Chương 126
Truyện: Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Tác giả: Thanh Tri Hứa
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260: Kết thúc
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Nghe thấy lời này, biết mình đã hoàn toàn tiêu đời, nhưng nhìn thấy chiếc túi da bên chân, nghĩ đến một phần tài liệu khác, lại nhịn không được cười lạnh.
Lỗ Thành Dũng nghe thấy tiếng cười lạnh, liền giơ chân đá về phía : “Mẹ kiếp, tao ghét nhất là loại phản quốc như chúng mày, mày còn dám cười?”
Tuy không thấp, nhưng dù sao cũng không phải là đối thủ của quân nhân được huấn luyện bài bản, huống chi Lỗ Thành Dũng còn đặc biệt cao lớn, cả người cơ bắp cuồn cuộn nhìn đã thấy ghê người, điển hình cho kiểu người đàn ông thô.
Cú đá này khiến cho phun ra một ngụm máu.
Thấy vậy, lên tiếng: “Lão Lỗ nhẹ tay thôi, đừng đánh c.h.ế.t người ta.” Tuy loại b*n n**c cầu vinh này tội không thể tha, nhưng hiện tại vẫn chưa phải lúc chết.
Lỗ Thành Dũng nói: “Yên tâm đi, nhìn thì ghê vậy thôi, chứ tôi có dùng sức đâu.” Nói rồi lại cho một quyền.
Bị đánh cho loạng choạng, đau đến nhe răng trợn mắt, theo bản năng muốn trốn về phía Trần Luật.
Trần Luật thấy vậy không nhịn được mà mỉa mai: “Ê, trốn cái gì, lúc làm chuyện b*n n**c sao không ngông nghênh như vậy?” Nói rồi anh ta cũng cho một quyền.
Đào Nhất Bình:......
Thấy mọi người đang dạy dỗ, đi đến một bên, mở chiếc cặp da ra. Anh biết có thể lấy được một số tài liệu, nhưng không ngờ lại là bản đồ địa hình núi Tuyền Sơn, thậm chí còn có cả kế hoạch quân sự nửa cuối năm của núi Tuyền Sơn và bản đồ căn cứ.
Ngoài ra còn có một số thông tin cơ bản của các sĩ quan và cán bộ nghiên cứu khoa học.
Trong đó bao gồm cả ông ngoại và ông nội Trần, còn có cả cậu của nhà Trần, v.v..
Da đầu bỗng nhiên tê dại, nếu tối nay không tóm được người, để cho tên này mang tài liệu rời đi, một khi những tài liệu này bị rò rỉ thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Tuy biết khu tập thể chắc chắn sẽ không để cho người chạy thoát, nhưng anh không thể ở lại thêm một khắc nào nữa, không khống chế được toàn bộ bọn họ thì anh hoàn toàn không yên tâm. Cất tài liệu vào cặp, anh quay người lại nói với Lỗ Thành Dũng và Trần Luật vẫn đang đánh người: “Để lại hai người xử lý, chúng ta lập tức quay về.”
Thấy sắc mặt không tốt, Trần Luật lập tức nghiêm mặt: “Lão Lỗ, ông dẫn theo một người ở lại.”
Lỗ Thành Dũng gật đầu: “Rõ!”
Trong bóng đêm, và Trần Luật dẫn người vội vàng quay trở lại khu tập thể bệnh viện Nam An.
Lúc này khu tập thể vẫn còn khá náo nhiệt, bởi vì vợ chồng viện trưởng Trương đều là người tốt, hiện tại vợ ông ấy qua đời, mọi người đều tự phát đến giúp đỡ.
Vì vậy, trong nhà, ngoài sân đều chật kín người, ngoài người thân bạn bè thì còn có người ở khu tập thể.
Tên này trên đầu vẫn quấn khăn trắng, ra ra dáng vẻ một người con trai hiếu thảo, chỉ là trong đáy mắt không có nửa phần đau buồn.
Chuyện của hai tên thuộc về hành động bí mật, ngoại trừ những người trong quân đội tham gia vào hành động lần này, bất kỳ ai khác đều không được biết, tự nhiên cũng không thể công khai ở khu tập thể, như vậy e là sẽ gây ra hỗn loạn.
Vì vậy, tên này bị người ta áp giải đi trước đến tỉnh thành, và Trần Luật trực tiếp đến khu tập thể để bắt người.
Tên này ngược lại là không hề hay biết gì, vẫn đang ở trong sân đóng vai chủ nhiệm của bệnh viện.
Khi tóm gọn hắn ta, hắn ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đến khi nhìn rõ người bắt mình mặc quân phục mới lớn tiếng kêu la: “Mấy người làm gì vậy?”
“Cứu mạng! Quân Giải phóng vô cớ bắt người!”
“Cậu… Mau báo công an!”
Tiếng kêu la của lập tức thu hút những người trong nhà, mọi người lập tức vây quanh và những người khác. Khi nhìn rõ hai người mặc quân phục thì rất khách sáo: “Đồng chí, nhà chúng tôi, phạm phải chuyện gì vậy? Anh xem hiện tại mẹ cậu ấy mới mất, đang lo hậu sự…”