- Trang chủ
- Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
- Chương 258
Chương 258
Truyện: Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Tác giả: Tiểu Bàn Cam
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
- Chương 336
- Chương 337
- Chương 338
- Chương 339
- Chương 340
- Chương 341
- Chương 342
- Chương 343
- Chương 344
- Chương 345
- Chương 346
- Chương 347
- Chương 348
- Chương 349
- Chương 350
- Chương 351
- Chương 352
- Chương 353
- Chương 354
- Chương 355
- Chương 356
- Chương 357
- Chương 358
- Chương 359
- Chương 360
- Chương 361
- Chương 362
- Chương 363
- Chương 364
- Chương 365
- Chương 366
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Phó Gia Thụ muốn đến nhà máy Hưng Hoa, Tống Thư Ngạn nhờ Phó Gia Thụ đưa anh ấy đến Hải Dông, bên Hài Đông vẫn còn nhiều việc phải làm.
Lúc Tống Thư Ngạn xuống xe mắng anh: "Cậu nên suy nghĩ cho kỹ, máy dệt không những phải ổn định, mà còn phải giao hàng đúng hạn, đừng suốt ngày dùng cái đầu óc quanh co này lập kế cha con chúng tôi."
"Nghe anh trai nói này, chúng ta là anh em, đều vì đối phương mà cân nhắc điều tốt nhất, cho dù không có tôi, thì Tiểu Du cũng không phải là Lý Tú Anh có thể bị ép buộc chọn Vương Ngọc Lâm, anh thấy đúng chứ?"
"Cút."
Tống Thư Ngạn đi đến tòa văn phòng.
Tống lão gia tranh thủ chợp mắt, giữa trưa thấy trên bàn có một bát mì dương xuân, còn có khuôn mặt c.h.ế.t chóc của dì Trương, ông ta đắc ý nói: "Vú Trương, dì biết tôi tối nay đến chỗ Tiểu Du ăn tối, cho nên cố ý nấu ít, để buổi tối tôi ăn được nhiều, đúng không?"
Vú Trương trở mặt xem thường, không nói với ông ấy, xoay người rời đi.
Tống lão gia lắc đầu, nếu không phải vì mặt mũi của Minh Ngọc, ông ấy có thể để v.ú Trương kiêu ngạo vậy sao.
Sau khi ăn xong mì dương xuân, Tống lão gia ngồi xe đến nhà máy Hải Đông, đến văn phòng thì thấy con trai đang cùng kế toán thảo luận, ông ấy ho một tiếng.
Kế toán nhìn thấy ông chủ vào thì đứng lên, Tống Thư Ngạn nói: "Trên cơ bản thì tôi đều rõ rồi, cậu ra ngoài trước đi."
Đợi kế toán ra ngoài, Tống lão gia đóng cửa văn phòng lại, ngồi ghế đối diện với Tống Thư Ngạn, hỏi con trai: "Sáng hôm nay con là có ý gì, tối hôm qua con bảo vệ mẹ con, sợ cha say làm bị thương bà ấy, cha có thể hiểu được, nhưng sáng nay cha tỉnh táo, muốn nói chuyện tử tế với mẹ con mà. Cha với mẹ con đều đã từng này tuổi, con nếu không du học, trở về... lại còn gây phiền toái cho cha như vậy, con của cha đúng là có thể tung hoành khắp nơi rồi. Con không muốn cha với mẹ con hạnh phúc, vợ chồng hòa thuận, cùng con cháu sống với nhau sao?"
Tống Thư Ngạn lờ đi trả lời cái khác: "Con dẫn mẹ đến chỗ chị Trần Lục xem qua, mẹ đồng ý ở chỗ đó làm cố vấn cho chị Lục rồi."
"Đây không phải là làm loạn sao, nhà chúng ta thiếu tiền con bé à."
"Bản thân chị ấy cũng không thiếu tiền, nhưng tranh thêu của mẹ có thể được người ta công nhận." Tống Thư Ngạn nói.
