Chương 24
Truyện: Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Tác giả: Thanh Tri Hứa
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260: Kết thúc
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Thẩm Ngưng Sơ vốn dĩ xinh đẹp, đôi mắt trong veo, lúc tủi thân nước mắt lưng tròng, hốc mắt đỏ hoe, hàng mi dài ướt át, không nói gì cũng khiến người ta thương xót, giọng nói hơi nghẹn ngào, càng thêm mềm mại, âm cuối ngân nga khiến người ta nghe mà lòng thắt lại.
Tiếng động vừa rồi cũng khiến hàng xóm xung quanh chú ý, ban đầu nghe thấy chuyện bà Thẩm đòi tiền, ông Trần định đánh người thì họ đã ngồi không yên, lúc này lại nghe thấy tiếng khóc lóc của cô bé, mọi người có mặt đều bắt đầu chỉ trích ông Trần và bà Phùng.
“Vợ chồng ông bà Phùng cũng ác độc quá đấy, dù sao Uyển Trân cũng là con gái ruột của ông bà, anh Bình hy sinh rồi, bao năm qua cô ấy một mình nuôi con vất vả như thế, chúng tôi là người ngoài nhìn vào còn giúp đỡ được phần nào hay phần đó, vậy mà ông bà là cha mẹ ruột lại đi cướp tiền trợ cấp, còn là người nữa không?”.
“Đúng đấy, thật là quá đáng mà, Uyển Trân và Tiểu Sơ thật đáng thương, ông bà Phùng thật là không ra gì!”.
“Hèn gì năm nào thủ trưởng của anh Bình cũng gửi tiền trợ cấp đến mà Uyển Trân lại sống tiết kiệm hơn ai hết, hóa ra tiền bị kẻ m.á.u lạnh này lấy mất rồi!”.
“…”
Nghe những lời chỉ trích đầy phẫn nộ của mọi người, bà Phùng nhất thời có chút sững sờ, không phải chứ, bà đã bao giờ đi lấy tiền của Trần Uyển Trân đâu: “Không có… vừa rồi chúng tôi mới đưa hai trăm…”.
Lúc này mọi người đang ở bờ vực của sự phẫn nộ, căn bản không ai nghe bà Phùng nói, ngược lại khi nghe thấy hai trăm tệ thì cơn giận của đám đông càng bùng phát dữ dội, thời buổi này quân nhân rất được mọi người kính trọng, liệt sĩ trong lòng mọi người càng là bất khả xâm phạm.
Bây giờ lại chứng kiến gia đình liệt sĩ trước mắt mình phải chịu khổ sở như vậy, mọi người đều cảm thấy mình có trách nhiệm.
“Hai trăm tệ đó là do ông bà cho à? Bà Phùng bà còn mặt mũi nào nữa, mau trả lại tiền trợ cấp cho Uyển Trân và Tiểu Sơ đi!”.
“Đúng đấy, có cha mẹ như ông bà đúng là xui xẻo!”.
“…”
Ông Trần và bà Phùng không ngờ rằng mình chưa từng làm chuyện gì mà lại bị đổ oan như vậy, nhưng lúc này đã không còn lời nào để giải thích.
Đặc biệt là mọi người càng ngày càng kích động, như thể nếu họ không trả tiền thì sẽ bị đánh hội đồng vậy.
Lúc này bà Vương cũng sợ hãi, nhân lúc hỗn loạn liền trốn vào bếp nhà mình, âm thầm quan sát tình hình trong sân.
Ông Trần và bà Phùng cứ như vậy bị mắng đến mức đầu óc choáng váng, móc ra tám trăm tệ.
Khi họ lấy ra tám trăm tệ, dân làng đều kinh ngạc, vợ chồng nhà này quả nhiên là ác độc, những năm qua không biết đã cướp bóc bao nhiêu thứ từ chỗ Uyển Trân, tám trăm tệ đấy, cho dù là ở thành phố cũng không phải muốn lấy ra là có thể lấy ra ngay được.
Bà Vương nhìn thấy bố mẹ chồng nói lấy tám trăm là lấy tám trăm, trong lòng thầm mừng vì hôm nay đã làm ầm ĩ một trận, nếu không số tiền này đã rơi vào tay nhà thứ ba rồi.
Trần Uyển Trân cũng không ngờ lần này lấy lại tiền dễ dàng như vậy, sau khi lấy được tiền liền vội vàng dẫn con gái và Cố Khiếu Hành về nhà, bà cảm thấy chuyện này không thể kéo dài thêm nữa, bây giờ bọn họ đã hoàn toàn trở mặt với nhà họ Trần, không biết vợ chồng Trần Đại Dũng có liên lạc được với con gái ở thành phố hay không.
