- Trang chủ
- Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
- Chương 380: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 2
Chương 380: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 2
Truyện: Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
- Chương 1: 1: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 1
- Chương 2: 2: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 2
- Chương 3: 3: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 3
- Chương 4: 4: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 4
- Chương 5: 5: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 5
- Chương 6: 6: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 6
- Chương 7: 7: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 7
- Chương 8: 8: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 8
- Chương 9: 9: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 9
- Chương 10: 10: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 10
- Chương 11: 11: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 11
- Chương 12: 12: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 12
- Chương 13: 13: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 13
- Chương 14: 14: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 14
- Chương 15: 15: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 15
- Chương 16: 16: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 16
- Chương 17: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 17 End & Ngoại Truyện
- Chương 18: 18: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 1
- Chương 19: 19: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 2
- Chương 20: 20: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 3
- Chương 21: 21: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 4
- Chương 22: 22: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 5
- Chương 23: 23: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 6
- Chương 24: 24: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 7
- Chương 25: 25: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 8
- Chương 26: 26: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 9
- Chương 27: 27: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 10
- Chương 28: 28: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 11
- Chương 29: 29: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 12
- Chương 30: 30: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 13
- Chương 31: 31: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 14
- Chương 32: 32: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 15
- Chương 33: 33: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 16
- Chương 34: 34: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 17
- Chương 35: 35: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 18
- Chương 36: 36: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 19
- Chương 37: 37: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 20
- Chương 38: 38: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 21
- Chương 39: 39: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 22 End & Ngoại Truyện
- Chương 40: 40: Thế Giới 3 Quốc Vương Bệ Hạ Của Ta 1
- Chương 41: 41: Thế Giới 3 Quốc Vương Bệ Hạ Của Ta 2
- Chương 42: 42: Thế Giới 3 Quốc Vương Bệ Hạ Của Ta 3
- Chương 43: 43: Thế Giới 3 Quốc Vương Bệ Hạ Của Ta 4
- Chương 44: 44: Thế Giới 3 Quốc Vương Bệ Hạ Của Ta 5
- Chương 45: 45: Thế Giới 3 Quốc Vương Bệ Hạ Của Ta 6
- Chương 46: 46: Thế Giới 3 Quốc Vương Bệ Hạ Của Ta 7
- Chương 47: 47: Thế Giới 3 Quốc Vương Bệ Hạ Của Ta 8
- Chương 48: 48: Thế Giới 3 Quốc Vương Bệ Hạ Của Ta 9
