Chương 117
Truyện: Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Tác giả: Thanh Tri Hứa
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260: Kết thúc
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
“Đừng có giỡn nữa, người đâu?” Cố Khiếu Hành nhận được tin tức Đào Nhất Bình chưa rời đi, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sao có thể chưa rời đi được, vậy Trần Tố rốt cuộc muốn gặp ai?
Anh nóng lòng muốn biết, cho nên thái độ cũng không tốt lắm.
Trần Luật hướng cằm về phía lán cỏ trong thôn xa xa, “Vào trong đó rồi, xung quanh toàn là ruộng lúa thấp, không có gì che chắn, tôi không dám đến gần.”
Tuy nhiên khoảng cách không tính là xa, bên trong nếu có người nói chuyện dù nhỏ tiếng đến đâu cũng có thể nghe được, nhưng hiện tại không có chút động tĩnh nào, xem ra bây giờ vẫn chỉ có một m*nh tr*n Tố.
Cố Khiếu Hành lúc này mới gật đầu, sau đó cùng Trần Luật lần lượt mượn bóng đêm ẩn nấp phía sau những tảng đá thấp.
Hai người đều không nói, trên cánh đồng yên tĩnh trống trải, ngoại trừ tiếng ếch nhái “ộp oạp”, xung quanh đều yên tĩnh vô cùng.
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai, Trần Luật nhỏ giọng nói: “Lão Cố, chúng ta thật sự không bị cho leo cây đấy chứ? Trần…”
“Có người tới.” Cậu ta còn chưa nói hết câu đã bị Cố Khiếu Hành vội vàng cắt ngang.
Trần Luật lập tức im bặt, sau đó cảnh giác chú ý xung quanh, không bao lâu thì từ bụi tre cách đó không xa đi ra một người đàn ông dáng người cao gầy.
Bởi vì trời tối, người đàn ông lại đi ngược sáng nên không nhìn rõ mặt, nhưng nhìn dáng người có chút giống Đào Nhất Bình, nhưng mà anh đối với Đào Nhất Bình ký ức đã rất mơ hồ, chỉ nhớ rõ anh ta cao tầm này.
Nhưng mà Đào Nhất Bình không phải còn ở Nam An sao? Từ Nam An đến Nghi Châu cho dù lái xe cũng phải ba bốn tiếng đồng hồ, huống chi buổi tối căn bản không có xe khách, sao có thể giống Đào Nhất Bình được, anh ta lại không biết bay.
Đang lúc Cố Khiếu Hành nghi ngờ thì Trần Tố trong lều cỏ dường như nghe thấy tiếng bước chân, đầu tiên là nhẹ nhàng gọi một tiếng, nhận được hồi đáp liền vui mừng chạy ra, nhìn thấy người đàn ông gần trong gang tấc, lập tức nhào tới, giọng điệu vô cùng tủi thân: “Nhất Bình, sao giờ anh mới về?”
Nhất Bình? Đào Nhất Bình? Trốn trong bóng tối Cố Khiếu Hành và Trần Luật nhìn nhau, Trần Luật ra vẻ khẳng định, quả nhiên là Đào Nhất Bình, bây giờ bắt người sao?
Cố Khiếu Hành lập tức ngăn Trần Luật lại, khẽ lắc đầu, sao có thể là Đào Nhất Bình được, Đào Nhất Bình rõ ràng còn ở Nam An.
Nhưng mà ngay sau đó lại nhìn về phía đôi nam nữ đang thân mật bên cạnh lều cỏ, không phải Đào Nhất Bình thì là ai? Chẳng lẽ Trần Tố còn không nhận ra Đào Nhất Bình sao?
Trần Luật và Cố Khiếu Hành nhiều năm ăn ý, sau khi hưng phấn cũng phát hiện sắc mặt anh không đúng, ánh mắt ra hiệu một cái, ‘Lão Cố, chuyện gì vậy?’
Cố Khiếu Hành chỉ làm một động tác tạm thời không được manh động.
Trần Luật tất nhiên nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn không động, sau đó hai người yên lặng quan sát động tĩnh phía xa.
Lúc này Đào Nhất Bình rốt cuộc cũng lên tiếng: “Sao thế?”
Trần Tố có quá nhiều bất mãn và tủi thân, nhưng khi gặp được Đào Nhất Bình chỉ chọn hỏi điều quan trọng nhất: “Nhất Bình, thuốc anh đưa em lần trước còn xin người kia được nữa không?”
Lần này Đào Nhất Bình vì yểm hộ cho người nọ rời khỏi Tuyền Sơn, bản thân đã bị thương, người nọ nói Tuyền Sơn gần đây có biến, vì an toàn nên tạm thời bọn họ không thể có bất kỳ hoạt động nào, anh ta càng là tốt nhất ngay cả người cũng không nên gặp, anh ta cũng thật sự không còn cách nào mới mạo hiểm đến gặp Trần Tố.
Bây giờ nghe cô ta mở miệng muốn thứ này, không khỏi nghi ngờ: “Sao đột nhiên lại muốn cái này, không phải em nói…”