- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151: Hoàn chính văn
- Chương 152: Ngoại truyện: Bốn sắc châu (Thượng)
- Chương 153: Ngoại truyện: Bốn sắc châu (Hạ)
- Chương 154: Ngoại truyện: Trước tiên nói về hôn sự
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
[Hồn phách tương thông]
Editor: Gấu Gầy
Sấm rồng đánh xuống mặt đất, gào thét giữa cơn mưa một hồi lâu, đến khi tia chớp tan biến, những phiến đá nơi hai người đứng đã vỡ vụn hoàn toàn.
Ngự quân Thiên Hải hứng trọn đòn sấm sét này, trên áo giáp bạc xuất hiện những vết cháy xém. Hắn xoa xoa vai, dường như cuối cùng cũng để tâm đến tên bạo quân trước mặt: "Tính khí tệ ghê."
Minh Trạc đã thoát khỏi sự khống chế, đang xoa cổ họng ở gần đó, vết thương do chiếc nhẫn cứa vào vẫn còn chảy máu. Y dùng đầu ngón tay chạm vào máu, nhíu mày, lạnh lùng lên tiếng: "Xui xẻo."
Ngự quân Thiên Hải nói: "Minh thị trước đây sống ở Sưởng thành, nơi đó có Kim Ô (quạ vàng) của Nhật thần Hạo Nhật che chở, nhưng mười mấy năm trước, cha ngươi bất chấp sự phản đối của mọi người, nhất quyết dời đô. Ban đầu ta không hiểu vì sao ông ấy lại làm như vậy, bây giờ xem ra, là vì ngươi."
Minh thị là hậu duệ của Hạo Nhật, từ thời nữ vương Minh Triết đã là kỳ tài về hỏa thuật, sau đó trải qua mấy đời Quân vương, không ai không chủ tu hoả pháp. Minh Trạc bị đồn là "linh căn kém cỏi" chính là vì sau khi khai khiếu thông thần, y chưa bao giờ sử dụng chú pháp nào liên quan đến lửa.
Minh Trạc dùng nước mưa rửa sạch vết máu trên ngón tay: "Ngươi đừng hiểu lầm, Minh thị là Quân vương của lục châu, muốn ở đâu thì ở. Biết đâu ngày mai ta vui vẻ, lại dời Thần cung về Sưởng thành cũng nên."
Ngự quân Thiên Hải nói: "Bây giờ Sưởng thành đã thành phế tích, Kim Ô vỡ nát, dù ngươi có dời về cũng khó mà khôi phục lại vinh quang của Minh thị."
Minh Trạc cười phá lên: "Ai cần khôi phục vinh quang của Minh thị? Ngươi ư? Buồn cười thật, đến lúc này rồi mà ngươi còn giả vờ giả vịt, hôm nay ngươi cấu kết với bọn họ, chẳng phải muốn ép ta thụ giới à? Sao, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng sau khi ta thụ giới xong sẽ ăn năn sám hối, sửa đổi lỗi lầm như mấy vị Quân chủ trước?"
Ngự quân Thiên Hải phủi nước mưa trên vai: "Ngươi cũng đừng hiểu lầm, ta không quan tâm ngươi có ăn năn sám hối, sửa đổi lỗi lầm hay không. Ta đến đây là để xác nhận một chuyện."
Ngự vệ Thiên Hải là cựu thần của Nữ vương Minh Triết, chỉ nghe lệnh của một mình Nữ vương. Năm đó Nữ vương ra lệnh cho họ tuần tra Thiên Hải, họ đã tuân lệnh trấn thủ đến giờ. Sau khi Nữ vương qua đời, các Quân vương khác dù chết hay điên họ cũng không màng. Đến nay, Ngự Quân đã thay đổi hai đời, người đang đứng trong mưa này tính tình hoàn toàn trái ngược với cha hắn. Nghe đồn hắn chưa bao giờ rời khỏi Thiên Hải, cũng không giao du với Thông Thần Giả của các tông môn.
Hắn nói muốn xác nhận một việc, vậy đó là chuyện gì?
Mưa càng lúc càng lớn, dây xích bạc trên chiếc nhẫn của Ngự quân Thiên Hải khẽ rung, hắn nhìn Minh Trạc, giọng nói rõ ràng: "Ta muốn xác nhận, lúc Nhật thần Hạo Nhật tiêu tán, cha ngươi đã hứa với cha ta, người kế vị của ông ấy dù là nam hay nữ đều phải lập một khế ước với ta."