"Không cần lòng vòng làm gì nữa. Tối hôm nay, cha con chúng ta sẽ thẳng thắn nói chuyện với mẹ con, bà ấy muốn gì cứ nói ra. Cho dù là để cha sắp xếp mấy vợ bé kia, để sau này cha có thể toàn tâm toàn ý chung sống với bà ấy, cũng có thể thương lượng sao cho con vừa lòng." Tống lão gia thấy con trai đứng lên, đưa tay định nắm lấy nhưng rồi lại rút tay lại: "Con a, bao giờ mới có thể thực sự hiểu chuyện đây."
Khi ra cửa Tống lão gia nhớ ra điều gì đó: "Chuyện hôm qua con làm ầm ĩ cũng chưa bàn, vừa vặn nhân dịp tối nay cùng nhau thảo luận đi."
"Con đã bàn với Tiểu Du rồi. Tối nay chúng ta cùng thảo luận."
"Được. Cha đi một vòng phân xưởng."
Tống lão gia vừa ngân nga bài hát dân gian, vừa xuống lầu, xưởng đã được cải tạo, nhóm công nhân đang trật tự làm việc. Những người công nhân từng coi ông ta như chuột thấy mèo giờ đều mỉm cười, cúi đầu gọi một tiếng: "Chào ông chủ."
Cảm giác này thật đúng là khá tốt.
Buổi sáng Tần Du có nhờ Tố Phân với A Phương, chuẩn bị cho cô một số thức ăn, biết bác Tống thích ăn thịt, Tần Du còn dặn riêng Tố Phân mua một miếng thịt lớn, cô muốn nướng thịt kiểu Đức cho bác trai.
Buổi chiều ba giờ, Tần Du từ hiệu buôn tây về đến nhà, Tố Phân đã làm sạch sẽ thịt theo yêu cầu của cô, cho gia vị cùng muối vào tẩm ướp, sau đó đem phơi khô.
Theo phương pháp nướng thịt chính thống ở Đức đời trước, ướp qua đêm sẽ ngon hơn, nhưng ở thời đại này, tủ lạnh nhà họ Phó chỉ là một chiếc hộp lớn có lớp cách nhiệt, sau khi cho đá vào có thể giữ tươi.
Nhưng muốn giữ tươi lâu thì mỗi ngày đều phải cho đá vào, chi phí thực không rẻ. Thà để tiền đó mua đồ ăn nấu tử tế cho người nhà còn hơn.
Tần Du mặc tạp dề vào, nhóm lửa than trong lò, bỏ đùi lợn vào nướng.
Phó Gia Thụ mang về một thùng bia cùng một hộp sáp nòng nóc từ Vân Hải về, còn mang về một đống sườn heo, bít tết, xúc xích cùng gia vị đồ ăn phương Tây.
Anh đi lấy thùng đá để ướp lạnh bia với sáp nòng nọc, nhân tiện mở cho Tần Du một chai: "Uống trước đi."
Tống thái thái muốn tới giúp, Tần Du nói với Phó Gia Thụ: "Đưa cho bác gái một lọ."
"Gì vậy?"
"Sáp nòng nọc ạ."
"Không uống, Thư Ngạn có bảo ta uống. Nhưng có mùi như thuốc vậy, không hiểu sao mấy đứa lại thích uống nó như vậy."
"Uống nhiều liền thích thôi ạ." Tần Du làm một lọ sáp nòng nọc, sau đó bắt đầu làm khoai tây nghiền, điều chỉnh nước sốt.
Lúc Tống Thư Ngạn và Tống lão gia đến, thịt nướng của Tần Du vừa mới ra lò: "Mọi người đến thật đúng lúc, Gia Thụ, đi kêu bác lên đi, cùng nhau ăn cơm."
"Nha đầu này thật keo kiệt, gọi bác của cháu cũng vô ích khi bác gái thương cháu nhiều như vậy, gọi hai bác với Gia Ninh cùng nhau lên đi, hai nhà chúng ta cùng nhau ngồi." Ông ấy định nhờ hai vợ chồng nhà họ Phó giúp thuyết phục Minh Ngọc.
