- Trang chủ
- Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh
- Chương 120
Chương 120
Truyện: Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh
Tác giả: Đường Tửu Khanh
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151: Hoàn chính văn
- Chương 152: Ngoại truyện: Bốn sắc châu (Thượng)
- Chương 153: Ngoại truyện: Bốn sắc châu (Hạ)
- Chương 154: Ngoại truyện: Trước tiên nói về hôn sự
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Editor: Gấu Gầy
[Khúc Song Thần (1)]
Minh Trạc đi tuần tra trong phủ đệ Thiên Hải, theo sau là Tiểu Lạc Tư và Tiểu Lạc Du. Tiểu Lạc Tư đang đói bụng, nhặt được một quả từ miếu thần nhỏ ven đường, vừa lau quả vừa hỏi: "Ngươi vừa nói bốn người là bốn người nào? Ở đây ngoài ngươi và ta, còn có ai khác sao? 'Cục diện' là gì?"
Tiểu Lạc Tư lau sạch quả, đang định cho vào miệng thì bị Minh Trạc chặn lại. Minh Trạc cắn một miếng, vị chua chát, y nhăn mũi, qua loa trả lời: "Không có ai khác, ngươi và ta chính là bốn người."
"Thật ra ta cũng học sơ qua tính toán, phân biệt được một hai ba..." Tiểu Lạc Tư cúi đầu, nhìn quả bị nhét lại vào tay, trên đó thiếu một miếng không to không nhỏ, ngay chính giữa, "Ngươi không ăn nữa à?"
Minh Trạc đáp: "Ta cắn miếng đó, không phải vì ta muốn ăn."
Tiểu Lạc Tư không có đao trong tay, lập tức trở nên hiểu chuyện, gật đầu nói: "Ta biết, ngươi cảm thấy mọi thứ trong 'cục diện' này đều không bình thường, sợ ta ăn bậy ăn bạ rồi đau bụng, nên muốn nếm thử cho ta. Vậy tiền bối, ca ca, người tốt à, quả này ta ăn được chưa?"
Cậu ứng biến linh hoạt, biết co biết duỗi, là một tiểu hồ ly rất thông minh. Tuy cậu mất đao, lại bị tháo giáp, nhưng đi theo Minh Trạc không hề sốt ruột. Hai người mới ở gần nhau nửa ngày, cậu đã biết cách "vuốt lông" thế nào.
"Ngươi gọi ta là gì?" Minh Trạc chắp tay sau lưng, bóp khớp ngón trỏ, trên đó có nhẫn xích Ngự quân. Y không quay đầu lại, vẻ mặt vừa gian xảo vừa hài lòng: "Gọi thêm vài tiếng nữa, gọi to lên chút."
"Ta gọi ngươi ba tiếng," Tiểu Lạc Tư cân nhắc mức độ thân mật của từng cách gọi, thử từng cái một, "Ngươi muốn nghe ta gọi tiền bối hay là ca ca?"
"Đương nhiên là ca ca," Minh Trạc vén rèm ở cuối hành lang lên, lại trở về căn điện đầy xác chết, "Tiền bối thì có gì lạ đâu? Chỉ cần lớn hơn ngươi, ai cũng làm tiền bối của ngươi được. Ta không muốn giống người ta."
Tiểu Lạc Tư nói: "Cách xưng hô trên đời chỉ có bấy nhiêu thôi, kiểu gì cũng trùng, chi bằng ngươi nói tên cho ta, ta gọi ngươi một cách độc nhất vô nhị."
Cậu không đồng ý ngay, vì cậu vẫn chưa biết ý đồ của Minh Trạc. Phủ Thiên Hải hôm nay rất kỳ lạ, họ ngang nhiên đi lại thế này mà chẳng gặp một Ngự vệ Thiên Hải nào. Có lẽ đúng như Minh Trạc nói, bọn họ đang ở trong một "cục diện" kỳ quái.
Tiểu Lạc Tư đi theo Minh Trạc, một là vì tu vi của Minh Trạc khó lường, vượt ngoài dự đoán; hai là vì Minh Trạc đã giải vây cho cậu giữa vòng vây của Á Phụ, lại còn bế cậu đang ngất xỉu vào trong, từ đầu đến cuối không hề làm hại cậu. Cậu nhớ ơn này, nhưng cũng biết rõ phải đề phòng người khác. Nếu Minh Trạc đối xử với cậu chỉ là nhất thời hứng thú, vậy cậu phải khiến Minh Trạc luôn cảm thấy cậu "thú vị", vì vậy cậu không thể quá nghe lời, cũng không thể quá xuôi theo.
"Biết tên là có thể gọi một cách độc nhất vô nhị sao?" Minh Trạc bước qua xác Á Phụ, phát hiện rèm và lối đi lúc đến đã biến mất, "Dù ngươi biết, cũng chỉ gọi ta bằng danh xưng tầm thường nhất."
Tiểu Lạc Tư hỏi: "Tầm thường nhất là danh xưng gì?"
Minh Trạc bảo: "Tự nghĩ đi."
"Ít nhất phải cho ta gợi ý chứ," Tiểu Lạc Tư cũng bước qua xác Á Phụ, "Nếu không thì đoán kiểu gì? Dù ta là ta, cũng chưa chắc đã hiểu rõ một ta khác."
Minh Trạc quay đầu lại, vẻ mặt thích thú: "Sao ngươi biết còn có một ngươi khác?"
"Ở đây chỉ có ngươi và ta, hai người muốn biến thành bốn người, vậy chẳng phải chỉ có thể là hai ngươi và hai ta sao?" Tiểu Lạc Tư cắn một miếng quả to, vẻ mặt vô hại, nhưng giọng điệu lại thoáng chút xảo trá quen thuộc với Minh Trạc, "Ngươi đeo nhẫn của ta, lại còn biết chú quyết cởi giáp của ta, lúc thì bảo ta lớn rồi chỉ biết cắn người, lúc lại nói ta còn nhỏ mà đã bá đạo. Ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ ra một khả năng, đó là ngươi quen một ta khác."
Cậu ăn xong quả, thuận tay nhét lõi vào miệng Tiểu Lạc Du: "Nếu nói gọi bằng danh xưng tầm thường nhất, để ta đoán xem, có phải ta vẫn luôn gọi ngươi là 'Thái tử' hoặc 'Quân chủ' không?"
Tiểu Ngự quân tóc bạc rối bời, áo choàng cũng khoác lệch lạc. Cậu còn chưa cao bằng Minh Trạc, nhưng khí thế đã bắt đầu lộ ra. Có câu 'ba tuổi thấy về già', Minh Trạc hơi ngẩng cằm, đôi mắt hổ phách như cười như không, khẽ hừ một tiếng: "Quả nhiên người đời nói không sai, một tên đạo tặc mạnh mẽ khó chơi, lúc nhỏ cũng sẽ mạnh mẽ khó chơi. Sao ngươi biết ta là Minh Trạc?"