- Trang chủ
- Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh
- Chương 114
Chương 114
Truyện: Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh
Tác giả: Đường Tửu Khanh
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151: Hoàn chính văn
- Chương 152: Ngoại truyện: Bốn sắc châu (Thượng)
- Chương 153: Ngoại truyện: Bốn sắc châu (Hạ)
- Chương 154: Ngoại truyện: Trước tiên nói về hôn sự
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
[Tiểu Hồ Đồ]
Editor: Gấu Gầy
Ta chỉ chiếm hữu đồ của ngươi thôi.
Tiểu Lạc Tư bị ngột ngạt mà tỉnh dậy, mồ hôi trên người không ngừng túa ra, cả lưng ướt đẫm. Đến khi mở mắt, cậu mới phát hiện mình bị cuốn chặt trong một chiếc áo choàng. Trời tối đen, cậu nhớ lại mọi chuyện trước khi ngất xỉu, bỗng ngồi bật dậy, s* s**ng tìm đao, nào ngờ lại sờ vào khoảng không!
Minh Trạc hỏi: "Ngươi tìm gì vậy?"
Tiểu Lạc Tư trả lời: "Không có gì."
Minh Trạc nói: "Tim đã đập loạn cả lên, còn nói không có gì."
Tiểu Lạc Tư cố tỏ ra bình tĩnh: "Ta không có hoảng loạn. Ta biết, nếu ngươi thật sự muốn giết ta, dù ta có đao hay không cũng chỉ có con đường chết."
Minh Trạc nói: "Nói cũng có lý. Nhưng nếu ngươi không hoảng loạn, sao lại chưa phát hiện ra, ngươi không chỉ mất đao mà giáp cũng chẳng còn."
Tiểu Lạc Tư giật mình kéo áo choàng ra, quả nhiên bộ giáp bạc trên người đã biến mất, cậu không khỏi thốt lên: "Ngươi... sao ngươi có thể cởi giáp của ta?!"
Minh Trạc đáp: "Sao ta lại không thể? Ngươi rơi vào tay ta, ta muốn cởi thì cởi."
Vết thương của Tiểu Lạc Tư không được băng bó, giờ chẳng còn giáp bạc che chắn, áo mỏng càng không giấu nổi vết máu. Cậu như con nhím bị lộ tẩy, vội vàng kéo áo choàng lại, bọc kín mình hơn: "Bộ giáp này không tầm thường, từ trước đến nay chỉ nghe lời ta. Ngươi dùng bí pháp gì? Mau trả lại cho ta!"
Minh Trạc làm khó cậu: "Ta dùng bí pháp gì ngươi không cần quan tâm. Ngươi chỉ cần biết, trước đây nó nghe lời ngươi, nhưng sau này nó chỉ nghe lời ta."
Tiểu Lạc Tư nói: "Ta không tin. Bộ giáp này là do cha ta đặc chế, trên đó khắc lệnh chú của ta. Dù ngươi có thể cưỡng chế cởi nó ra, nhưng không thể khiến nó nghe lời đâu. Nếu không, ngươi thử gọi nó ra xem."
Minh Trạc bỗng cười, Tiểu Lạc Tư hỏi: "Ngươi cười cái gì? Không làm được sao?"
Xung quanh tối om, Tiểu Lạc Tư mơ hồ nhìn thấy hình dáng của Minh Trạc. Người này gác tay nghiêng người, dáng vẻ phóng khoáng, như đã quen ngồi ở vị trí cao, không hề nghiêm túc. Y cười một lúc rồi nói: "Ngươi dùng lời lẽ kích ta, muốn moi ra tung tích của bộ giáp bạc, tiếc là ta không mắc bẫy đâu."
Bị vạch trần, Tiểu Lạc Tư không vội phản bác mà hụp cằm xuống, vùi nửa khuôn mặt vào đuôi thú lông nhung. Cậu nhìn chằm chằm Minh Trạc, nói: "Không mắc bẫy thì thôi, thật ra bộ giáp bạc đó tuy rằng đặc biệt, nhưng cũng chỉ đặc biệt ở chất liệu, ở Thiên Hải ai cũng mặc được. Nếu ngươi thích, sáng mai ta sẽ tặng ngươi một bộ, coi như là quà cảm ơn vì đã cứu ta."