Nghĩ đến mấy người ở thành phố kia còn độc ác hơn, để tránh gia đình này giở trò xấu, bà phải nhanh chóng để cha mẹ ruột biết đến sự tồn tại của mình.
Cô biết Cố Khiếu Hành cũng ở khu tập thể quân khu tỉnh, vì vậy khi về đến nhà liền nói với Cố Khiếu Hành: “Đồng chí Cố, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ, được không?”.
————
“Anh ba.” Tống Văn Viễn đi xe đạp, chắc chắn không đuổi kịp bốn bánh của Trần Luật, suýt chút nữa mất nửa cái mạng mới đưa được người đến khu tập thể.
Tống Kiều không quan tâm đến anh trai mình, ngược lại nhảy xuống xe chạy về phía Trần Luật.
Trần Luật vừa định ra ngoài, nhìn thấy Tống Kiều xông vào liền theo bản năng né sang một bên, từ nhỏ cậu đã không thích cô út, càng không thích Tống Kiều.
Trước đây chỉ là do giáo dưỡng nên cậu mới duy trì phép lịch sự tối thiểu, còn bây giờ mấy người này đã chiếm lấy vị trí của cô và em gái cậu, cậu đương nhiên không có sắc mặt tốt đẹp gì.
Tống Kiều thấy Trần Luật lạnh mặt, trong lòng không vui, vừa lúc nhìn thấy ông ngoại đang ở phòng khách, thì bĩu môi mách: “Ông ngoại, ông xem anh ba hung dữ quá, không thèm để ý đến con.”.
Ông Trần Quý Uyên liếc nhìn cháu trai: “A Luật đi sớm về sớm đấy.”, sau đó mới hờ hững nói với Tống Kiều một câu: “Nó có việc chính đáng, với lại từ bao giờ mà tính thằng bé không phải như thế?”.
Trần Luật không nán lại lâu: “Ông nội, cháu đi trước.”
Tống Văn Viễn dựng xe đạp xong định vào nhà thì thấy Trần Luật đẩy cửa đi ra, chỉ là Trần Luật sải bước rời đi, ánh mắt cũng chẳng thèm liếc anh ta một cái.
Anh ta không khỏi bĩu môi, sau đó vào nhà gọi một tiếng: “Ông ngoại.”
Tống Kiều vốn định hỏi anh ba xem sao anh Cố không về, kết quả anh ba không để ý cô ta, ngay cả thái độ ông ngoại cũng trở nên lạnh nhạt.
Cô ta luôn cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra, hơn nữa còn là chuyện liên quan đến cô ta.
Không biết tại sao, Tống Kiều bỗng nhiên có chút bất an, ngay cả cơm trưa cũng không ăn nên gọi anh cả rời đi.
“Mẹ…” Về đến nhà, Tống Kiều vội vàng tìm kiếm sự dựa dẫm.
Trần Tố nghe tiếng con gái liền từ trong bếp đi ra, kết quả nhìn thấy con gái bĩu môi uất ức chạy đến ôm chầm lấy mình, vội vàng ân cần hỏi: “Kiều Kiều làm sao vậy?”
Tống Kiều ôm mẹ lập tức kể chuyện Trần Luật bắt nạt mình.
Trần Tố nghe vậy khẽ vỗ tay con gái, khựng lại một chút: “Ông ngoại đâu? Ông ngoại không bênh con sao?”. Trong lòng bà, cha bà luôn cưng chiều con gái, thế hệ bà chỉ có mỗi Kiều Kiều là con gái, bình thường bất kể Kiều Kiều có yêu cầu gì ông cũng đều đáp ứng, huống chi là bắt nạt Kiều Kiều trước mặt ông.
Tống Kiều nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của ông ngoại, “Hừ” một tiếng: “Ông ngoại đương nhiên không bênh con, còn bao che cho anh ba.”
Trần Tố nghe xong, ánh mắt lóe lên, đè nén chút nghi ngờ trong lòng, dù sao cũng không phải con ruột, bà cũng không để ý lắm, thứ bà muốn chính là tài sản nhà họ Trần mà thôi.
“Đúng rồi, con có thấy bà ngoại không?” Trần Tố hỏi.
Tống Kiều lắc đầu: “Ông ngoại không cho con gặp bà ngoại.”
Trần Tố nghe vậy cả người đều căng thẳng, tim đập như sấm, một lúc lâu sau mới hỏi một câu: “Tại sao?”
“Lúc con đến bà ngoại đang ngủ, ông ngoại nói sáng nay bà ngoại đi viện về rất mệt nên không cho con làm phiền.”
Trần Tố nghe vậy liền hỏi tiếp: “Bà ngoại đi viện? Bác sĩ nói sao?”