Minh Trạc nói: "Khế ước gì?"
Ngự quân Thiên Hải nói: "Hồn phách tương thông, sống chết có nhau."
"Hồn phách tương thông, sống chết có nhau" là một mật ngữ lệnh chú do Minh Hi - Quân vương đời thứ hai của triều Bạch Vi sáng tạo. Nghe nói lệnh lệnh chú này được bà tạo ra để giam cầm người mình yêu. Khi lệnh chú có hiệu lực, hồn phách và sinh mạng của hai người sẽ mãi mãi ràng buộc với nhau. Tàn nhẫn hơn là, vì muốn đối phương hiểu được tình cảm sâu đậm của mình nên người thi triển đã đặt thêm một lời chú đau đớn trong lệnh chú —— Khi người thi triển cảm thấy đau đớn, người bị thi triển cũng sẽ đau đớn theo.
Mật ngữ lệnh chú này còn được xem như đã lập hôn ước, nhưng Minh thị thường xuất hiện những kẻ điên, chỉ có họ thi triển lệnh chú lên người ta, chứ chưa từng có ai thi triển lệnh chú lên họ.
Minh Trạc siết chặt tay, bóp nát một tia sét: "Vớ vẩn, nếu là cha ta nói, vậy ngươi nên tìm ông ấy, tìm ta làm gì?"
Ngự quân Thiên Hải nói: "Ta cũng muốn, nhưng cha ngươi chết rồi, chẳng lẽ bắt ta đào ba tấc đất lôi ông ấy lên sao?"
Minh Trạc nói: "Không cần phiền phức như vậy, để ta tiễn ngươi đi gặp ông ấy."
Một tiếng gầm thấp vang lên, con báo hoa từ phía sau lao tới, định xé vai Ngự quân Thiên Hải. Nhưng giữa chừng, báo đen xông ra ngăn cản báo hoa, đè nó xuống đất. Mưa như trút nước, hai con báo quần nhau cắn xé. Trong nháy mắt, lông báo dính máu bay tứ tung, chẳng con nào chịu nhường con nào.
Minh Trạc bỗng nhiên cảm thấy một luồng gió sắc bén phả vào cổ, Ngự quân Thiên Hải đã đến trước mặt. Y lập tức dùng lòng bàn tay mang theo sấm sét đánh mạnh về phía trước.
"Ầm!"
Chưởng này lại trúng ngực Ngự quân Thiên Hải, tia sét b*n r* tứ phía. Mặt đất đột nhiên sáng lên một vòng ánh sáng bạc, mơ hồ hiện ra chữ "卍" (vạn).
Chữ "卍" là hỏa chú, cũng là nhật chú. Thời Minh Hàm, hỏa chú "卍" thường xuất hiện trong các buổi tế lễ, ngọn lửa nó triệu hồi không phải để sát sinh mà là để cầu nguyện. Nhưng sau đó, Nhật thần Hạo Nhật ban chữ "卍" cho Ngự quân Thiên Hải đời đầu, dùng nó để khen thưởng công trạng. Từ đó về sau, hỏa chú "卍" trở thành bí chú chỉ có Ngự vệ Thiên Hải được dùng.
Chữ này vừa xuất hiện, tiếng mưa xung quanh liền chậm lại. Sấm sét trong lòng bàn tay Minh Trạc mờ đi, bị cấm chú của Ngự quân Thiên Hải khóa tại chỗ.
Ngự quân Thiên Hải thản nhiên hỏi: "Chuyện khế ước ngươi đồng ý chưa?"
Minh Trạc nói: "Ngươi đuổi theo ta, hóa ra là muốn làm chó của ta?"
Lệnh chú này không khác gì xích chó, nói là tạo ra vì người mình yêu, thực chất chỉ để thỏa mãn h*m m**n khống chế của những kẻ điên nhà Minh thị. Nghe nói một khi nó có hiệu lực, người bị thi chú sẽ không bao giờ thoát ra được.
Ngự quân Thiên Hải đột nhiên nắm lấy cổ tay Minh Trạc, dùng sức kéo y đến trước mặt. Hắn đội mũ giáp, giọng nói rất trầm, không phân biệt được vui buồn: "Chuyện khế ước ngươi đồng ý chưa?"
Minh Trạc nói: "Ta đồng ý thì sao, không đồng ý thì sao? Chẳng lẽ ta đồng ý..."