"Được ạ." Phó Gia Thụ đi gọi cha mẹ với em gái, lúc bác Tống bị mất mặt, hy vọng ông ấy không ngại vì có nhiều người.
Tần Du đổ nước sốt nên thịt lợn, trên bàn là món khoai tây nghiền cùng sườn của Tần Du làm: "Mọi người ngồi xuống trước đi, Gia Thụ mang bít tết về, chúng ta nấu kiểu Tây, ăn kiểu Trung, được không?"
Tống lão gia nhìn thấy vợ mình đi xuống cầu thang, vội đến đón, trong lòng có chút ngượng ngùng: "Minh Ngọc, đêm qua tôi nghe những gì bà nói, trong lòng cảm thấy áy náy nên uống thêm hai hớp rượu, vốn dĩ muốn nói cho bà tâm ý của tôi, vợ chồng già chúng ta giờ nói hết tâm ý trong lòng ra, để về sau mới có thể cùng nhau sống được."
"Trước ăn cơm, nói sau đi."
Vừa vặn cả nhà họ Phó đi vào, Phó thái thái vừa vào cửa đã nói: "Ôi thơm quá, Tiểu Du con làm cái gì vậy?"
"Thịt lợn nướng, món bít tết bác muốn ăn chín mấy phần ."
"Bác ăn chín bảy phần, Gia Thụ với Gia Ninh chín năm phần, bác trai cháu thì ăn chín hẳn."
"Được, hai chúng ta ăn bảy phần." Tần Du hỏi Tống Thư Ngạn: "Anh Thư Ngạn, anh thì sao?"
"Năm phần cũng được, bảy phần cũng tốt."
Phó lão gia vỗ vỗ Tống lão gia: "Chúng ta ngồi trước."
"Cha với bác uống rượu vang đỏ, con với anh Thư Ngạn hôm nay sẽ uống bia."
DTV
Phó lão gia cười: "Có người chạy lùm xùm, gì mà uống rượu hay uống bia."
Phó Gia Thụ rót rượu mời mọi người, Tần Du cắt bít tết chia làm hai đĩa đặt trước mặt mọi người: "Không có hương thảo, mọi người ăn tạm."
"Chị, em nhìn món khoai tây nghiền của chị." Phó Gia Ninh: "Nhìn qua có chút đặc biệt."
"Món này được bỏ thêm dưa cải bắp với thịt băm, khác với món ăn của Đức, lúc trước chị theo giáo viên của mình học qua, đây là làm theo kiểu Tây, em nếm thử chút xem." Tần Du cởi tạp dề xuống, ngồi bên cạnh Phó Gia Ninh.
Phó Gia Ninh dùng thìa xúc một miệng dưa cải chua cùng khoai tây nghiền, bỏ vào trong miệng: "Ngon lắm."
"Hai bác gái, thử món thịt nướng của cháu xem."
Phó thái thái gắp một miếng: "Món này có hương vị rất giống với món thịt lợn nướng ở các nhà hàng Đức kia."
Tống thái thái chưa từng ăn qua món này, nhưng món chân giò heo này thật sự không tồi, vừa thơm vừa giòn.
Thấy vợ ăn thử, Tống lão gia cười đến mức ria mép dựng ngược lên: "Nha đầu, món chân giò này là của nhà hàng Đức ở Thanh Đảo, cũng như thế này."
"Đúng vậy."
"Rất chính tông." Tống lão gia nói với vợ: "Minh Ngọc, chờ mọi chuyện ở Thượng Hải ổn định, tôi đưa bà đi Thanh Đảo, ở Thanh Đảo có rất nhiều nhà hàng do người Đức mở, món ăn rất ngon đó. Thanh Đảo hơi giống Thượng Hải, nhưng lại có điểm khác rất lớn, người Đức ở Thanh Đảo đã ở đó nhiều năm rồi, nên người nói rằng nó rất có hương vị Đức."