- Trang chủ
- Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh
- Chương 135
Chương 135
Truyện: Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh
Tác giả: Đường Tửu Khanh
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151: Hoàn chính văn
- Chương 152: Ngoại truyện: Bốn sắc châu (Thượng)
- Chương 153: Ngoại truyện: Bốn sắc châu (Hạ)
- Chương 154: Ngoại truyện: Trước tiên nói về hôn sự
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
[Trời đất làm chứng, sống chết có nhau.]
Editor: Gấu Gầy
Gió thổi qua, mưa quất tới.
Tay áo tung bay, Minh Hàm quay lưng về phía trời, như đang lắng nghe tiếng than khóc của núi non. Vẻ mặt gã thành kính, mang theo vài phần thương xót chúng sinh: "Sóng lớn cuồn cuộn, nhân thế lầm than. Ông trời, nếu ông đã sinh ra con người yếu ớt như vậy, sao còn để họ khai trí thông thần? Giá như đời người chỉ như cỏ cây súc vật không biết vui buồn thì tốt biết bao."
Mây đen vần vũ, sóng biển gầm vang. Bầu trời xám xịt mãi mãi cao cao tại thượng, mặc cho gã hỏi.
"Giao Mẫu vì giết Đại A, vá lỗ trời mà trở thành thủy tổ vạn linh. Thần linh còn sót lại trên đời này chẳng qua chỉ là da thịt xương cốt của bà ấy. Ta muốn hỏi trời thì phải vượt qua trật tự và quy luật của thế gian. Luân thường đạo lý, lương tâm liêm sỉ vốn chỉ là lời nói suông si mê rỗng tuếch suốt một đời!" Xung quanh Minh Hàm cuồn cuộn sương đen, gã cao giọng chất vấn, "Nếu trời sinh vạn vật đều phải chết, vậy ta giết một người, giết chúng sinh, chẳng phải đang thuận theo Thiên Đạo! Rốt cuộc ai mới xứng đáng được gọi là Thần? Không phải Giao Mẫu và Minh Triết cam chịu trước quy luật trật tự, mà là ta, và chỉ có ta—"
Gã đột ngột xoay người, một mình đối mặt với trời xanh. Ông trời đang gầm thét, mỗi giọt mưa rơi xuống là một mạng người. Minh Hàm bước từng bước, sương đen quanh người lại thêm đậm. Mưa gió thổi tung áo choàng của gã, gã giẫm lên núi thây biển máu, cuồng ngạo hét: "Chỉ có ta không cam chịu số phận!"
Thân xác phàm trần, sống là chết, chết là chết. Vạn vật từ khi hỗn độn, đã định sẵn như hoa quỳnh, như khoảnh khắc thoáng qua. Trời xanh vô tình nhất, ông nhìn người tụ họp, lại nghe kẻ ly tan. Đau đớn biết bao! Cả đời phải mưu cầu, phải có lương tri, còn phải yêu thương và sinh ly tử biệt!
Nếu kiến là kiến dưới chân người, vậy con người chẳng phải cũng chỉ là bùn đất dưới chân ông trời sao.
Đạo, đạo, đạo!
Hãy nghe theo quy luật của trời xanh, hãy chịu sự giáo huấn của con người! Hãy nhổ răng nhổ vuốt, bẻ gãy xương sống, từ nay làm một kẻ phàm phu tục tử, cá bầm thịt vụn!
"Tất cả," Minh Hàm nắm bắt oán khí của chúng sinh, dùng sức nâng lên, "Tuẫn đạo đi!"
Dây rối tung bay, xâu chuỗi hàng ngàn hàng vạn tiếng khóc than lại với nhau, tạo thành một túi đựng xác đủ sức chống trời đánh đất. Nước biển cuộn trào, xương trắng dày đặc, đen và xám đan xen chồng chất, như từng lớp từng lớp tro tàn.
Hai sợi dây xích b*n r* trên không trung, một trái một phải, trói chặt một cánh tay của Minh Trạc và Lạc Tư. "Xoẹt xoẹt" vài tiếng, hai sợi dây xích căng ra, muốn kéo cả hai vào vòng xoáy.
"Giờ thì thật sự sống chết có nhau rồi," Minh Trạc trào phúng nói, "Đến cuối cùng, thứ chờ ta lại là kết cục này."
"Năm ngón tay liền tim, em lại làm ta đau thêm lần nữa." Lạc Tư giơ bàn tay còn lại lên, trong lòng bàn tay là nửa lá bùa lửa còn sót lại, "Máu chảy nhiều thế, tim sẽ hoảng lắm đấy."