Tia chớp tím lại bùng lên, Minh Trạc buông cổ tay ra, năm ngón tay thuận thế đè lên vai Ngự quân Thiên Hải, ấn lên người hắn một cấm chú màu vàng. Ngay sau đó, Minh Trạc dùng sức quật ngã Ngự quân Thiên Hải.
Ăn miếng trả miếng!
Cấm chú màu vàng dường như có tác dụng, Minh Trạc từ trên cao nhìn xuống, dùng ngón tay lạnh lẽo lướt qua áo giáp, ấn Ngự quân Thiên Hải xuống đất: "Đừng động đậy, nếu không ta sẽ triệu hồi sấm sét, giết con báo đen trước, rồi giết Ngự vệ của ngươi."
Ngự quân Thiên Hải hỏi: "Ngươi thường uy h**p người khác như vậy sao?"
Minh Trạc rũ mắt, vì đến gần, khuôn mặt y càng thêm mê hoặc. Nhưng giọt mưa nhỏ đọng trên mi, y cũng lười lau, chỉ cười đáp: "Phải, ngươi mới biết lần đầu sao? Ta không chỉ uy h**p người khác, mà còn thường xuyên giết người như vậy."
Ngực Ngự quân Thiên Hải hơi phập phồng, dường như hắn đang quan sát Minh Trạc: "Mỗi lần ngươi uy h**p người khác, đều trong tư thế và dáng vẻ này à?"
Minh Trạc hỏi: "Tư thế nào, dáng vẻ nào?"
Y thật đáng ghét, rõ ràng cố ý hỏi lại.
Ngự quân Thiên Hải nhấn mạnh từng chữ: "Chính là tư thế và dáng vẻ bây giờ."
Minh Trạc không trả lời, có lẽ góc độ này khiến y hài lòng nên y bỗng nhiên kiên nhẫn hơn một chút, giống như mèo vờn chuột, không vội giết người. Đầu ngón tay y lướt dọc theo giáp bạc lên trên, trượt qua cổ họng Ngự quân Thiên Hải, ép hắn ngẩng cao cằm.
"Nói đi," y trêu chọc, "Có cho ta xem không?"
Ngự quân Thiên Hải hỏi: "Không cho thì sao?"
Minh Trạc lười để ý, đầu ngón tay y khẽ động, móc vào mũ giáp, trực tiếp cởi ra. Tiếng mưa rào rào, mũ giáp bị ném sang một bên, nó lăn vài vòng rồi dừng lại trong một vũng nước.
Hình ảnh phản chiếu của hai người cũng in trên vũng nước, tiếc là mưa rơi quá nhanh, làm mờ khuôn mặt của họ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy từ những gợn sóng và bọt nước——
Ngự quân Thiên Hải có mái tóc bạc.
Đã nói rồi, thứ bạo quân muốn xem, chưa bao giờ không xem được. Nhưng chưa từng nói, thứ bạo quân nhìn thấy, sẽ hoàn toàn khác với tưởng tượng.
Ngự quân Thiên Hải khẽ nhướn mắt. Không rõ là vô tình hay cố ý, hắn có khí chất ung dung, vô cùng anh tuấn, lúc này lại bị Minh Trạc nâng cằm, trông như người chẳng có ý xấu.
Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài.
Không còn mũ giáp, giọng hắn càng rõ ràng hơn: "Cho ngươi xem rồi, ngươi lấy gì để đổi?"
Minh Trạc đáp: "Thưởng cho ngươi chết muộn hơn một chút."
Ngự quân Thiên Hải khẽ cười, rất nhẹ, lại nói câu: "Tính khí tệ ghê."
Minh Trạc nâng mặt hắn lên, nhìn thêm vài lần: "Xem ra tin đồn là thật, Thiên Hải Lạc thị toàn là tóc bạc."
Ngự quân Thiên Hải hỏi: "Không hỏi tên ta à?"
Minh Trạc kiêu ngạo đáp: "Người sắp chết tên gì cũng được."
Ngự quân Thiên Hải nói: "Xem ra hôm nay ta chắc chắn phải chết, ngươi tức giận đến vậy sao?"
Minh Trạc bảo: "Đã nói rồi, ngươi cấu kết với bọn chúng, đều đáng chết."
Ngự quân Thiên Hải nói: "Nếu đã vậy, ta tên Lạc Tư."
Minh Trạc đáp: "Ta không muốn biết."
