Chương 171
Truyện: Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Tác giả: Thanh Tri Hứa
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260: Kết thúc
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Chuyện vừa xảy ra ở ngoài, người nhà họ Trần khác hoàn toàn không biết, Thẩm Ngưng Sơ lại càng không hay biết.
Lâm Chi vốn dĩ cũng không muốn nói, miễn cho tự dưng khiến người ta bực mình, khu tập thể nhiều người như vậy, kiểu gì cũng có vài kẻ đầu óc có vấn đề.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định nói với mẹ chồng một tiếng, đúng lúc bà ấy theo sau Tống Cúc Phân vào nhà, thấy mẹ đang ở trong bếp giúp nhặt rau, bèn đặt đồ xuống rồi đi tới: “Mẹ.”
Chu Vân Thanh thấy là con dâu cả, cười nói: “A Chi tới rồi, sao Cảnh An không tới cùng con?”
Lâm Chi lấy ghế ngồi xuống cạnh mẹ chồng, cũng bắt đầu nhặt rau: “Anh ấy đi thành phố Đông rồi.”
Chu Vân Thanh biết con trai bận, không ngờ nó mới vừa về nhà một cái đã lại rời đi, nghĩ đến bao năm nay đều là con dâu quán xuyến việc nhà, bà nói với vẻ thương yêu: “Vất vả cho con rồi, A Chi.”
Lâm Chi lắc đầu: “Không có gì ạ. Đúng rồi, mẹ, con muốn nói với mẹ một chuyện.” Nói rồi, cô nhìn trái nhìn phải, thấy em chồng không có ở đó mới kể chuyện lúc nãy của Phùng Xuân Nhi cho mẹ chồng nghe.
Ngay cả người tốt tính như Chu Vân Thanh cũng nhịn không được mà mắng một câu: “Chị của Phùng Xuân Nhi đúng là thứ không ra gì, sao còn mặt mũi nào mà muốn nói đến Tiểu Sơ nhà chúng ta chứ, cái thứ gì vậy?”
Nói người khác thì Chu Vân Thanh còn chưa tức giận đến vậy, chỉ là chị của Phùng Xuân Nhi thì nổi tiếng là người thích hành hạ người khác, bởi vì sinh được ba đứa con trai, đứa lớn đứa thứ hai đều học đại học, ra trường có công việc, sau khi đi làm không lâu thì kết hôn, vợ đều là người thành phố.
Chị của Phùng Xuân Nhi bèn lấy cớ đến chăm sóc con dâu mà trực tiếp dọn vào nhà con trai cả, bà ta vừa dọn vào thì thôi đi, lại còn lén lút mặc trộm quần áo của con dâu, sau lưng con trai thì bớt xén thức ăn của con dâu, nhân lúc con dâu ra ngoài thì lén la lén lút vào phòng vợ chồng son lục lọi…
Điều kỳ quặc nhất chính là lúc con dâu cả sinh con, bà ta hầm gà mang đến bệnh viện, kết quả biết được sinh con gái thì lập tức xách gà đi, vậy mà lại nấu cho con dâu hai củ khoai lang mang đến.
Thật sự là một chút cũng không khoa trương, cứ thế cầm trên tay đi thẳng đến bệnh viện, lúc đó nhà mẹ đẻ của con dâu bà ta cũng đến, cả nhà tức giận muốn con rể cho một câu trả lời rõ ràng.
Chị của Phùng Xuân Nhi thấy vậy lập tức bật chế độ mụ đàn bà chanh chua, trong nháy mắt đã nằm lăn ra đất, giống như con lươn mà ngọ nguậy trên đất, gào khóc nói con dâu là con gà mái không biết đẻ, ngay cả con trai cũng không sinh được mà còn muốn ăn gà, chi bằng đem bà ta đi luộc ăn còn hơn.
Ngay cả bác sĩ cũng bị kinh động, lúc bác sĩ đến ngăn cản thì bà ta còn túm lấy một vị bác sĩ nói là bác sĩ đã đánh tráo cháu trai của bà ta, muốn bác sĩ phải bồi thường cho bà ta một đứa cháu trai.
Vẻ mặt vô liêm sỉ đến cực điểm đó Chu Vân Thanh đến nay vẫn chưa quên, đúng rồi, lúc đó bà cũng đang nằm viện.
Cuối cùng vẫn là phải gọi công an đến, sau đó vợ chồng Phùng Xuân Nhi đến khuyên can mới xong chuyện.
Nghe nói sau này con dâu cả của bà ta ở cữ cũng không về nhà, mà bị nhà mẹ đẻ đón đi, sau khi đầy tháng thì ly hôn, cũng dẫn con gái đi.
Đừng nói là loại người đụng vào là xui xẻo như vậy, ngay cả nhà tử tế thì Chu Vân Thanh cũng phải cẩn thận lựa chọn, Phùng Xuân Nhi là cái thứ gì chứ, sao có thể mặt dày mày dạn như vậy?
Lâm Chi thấy mẹ chồng tức giận đến mức không chịu nổi, vội vàng an ủi hai câu: “Mẹ, mẹ yên tâm, con đã đuổi người ta đi rồi.” Bà ấy nói xong lại tiếp tục nói: “Nói đến Tiểu Sơ, con bé cũng đã mười tám tuổi rồi, mẹ có dự định xem mắt cho Tiểu Sơ chưa ạ? Nếu có thì đơn vị của con có không ít đồng chí trẻ tuổi tài giỏi độc thân…”