Chương 102
Truyện: Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Tác giả: Thanh Tri Hứa
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260: Kết thúc
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Đợi đến khi dọn dẹp xong, hành lang bên ngoài càng lúc càng náo nhiệt, Thẩm Ngưng Sơ lúc này mới tò mò hỏi: “Mọi người kích động như vậy là muốn đi đâu thế?”
“Cậu không biết sao? Mọi người đi ra sân thể dục giành chỗ, có một vị thủ trưởng muốn đến đọc diễn văn cho tân sinh chúng ta.” Cô gái lên tiếng tên là Vạn Xuân Vân, là người của đơn vị cầu đường được cử đến để học tập kiến thức về cầu đường.
Nói xong cô giục mọi người: “Chúng ta cũng đi nhanh lên, không thì lát nữa hết chỗ đẹp.”
Thẩm Ngưng Sơ không ngờ mọi người lại tích cực như vậy chỉ vì muốn đi nghe ông ngoại đọc diễn văn cho tân sinh, trong lòng bỗng chốc cảm thấy vô cùng tự hào: “Nếu mọi người thích, lát nữa có thể để anh ba tôi dẫn chúng ta đến thẳng lễ đài.”
Mấy người kinh ngạc trợn tròn mắt, sau đó lại nhìn Trần Luật một cái, thấy anh mặc quân phục, lẽ nào thật sự có thể sao?
“Thật sao?”
Thẩm Ngưng Sơ gật đầu: “Thật mà, người đọc diễn văn là ông ngoại tôi!”
Trời ơi, mọi người trong ký túc xá thật sự đã rất kiềm chế mới không hét lên: “Tiểu Sơ, cậu nhất định phải cho chúng tôi đứng ở vị trí đầu tiên đấy, chúng tôi muốn chào người anh hùng vĩ đại nhất.”
Thời điểm này, chiến tranh kết thúc chưa lâu, sự tôn kính dành cho các anh hùng vô cùng nồng nhiệt, bởi vì ai cũng biết cuộc sống yên bình hiện tại đều là công lao của những người anh hùng này.
Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng trong lý tưởng cao cả của họ, bản thân là một phần trong đó.
Đó chính là lý do vì sao quân nhân luôn được mọi người ngưỡng mộ.
Thẩm Ngưng Sơ nghe mọi người khen ngợi, trong lòng thật sự rất vui mừng thay cho ông ngoại, đương nhiên cũng vui mừng thay cho những người bảo vệ đất nước, bởi vì nhân dân căn bản không hề quên họ, là người nhà lính, cô cũng vô cùng tự hào kiêu ngạo.
Trái ngược với niềm tự hào của cô là người nhà lính, có người lại bắt đầu lấy thân phận này ra để khoe khoang.
"Kiều Kiều, thì ra vị thủ trưởng Trần kia là ông ngoại của cậu à?"
"Ôi chao, vậy chẳng phải từ nhỏ cậu đã được ngồi xe quân sự của ông ngoại đến trường rồi sao."
"Đúng vậy, mọi người xem đôi giày da này của Kiều Kiều nè, là do ông ngoại cậu ấy mua đấy, còn cả chiếc đồng hồ đeo tay này nữa, là quà ông ngoại tặng lúc cậu ấy tròn mười tám tuổi." Hứa Phỉ đứng trước mặt Tống Kiều, kéo tay Tống Kiều khoe khoang với mọi người.
Bây giờ một chiếc đồng hồ hiệu Hoa Mai có giá ít nhất một trăm tệ, cho nên người đeo được đồng hồ quả thật là rất ít.
Nghe vậy, mọi người càng thêm ngưỡng mộ.
Thẩm Ngưng Sơ và Trần Luật đi cùng một nhóm bạn học đến đây, vừa hay nghe được câu này, mấy người Vạn Xuân Vân không hề nghi ngờ thân phận của Thẩm Ngưng Sơ, mà tò mò hỏi: "Người kia cũng là người nhà của cậu sao?" Cô ấy hỏi Tống Kiều.
Thẩm Ngưng Sơ còn chưa kịp lên tiếng, Trần Luật đã cười lạnh: "Ông ngoại? Ông nội tôi chỉ có một đứa cháu gái ngoài là Thẩm Ngưng Sơ thôi, từ lúc nào lại có thêm một người nữa vậy?"
Nghe vậy, mọi người đồng loạt nhìn về phía Trần Luật, tuy rằng không quen biết nhưng nhìn anh mặc quân phục, lại toát ra khí chất chính trực, trong tiềm thức càng thêm tin tưởng anh hơn.
Hơn nữa lúc này đã có người nhận ra anh chính là người sĩ quan đi cùng thủ trưởng ở cổng trường, "Ơ kìa, chẳng lẽ Tống Kiều đang mạo danh người khác sao?"
Tống Kiều vừa nghe thấy giọng Trần Luật, sắc mặt lập tức trắng bệch, nhất là khi nhìn thấy Trần Luật và Thẩm Ngưng Sơ cùng xuất hiện, cả người cô ta liền hoảng sợ.