"Khổ cho huynh, chịu đựng lâu như vậy." Minh Trạc cuối cùng cũng chịu đưa bàn tay cụt ngón ra, đặt vào lòng bàn tay Lạc Tư, "Lá bùa của huynh nhăn nhúm thế này, còn dùng được không?"
Lạc Tư làm ra vẻ "xem đây", nửa lá bùa từ từ cháy lên, run rẩy l**m lên vết thương của Minh Trạc, mang theo chút ấm áp nhỏ bé khó nhận ra, xoa dịu nỗi đau của hai người.
Minh Trạc nói: "Thật ra ta vẫn còn chút sức lực, có thể triệu hồi Minh Hi ra, giải trừ Hồn Phách Tương Thông cho chúng ta."
Mưa to gió lớn, tóc bạc của Ngự quân xõa xuống, hắn nắm tay Minh Trạc, ánh mắt lộ ra chút bá đạo: "Muốn giải trừ Hồn Phách Tương Thông, cả hai phải đồng ý. Với chút sức lực còn lại của em, làm sao ép buộc được ta chứ? Ta nói muốn ông trời bồi thường em cho ta, rốt cuộc em có đồng ý không?"
Minh Trạc làm như tò mò nghiêng nửa người sang, chăm chú nhìn hắn như ngày đầu gặp gỡ: "Huynh đang cầu hôn sao?"
Lạc Tư đáp: "Trời đất làm chứng, sống chết có nhau. Em có cần ta không?"
Minh Trạc cố tình nói: "Huynh không còn Tru Thiên Ngân Lệnh, lại bị tước danh hiệu Ngự quân. Ta cần huynh làm gì?"
"Lợi ích thì không có," Lạc Tư tỏ ra tiếc nuối, "Ta chỉ là thầy thuốc bôi thuốc giỏi nhất, là bạn cùng giường tốt nhất, và là con chó lông trắng ngoan nhất của em thôi. Hai~, ông trời phạt ta mất hết linh năng lẫn chức vị, đến giờ khắc này vẫn cầu mà không được."
Minh Trạc bảo: "Ừm, thật ra cũng không hẳn."
Lạc Tư hỏi: "Sao lại không hẳn?"
"Giờ chúng ta một người thân tàn ma dại, một người cạn kiệt linh năng, cả hai đều trở thành phàm nhân vô dụng nhất trên đời, vậy chẳng phải là một cặp trời sinh, thiên duyên tiền định sao?" Mặt và cổ Minh Trạc đầy chú văn, đôi mắt hổ phách khẽ ngước nhìn, gần trong gang tấc với Lạc Tư, "Huynh biết đấy, ta chưa từng có hứng thú với việc cứu vớt chúng sinh, những người chết ngoài kia, ta không hề đau lòng."
"Miệng cứng vậy," Lạc Tư cúi đầu xuống, kề sát y hơn, "Sao tim còn đau thế?"
"Chúng sinh thiên hạ không nợ ta," Minh Trạc kiêu ngạo nói, "Ta cũng không muốn nợ họ."
Lạc Tư đáp: "Ta biết rồi."
Minh Trạc nói: "Lạc Tư, hôm nay cùng huynh Hồn Phách Tương Thông—"
Lạc Tư tiếp lời: "Là cả đời này cùng ta Hồn Phách Tương Thông."
Minh Trạc bật cười, vô cùng ngạo nghễ. Y giơ bàn tay bị dây xích trói lên, cao giọng nói: "Trời đất làm chứng, sống chết có nhau, tốt! Hôm nay hắn muốn hỏi Thiên Đạo, hi sinh chúng sinh, ta và huynh sẽ cho hắn biết—"
Lạc Tư cũng giơ bàn tay bị trói lên, tiếp lời: "Thế nào là Quân, thế nào là Đạo."
Hai người nhìn nhau cười, toát lên vẻ kiêu ngạo giữa mưa to gió lớn. Cả hai đột nhiên khựng lại, cùng nhau kéo mạnh dây xích.
Minh Trạc gầm vang: "Quân chủ có lệnh!"
Hai người cùng dùng sức, dây xích "kẽo kẹt" căng ra, kéo Minh Hàm ở đầu dây bên kia lại.