Lạc Tư đột nhiên ngồi dậy, lại nắm lấy cổ tay Minh Trạc. Sấm sét gần như ngay lập tức đánh về phía hắn, nhưng hắn không hề phản ứng: "Ta, tên, Lạc, Tư—— ngươi nhớ được không?"
Lần này hắn dùng lực rất mạnh, kéo Minh Trạc đến trước mặt. Hắn cúi gần, giống như cách Minh Trạc vừa quan sát mình, nhìn Minh Trạc kỹ lưỡng. Con báo đen cách đó không xa phấn chấn tinh thần, c*n v** c* báo hoa rồi ấn nó dưới móng, hung dữ gầm gừ.
Minh Trạc tức giận nói: "Tên khốn, ngươi giả vờ?!"
Lạc Tư đáp: "Ngã xuống là giả, nhưng lời nói là thật."
Minh Trạc nói: "Cấm chú màu vàng còn trên người, sao ngươi vẫn cử động được?"
Ánh mắt Lạc Tư phóng túng, có lẽ có lẽ từ đầu đã vậy, chỉ là vừa nãy có mũ giáp che, không ai nhìn thấy. Hắn khẽ nói: "Cho dù ngươi thi triển cấm chú lên ta một trăm lần, một vạn lần cũng vô dụng."
Minh Trạc nói: "Ngươi có bùa Phục Linh!"
Bùa Phục Linh là bùa giải trừ cấm chú màu vàng, trên đó sẽ viết một số chú văn triệu hồi cổ thần, dán sẵn lên người có thể đảm bảo linh lực không bị cấm chú màu vàng phong ấn.
Tiếc là Lạc Tư đáp: "Đoán sai rồi. Ta vừa nói với ngươi, hôm nay ta đến đây là để xác nhận một việc, bây giờ ta đã biết đáp án rồi."
Đôi mắt màu hổ phách của Minh Trạc mở to, kinh ngạc nói: "Ngươi nói khế ước? Ngươi thi chú lên ta?"
"Hồn phách tương thông" chỉ cần có hiệu lực, giữa hai người sẽ không còn cấm chú nào nữa, bởi vì sinh mạng của họ liên kết, không còn khả năng khống chế lẫn nhau. Nhưng Minh Trạc không nhớ mình đã từng bị thi triển lệnh chú, y có thể đã từng bị xích như chó, nhưng tuyệt đối không phải vì lệnh chú.
Lạc Tư nắm tay hắn đặt lên cổ mình, nơi đó rõ ràng không có gì cả, nhưng ánh mắt Lạc Tư tối lại, nhìn Minh Trạc giống như bị xích lâu ngày, lâu đến mức hắn trở nên hung dữ: "Là ngươi thi triển lệnh chú lên ta."
Hèn gì hắn vượt ngàn dặm đến Bái Đô, còn hỏi Minh Trạc hai lần "Chuyện khế ước, ngươi đồng ý chưa?", hoá ra là hắn bị thi chú!
Tóc Minh Trạc ướt sũng, áo choàng cũng ướt đẫm, chỉ cảm thấy chuyện này quá hoang đưởng. Y giằng tay, lạnh lùng nói: "Nhảm nhí!"
Tiếng vó ngựa từ xa vọng lại giữa cơn mưa, báo đen giũ lông, nhảy sang bên cạnh. Lạc Tư vươn tay kéo Minh Trạc lên lưng báo.
Minh Trạc muốn triệu hồi sấm sét, Lạc Tư lại nói bên tai y: "Đừng động đậy, nếu không ta sẽ giết báo hoa trước, rồi đến võ sĩ Bạch Vi của ngươi."
Minh Trạc siết chặt tay: "Ngươi thường uy h**p người khác như vậy sao?"
Lạc Tư đáp: "Không khéo, ngươi là người đầu tiên."
Ngự vệ Thiên Hải đồng loạt chạy về phía cổng thành. Mưa vẫn rơi, đệ tử các tông môn canh giữ bên ngoài đều đang chờ tin tức. Đang lúc bọn họ lo lắng không yên, cổng lớn đột nhiên mở ra, Ngự vệ chỉnh tề lao tới.
Các đệ tử không dám tùy tiện lại gần, có người hét lớn qua màn mưa: "Xin hỏi, bên trong..."
Lạc Tư không trả lời, mang theo Minh Trạc vừa bắt được rẽ vào một con đường vắng, cứ thế nghênh ngang rời đi.