Chương 60
Truyện: Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Tác giả: Thanh Tri Hứa
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260: Kết thúc
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Tuy phòng ngủ được bố trí gấp gáp, nhưng Chu Vân Thanh cũng rất dụng tâm, phòng của con gái được bài trí đơn giản, ga trải giường đều là đồ mới.
Cháu gái là đóa hoa nhỏ mười bảy mười tám tuổi, nên ga trải giường còn được dùng vải sợi tơ của nhà máy dệt Hải Thành, trên gối còn đặt một con búp bê vải.
Vị trí cửa sổ đặt một chiếc bàn trang điểm, trên bàn còn dán một tấm gương, ngay cả kem dưỡng da cũng đã được bày sẵn, là loại mua ở cửa hàng bách hóa sáng nay, đến hộp còn chưa kịp mở.
“Cô, em gái, hai người có thích không? Nếu không thích thì chúng ta đổi phòng khác.”
Cách bài trí như vậy nếu để ở thời hiện đại thì rất đơn giản, nhưng vào những năm 70 còn thiếu thốn vật chất thì đã được coi là sang trọng bậc nhất rồi, ngay cả Thẩm Ngưng Sơ cũng không thể bắt bẻ điều gì, chỉ trong vòng nửa ngày mà ông bà ngoại đã bài trí chu đáo như vậy, đủ để thấy được sự dụng tâm của họ.
“Mẹ con và con đều rất thích, cảm ơn bà ngoại, cảm ơn ông ngoại ạ!”
Chu Vân Thanh nghe thấy cháu gái nói thích, cũng vui vẻ theo: “Thích là tốt rồi, nếu còn thiếu gì thì cứ nói với bà và ông ngoại, đây chính là nhà của con, đừng có câu nệ gì cả, biết chưa?”
“Dạ, bà ngoại.”
Chu Vân Thanh nghe cháu gái liên tục gọi “bà ngoại”, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ, đương nhiên người có sự thay đổi rõ ràng nhất vẫn là Trần Quý Uyên.
Con trai, cháu trai đều cảm thấy rõ ràng giọng nói của ông đã nhỏ nhẹ hơn rất nhiều, đương nhiên điều này chỉ dành riêng cho con gái và cháu gái thôi.
Gương mặt ấy đã mấy chục năm rồi chẳng mấy khi tươi cười như vậy, vậy mà hôm nay lại như được hàn chặt vào nụ cười.
Cũng chẳng trách Trần Quý Uyên thay đổi nhiều như vậy, có ai mà đột nhiên có thêm đứa con gái và cháu gái ngoại mà không được chứ, nhất là cô cháu gái nhỏ nhà ông, giọng nói lại còn dễ nghe, nhất là khi gọi ông bà ngoại thì lại có thói quen kéo dài âm cuối.
Rõ ràng là cách gọi bình thường nhưng qua lời cô bé lại trở nên hay đến lạ, khiến người ta bất giác mỉm cười, trái tim cũng trở nên mềm yếu.
Thực ra bản thân Thẩm Ngưng Sơ cũng không để ý đến điều này, trước đây vì mới ra trường, cô nói chuyện khá gấp gáp nên từng chịu thiệt thòi trong công việc, sau này nên cô vô thức nói chậm rãi hơn, mục đích là để khi nói chuyện có thể suy nghĩ kỹ càng hơn.
Dần dần, cô hình thành thói quen nói chuyện chậm rãi, âm cuối tự nhiên cũng kéo dài ra một chút.
Tham quan phòng ngủ xong thì bữa trưa cũng đã chuẩn bị xong, lúc này không thể quang minh chính đại đi tìm bảo mẫu được, nhưng dì Tống nói ra thì lại là họ hàng xa của Chu Vân Thanh, vì muốn kiếm thêm thu nhập nên đã đến nhà họ Trần, bình thường giúp đỡ một số việc vặt trong nhà và nấu nướng.
Với bên ngoài, dì ấy là đến nương tựa họ hàng, cũng không có gì đáng nói.
Dì Tống nấu ăn ngon, lại có Lâm Chi và Khâu Thiên giúp đỡ, chỉ nửa ngày đã làm xong một bàn đầy đồ ăn ngon.
Trần Uyển Trân và Thẩm Ngưng Sơ vốn không kén ăn, nên khi đến bàn ăn, Thẩm Ngưng Sơ đã thật lòng khen ngợi dì Tống một phen.
Dù sao trước đây cũng từng là người dẫn dắt dự án, Thẩm Ngưng Sơ mà đã khen ai thì chắc chắn sẽ khen đến nơi đến chốn.
Tống Cúc Phân tuy bề ngoài là họ hàng của nhà họ Trần, nhưng nói cho cùng vẫn là bảo mẫu được trả lương, những năm qua, Tư lệnh và Vân Thanh đối xử tốt với bà ta, chỉ vì cùng họ Tống với Tống Kiều, bà ta cảm thấy mình kéo thấp thân phận của họ, sau lưng Tư lệnh và Vân Thanh không ít lần gây khó dễ cho bản thân.