Minh Trạc đáp: "Không cần phiền phức như vậy, ta đã nói rồi, đồ của ngươi là của ta."
Tiểu Lạc Tư hỏi: "Lời ngươi nói ta không hiểu nổi, tại sao đồ của ta lại là của ngươi? Nếu ta nhớ không lầm, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt."
"Trên đời này còn có người lần đầu gặp đã đòi 'đồng sinh cộng tử', ta chỉ chiếm đồ của ngươi thôi, còn chưa tới mức như hắn, chiếm luôn cả sinh tử của ngươi." Minh Trạc hạ tay xuống, mân mê thứ gì đó, "Vết thương trên người ngươi là do Á Phụ gây ra à?"
Tiểu Lạc Tư đáp: "Ừm. Ngươi hỏi cái này làm gì, chẳng lẽ vết thương của ta cũng là của ngươi?"
"Phải," Minh Trạc nói, "sau này nếu có ai muốn giết ngươi, đánh ngươi, ngươi không được để bọn chúng toại nguyện."
Tiểu Lạc Tư như nghe thấy chuyện lạ: "Ngươi vừa nói, ngươi không giống 'hắn' chiếm sinh tử của người khác, sao chớp mắt đã đổi ý rồi?"
Minh Trạc không hề áy náy: "Ta vừa nói là lần đầu gặp, giờ ngươi ngất xỉu rồi tỉnh lại, đã là lần thứ hai gặp rồi."
Tiểu Lạc Tư nói: "Những kẻ muốn giết ta, đánh ta, kẻ nào cũng lợi hại. Ta không muốn để bọn chúng toại nguyện, nhưng đến lúc nguy cấp, không phải ta không muốn là được. Chuyện này ta không thể đồng ý với ngươi."
"Sáng nay ngươi rõ ràng có thể giết tên Á Phụ đó, nhưng lại cố tình tỏ ra chật vật trước mặt ta, nhất định phải đợi ta ra tay giúp mới chịu động thủ, thật ra là muốn xem ta sâu cạn thế nào. Giờ lại dùng lời này để trả lời ta, là muốn ta hứa với ngươi: nếu kẻ muốn giết ngươi đánh ngươi quá mạnh, ta sẽ ra mặt đỡ cho ngươi." Minh Trạc xé một lá bùa lửa, ngón tay sáng lên ánh sáng yếu ớt. Đôi mắt hổ phách của y hơi rũ xuống, liếc nhìn Tiểu Lạc Tư: "Ta thấy ngươi dù lớn hay nhỏ, trong bụng toàn là mưu mô."
Đang nói, bên chân bỗng nổi lên một làn sóng đen. Tiểu Lạc Tư mượn ánh lửa nhìn kỹ, hét lên: "Lạc Du, ngươi thật chẳng ra gì!"
Con báo đen mắt vàng khép hờ, như đang ngủ gật dưới tay Minh Trạc, lười biếng duỗi người. Nó vẫn chưa lớn xác như sau này, đứng dậy cọ vào chân Minh Trạc, đi vòng quanh một vòng. Cái đuôi quét qua mặt Tiểu Lạc Tư, rồi lại như con mèo quay về nằm xuống bên Minh Trạc.
Minh Trạc thổi bay tro tàn của lá bùa lửa, nói: "Chuyện này ngươi chỉ có thể đồng ý với ta, bởi vì ngươi không thể chết. Tim ngươi không còn đau nữa đúng không? Đó là vì đã có người an ủi 'Tiểu Thái tử' thay ngươi. Lúc ta vào đây đã cảm thấy kỳ lạ, giờ mới đại khái hiểu ra, cục diện này nhìn như chỉ có hai người, thật ra là bốn người. Chắc là lúc ăn người Hương Thần đã hồ đồ, đưa ta và hắn đến nhầm chỗ."