- Chương 49: 49: Thế Giới 3 Quốc Vương Bệ Hạ Của Ta 10
- Chương 50: 50: Thế Giới 3 Quốc Vương Bệ Hạ Của Ta 11
- Chương 51: 51: Thế Giới 3 Quốc Vương Bệ Hạ Của Ta 12
- Chương 52: 52: Thế Giới 3 Quốc Vương Bệ Hạ Của Ta 13 End
- Chương 53: 53: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 1
- Chương 54: 54: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 2
- Chương 55: 55: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 3
- Chương 56: 56: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 4
- Chương 57: 57: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 5
- Chương 58: 58: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 6
- Chương 59: 59: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 7
- Chương 60: 60: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 8
- Chương 61: 61: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 9
- Chương 62: 62: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 10
- Chương 63: 63: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 11
- Chương 64: 64: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 12
- Chương 65: 65: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 13
- Chương 66: 66: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 14
- Chương 67: 67: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 15
- Chương 68: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 16 End & Ngoại Truyện
- Chương 69-70: Thế Giới 5 Tỷ Phu Thật Đẹp Trai 1 & 2
- Chương 71: 71: Thế Giới 5 Tỷ Phu Thật Đẹp Trai 3
- Chương 72: 72: Thế Giới 5 Tỷ Phu Thật Đẹp Trai 4
- Chương 73: 73: Thế Giới 5 Tỷ Phu Thật Đẹp Trai 5
- Chương 74: 74: Thế Giới 5 Tỷ Phu Thật Đẹp Trai 6
- Chương 75: 75: Thế Giới 5 Tỷ Phu Thật Đẹp Trai 7
- Chương 76: 76: Thế Giới 5 Tỷ Phu Thật Đẹp Trai 8
- Chương 77: 77: Thế Giới 5 Tỷ Phu Thật Đẹp Trai 9
- Chương 78: 78: Thế Giới 5 Tỷ Phu Thật Đẹp Trai 10
- Chương 79: 79: Thế Giới 5 Tỷ Phu Thật Đẹp Trai 11
- Chương 80: 80: Thế Giới 5 Tỷ Phu Thật Đẹp Trai 12
- Chương 81: 81: Thế Giới 5 Tỷ Phu Thật Đẹp Trai 13
- Chương 82: 82: Thế Giới 5 Tỷ Phu Thật Đẹp Trai 14 End
- Chương 83: 83: Thế Giới 6 Chú Chân Dài 1
- Chương 84: 84: Thế Giới 6 Chú Chân Dài 2
- Chương 85: 85: Thế Giới 6 Chú Chân Dài 3
- Chương 86: 86: Thế Giới 6 Chú Chân Dài 4
- Chương 87: 87: Thế Giới 6 Chú Chân Dài 5
- Chương 88: 88: Thế Giới 6 Chú Chân Dài 6
- Chương 89: 89: Thế Giới 6 Chú Chân Dài 7
- Chương 90: 90: Thế Giới 6 Chú Chân Dài 8
- Chương 91: 91: Thế Giới 6 Chú Chân Dài 9
- Chương 92: 92: Thế Giới 6 Chú Chân Dài 10
- Chương 93: 93: Thế Giới 6 Chú Chân Dài 11
- Chương 94: 94: Thế Giới 6 Chú Chân Dài 12
- Chương 95: 95: Thế Giới 6 Chú Chân Dài 13
- Chương 96: Thế Giới 6 Chú Chân Dài 14 End & Ngoại Truyện
- Chương 97: 97: Thế Giới 7 Cưỡng Chế Đánh Dấu 1
- Chương 98: 98: Thế Giới 7 Cưỡng Chế Đánh Dấu 2
- Chương 99: 99: Thế Giới 7 Cưỡng Chế Đánh Dấu 3
- Chương 100: 100: Thế Giới 7 Cưỡng Chế Đánh Dấu 4
- Chương 101: 101: Thế Giới 7 Cưỡng Chế Đánh Dấu 5
- Chương 102: 102: Thế Giới 7 Cưỡng Chế Đánh Dấu 6
- Chương 103: 103: Thế Giới 7 Cưỡng Chế Đánh Dấu 7
- Chương 104: 104: Thế Giới 7 Cưỡng Chế Đánh Dấu 8
- Chương 105: 105: Thế Giới 7 Cưỡng Chế Đánh Dấu 9
- Chương 106: 106: Thế Giới 7 Cưỡng Chế Đánh Dấu 10 End
- Chương 107: 107: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 1
- Chương 108: 108: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 2
- Chương 109: 109: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 3
- Chương 110: 110: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 4
- Chương 111: 111: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 5
