đi ra ngoài, đến chỗ đất trống ngoài phân xưởng mới hỏi: "Các anh nhìn ra phân đoạn đó có vấn đề gì không?"
"Mặt đất quá bẩn?" Tống Thư Ngạn đáp trước.
"Cái này thì không sạch được, bởi vì bông vốn..."
"Hai đứa bé kia mệt c.h.ế.t đi?" Josh cắt ngang.
"Hai đứa bé kia khuân tổng cộng ba chuyến, tôi hỏi một câu thôi, kiếm cho bọn nhỏ một cái xe kéo, kéo đi có phải vừa nhanh vừa đỡ tốn sức hơn không? Tại sao không dùng?" Có chế độ công nhân nô lệ là Ni Nhi, cộng thêm đời trước cũng có khái niệm công nhân nô lệ, rất nhiều nghiệp vụ không phải trung tâm đều tiến hành dùng công nhân nô lệ, chỉ tập trung vào nội dung mình chuyên nghiệp nhất. Tần Du cười nói: "Dùng thêm một công nhân thì mỗi tháng mới tốn thêm tiền, nhưng dùng thêm một công cụ thì không cần thêm tiền. Như phân xưởng này của anh, nếu để cho tôi quản, tôi dám nói không cần đầu tư quá nhiều, cùng thời gian là tôi có thể đề cao 20% hiệu suất."
Tần Du vừa nói dứt lời, mặt Trần Hoa Bình đã tái mét. Có ý gì đây? Nhà máy sợi Hải Đông của bọn họ đã xem như hiệu suất rất cao trong ngành sản xuất sợi rồi, nói gì có thể đề cao 20% hiệu suất?
"Tần tiểu thư, trước khi mạnh miệng thì cũng phải nghĩ đã chứ?" Trần Hoa Bình xanh mặt.
Tần Du không thèm nhìn ông ta, quay sang nói với Tống Thư Ngạn: "Tống tiên sinh, nếu anh không chê, tôi sẽ lợi dụng thời gian rảnh sau khi tan làm và mấy ngày nghỉ tới quý công ty điều tra nghiên cứu, sau đó cho anh một bản báo cáo điều tra hoàn chỉnh."