Ánh mắt hung tợn, Lạc Tư đốt cháy sinh mệnh của mình, cưỡng ép ghép lại Tru Thiên Ngân Lệnh đã vỡ nát, nghịch thiên mà hành giữa sấm sét cuồng phong: "Thiên phạt đều đổ lên đầu ta, Lạc Tư ta một mình gánh chịu. Ngươi muốn hỏi trời, phải hỏi Ngự quân Thiên Hải ta có cho phép không đã!"
"Rốp!"
Minh Trạc bóp nát con chuột Xích Kim, chìm trong nghiệp hỏa sáng vàng rực rỡ.
Hãy cháy đi! Cháy hết sinh mệnh của cả hai, thiêu rụi hồn phách linh năng, đốt cả trời đất mênh mông, vạn vật chúng sinh thành một đống lửa!
Hai người chống trời, đồng thanh nói: "Tố Hồi!"
Ầm ầm!
Muôn trùng sóng lớn rung chuyển dữ dội, lấy hai người làm trung tâm, mặt đất đột ngột trồi lên một con rồng đất. Con rồng đất ấy vàng bạc đan xen, sau khi phá đất mà ra lập tức to lên, to lên, to lên mãi!
Minh Hàm chống chọi với cuồng phong, quay đầu quát lớn: "Đến nước này rồi, vậy mà còn muốn sửa lại cột chống trời, hai người các ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"
Minh Trạc giơ bàn tay cụt ngón lên, nhếch mép cười, ánh mắt cao ngạo: "Ai muốn sửa lại chứ? Ta muốn cho ngươi trước khi chết được thấy cây cột cao nhất của Quân chủ và Ngự quân."
Con rồng đất càng lúc càng dài, dọc đường đất vỡ đá tan, cuối cùng giữa tiếng ầm ầm vang dội, nó xuyên qua mây đen chống đỡ bầu trời nghiêng ngả. Sao trời rung chuyển, ngọn núi ấy vẫn tiếp tục cao lên!
Người giữ cửa bước chân nhẹ bẫng, vui mừng ngẩng đầu lên, nói về phía cây cột hùng vĩ: "Sơn Hổ, là Quân chủ đang thi triển thần thông!"
Bước cuối cùng của Minh Hàm khi hỏi trời là để chúng sinh tuẫn đạo, gã có bí pháp có thể tụ tập oán linh, vì vậy người chết càng nhiều càng tốt. Nhưng hiện giờ cột trụ trời tái sinh, Minh Trạc và Lạc Tư cùng chống đỡ Thiên Hải, với gã mà nói là công dã tràng.
Giữa mưa giông sấm sét, Minh Hàm oán hận ngút trời: "Chỉ còn một bước nữa..."
Gã đột ngột quay người, trên mặt đã loang lổ chú văn, đó là dấu hiệu phản phệ của bí pháp. Dây rối lần lượt đứt đoạn trong nghiệp hỏa, trước khi bị nghiệp hỏa thiêu rụi, gã loạng choạng vung tay áo, oán giận không cam lòng: "Không, không! Ta không muốn chết, ta vẫn chưa tìm ra quy luật—"
Gã vừa chết, dây xích liền lỏng ra. Lạc Tư nắm một bàn tay, trong lúc linh năng nhanh chóng tan biến cảm thấy ngực mình nặng trĩu, đó là trọng lượng của Minh Trạc đè lên.
"Ngự quân," Đôi môi lạnh ngắt của Minh Trạc áp vào tai Lạc Tư, khẽ cười, "Huynh quả nhiên không để ta thua."
Y đặt hai tay lên ngực Lạc Tư, má từ từ chạm vào vai Lạc Tư, như không còn sức nâng cằm.
Lạc Tư đỡ lưng Minh Trạc, sắp không thấy rõ mặt y, gần như cầu xin nói: "Gọi ta đi."
Nhưng Minh Trạc như con mèo con cuộn tròn trong lòng hắn, không còn đáp lại. Giữa không gian vừa là mưa cũng vừa là lửa, họ dần dần tan biến.
Lạc Tư ôm chặt Minh Trạc, vùi mặt vào, dùng âm thanh nhỏ đến không thể nghe thấy cầu xin: "Em không nợ chúng sinh thiên hạ nữa, từ nay về sau, chỉ cùng ta..."
Gió thổi qua, mưa tạt tới.
Sóng Thiên Hải còn sót lại trùm lên, cuốn cả hai vào đại dương vô tận. Từ đó nhân gian không còn bạo quân Vĩnh Trạch, cũng chẳng còn Ngự quân Thiên Hải.
Quân chủ và Ngự quân sống chết có nhau, cùng nhau trải qua kiếp nạn long trời lở đất.