- Chương 112: 112: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 6
- Chương 113: 113: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 7
- Chương 114: 114: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 8
- Chương 115: 115: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 9
- Chương 116: 116: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 10
- Chương 117: 117: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 11
- Chương 118: 118: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 12
- Chương 119: 119: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 13
- Chương 120: 120: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 14
- Chương 121: 121: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 15
- Chương 122: 122: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 16 End
- Chương 123: 123: Thế Giới 9 Sư Tôn “chiến” Quá 1
- Chương 124: 124: Thế Giới 9 Sư Tôn “chiến” Quá 2
- Chương 125: 125: Thế Giới 9 Sư Tôn “chiến” Quá 3
- Chương 126: 126: Thế Giới 9 Sư Tôn “chiến” Quá 4
- Chương 127: 127: Thế Giới 9 Sư Tôn “chiến” Quá 5
- Chương 128: 128: Thế Giới 9 Sư Tôn “chiến” Quá 6
- Chương 129: 129: Thế Giới 9 Sư Tôn “chiến” Quá 7
- Chương 130: 130: Thế Giới 9 Sư Tôn “chiến” Quá 8
- Chương 131-132: Thế Giới 9 Sư Tôn “chiến” Quá 9 & 10
- Chương 133: 133: Thế Giới 9 Sư Tôn “chiến” Quá 11
- Chương 134: 134: Thế Giới 9 Sư Tôn “chiến” Quá 12
- Chương 135: 135: Thế Giới 9 Sư Tôn “chiến” Quá 13
- Chương 136: Thế Giới 9 Sư Tôn “chiến” Quá 14 End & Ngoại Truyện
- Chương 137-138: Thế Giới 10 Công Chúa Vạn Phúc 1 & 2
- Chương 139: 139: Thế Giới 10 Công Chúa Vạn Phúc 3
- Chương 140: 140: Thế Giới 10 Công Chúa Vạn Phúc 4
- Chương 141: 141: Thế Giới 10 Công Chúa Vạn Phúc 5
- Chương 142: 142: Thế Giới 10 Công Chúa Vạn Phúc 6
- Chương 143: 143: Thế Giới 10 Công Chúa Vạn Phúc 7
- Chương 144: 144: Thế Giới 10 Công Chúa Vạn Phúc 8
- Chương 145: 145: Thế Giới 10 Công Chúa Vạn Phúc 9
- Chương 146: 146: Thế Giới 10 Công Chúa Vạn Phúc 10
- Chương 149: Thế Giới 10 Công Chúa Vạn Phúc 13 End & Ngoại Truyện
- Chương 150-151: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 1 & 2
- Chương 152-153: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 3 & 4
- Chương 154: 154: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 5
- Chương 155: 155: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 6
- Chương 156: 156: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 6
- Chương 157: 157: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 8
- Chương 158: 158: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 9
- Chương 159: 159: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 10
- Chương 160: 160: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 11
- Chương 161: 161: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 12
- Chương 162: 162: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 13
- Chương 163: 163: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 14
- Chương 164-165: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 15 & 16
- Chương 166: 166: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 17
- Chương 167: 167: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 18
- Chương 168: Thế giới 11: Giáo chủ ác quỷ 19
- Chương 169: Thế giới 11: Giáo chủ ác quỷ 20 (end)
- Chương 169-2: Ngoại truyện 7
- Chương 170: Thế giới 12: Số 17 1
- Chương 171: Thế giới 12: Số 17 2
- Chương 172: Thế giới 12: Số 17 3
- Chương 173: Thế giới 12: Số 17 4
- Chương 174: Thế giới 12: Số 17 5
- Chương 175: Thế giới 12: Số 17 6
- Chương 176: Thế giới 12: Số 17 7
- Chương 177: Thế giới 12: Số 17 8
- Chương 178: Thế giới 12: Số 17 9
- Chương 179: Thế giới 12: Số 17 10
- Chương 180: Thế giới 12: Số 17 11
- Chương 181: Thế giới 12: Số 17 12
- Chương 182: Thế giới 12: Số 17 13
- Chương 183: Thế giới 12: Số 17 14
- Chương 184: Thế giới 12: Số 17 15
- Chương 185: Thế giới 12: Số 17 16 (end)
- Chương 185-2: Ngoại truyện 8
- Chương 186: Thế giới 13: Ngày an lành 1
- Chương 187: Thế giới 13: Ngày an lành 2
- Chương 188: Thế giới 13: Ngày an lành 3
- Chương 189: Thế giới 13: Ngày an lành 4
- Chương 190: Thế giới 13: Ngày an lành 5
- Chương 191: Thế giới 13: Ngày an lành 6
- Chương 192: Thế giới 13: Ngày an lành 7
- Chương 193: Thế giới 13: Ngày an lành 8
- Chương 194: Thế giới 13: Ngày an lành 9
- Chương 195: Thế giới 13: Ngày an lành 10
- Chương 196: Thế giới 13: Ngày an lành 11
- Chương 197: Thế giới 13: Ngày an lành 12
- Chương 198: Thế giới 13: Ngày an lành 13
- Chương 199: Thế giới 13: Ngày an lành 14
- Chương 200: Thế giới 13: Ngày an lành 15
- Chương 201: Thế giới 13: Ngày an lành 16 (end)
- Chương 201-2: Ngoại truyện 9
- Chương 202: Thế giới 14: Thánh tăng 1
- Chương 203: Thế giới 14: Thánh tăng 2
- Chương 204: Thế giới 14: Thánh tăng 3
- Chương 205: Thế giới 14: Thánh tăng 4
- Chương 206: Thế giới 14: Thánh tăng 5
- Chương 207: Thế giới 14: Thánh tăng 6
- Chương 208: Thế giới 14: Thánh tăng 7
- Chương 209: Thế giới 14: Thánh tăng 8
- Chương 210: Thế giới 14: Thánh tăng 9
- Chương 211: Thế giới 14: Thánh tăng 10
- Chương 212: Thế giới 14: Thánh tăng 11
- Chương 213: Thế giới 14: Thánh tăng 12
- Chương 214: Thế giới 14: Thánh tăng 13
- Chương 215: Thế giới 14: Thánh tăng 14
- Chương 216: Thế giới 14: Thánh tăng 15 (end)
- Chương 217: Thế giới 15: Kẻ ác 1
- Chương 218: Thế giới 15: Kẻ ác 2
- Chương 219: Thế giới 15: Kẻ ác 3
- Chương 220: Thế giới 15: Kẻ ác 4
- Chương 221: Thế giới 15: Kẻ ác 5
- Chương 222: Thế giới 15: Kẻ ác 6
- Chương 223: Thế giới 15: Kẻ ác 7
- Chương 224: Thế giới 15: Kẻ ác 8
- Chương 225: Thế giới 15: Kẻ ác 9
- Chương 226: Thế giới 15: Kẻ ác 10
- Chương 227: Thế giới 15: Kẻ ác 11
- Chương 228: Thế giới 15: Kẻ ác 12
- Chương 229: Thế giới 15: Kẻ ác 13
- Chương 230: Thế giới 15: Kẻ ác 14 (end)
- Chương 230-2: Ngoại truyện 10
- Chương 231: Thế giới 16: Vũ công 1
- Chương 232: Thế giới 16: Vũ công 2
- Chương 233: Thế giới 16: Vũ công 3
- Chương 234: Thế giới 16: Vũ công 4
- Chương 235: Thế giới 16: Vũ công 5
- Chương 236: Thế giới 16: Vũ công 6
- Chương 237: Thế giới 16: Vũ công 7
- Chương 238: Thế giới 16: Vũ công 8
- Chương 239: Thế giới 16: Vũ công 9
- Chương 240: Thế giới 16: Vũ công 10
- Chương 241: Thế giới 16: Vũ công 11
- Chương 242: Thế giới 16: Vũ công 12
- Chương 243: Thế giới 16: Vũ công 13
- Chương 244: Thế giới 16: Vũ công 14
- Chương 245: Thế giới 16: Vũ công 15
- Chương 246: Thế giới 16: Vũ công 16
- Chương 247: Thế giới 16: Vũ công 17
- Chương 248: Thế giới 16: Vũ công 18
- Chương 249: Thế giới 16: Vũ công 19 (end)
- Chương 249-2: Ngoại truyện 11
- Chương 250: Thế giới 17: Phi đạo 1
- Chương 251: Thế giới 17: Phi đạo 2
- Chương 252: Thế giới 17: Phi đạo 3
- Chương 253: Thế giới 17: Phi đạo 4
- Chương 254: Thế giới 17: Phi đạo 5
- Chương 255: Thế giới 17: Phi đạo 6
- Chương 256: Thế giới 17: Phi đạo 7
- Chương 257: Thế giới 17: Phi đạo 8
- Chương 258: Thế giới 17: Phi đạo 9
- Chương 259: Thế giới 17: Phi đạo 10
- Chương 260: Thế giới 17: Phi Đạo 11
- Chương 261: Thế giới 17: Phi Đạo 12
- Chương 262: Thế giới 17: Phi Đạo 13
- Chương 263: Thế giới 17: Phi Đạo 14
- Chương 264: Thế giới 17: Phi Đạo 15
- Chương 265: Thế giới 17: Phi Đạo 16
- Chương 266: Thế giới 17: Phi Đạo 17
- Chương 267: Thế giới 17: Phi Đạo 18
- Chương 268: Thế giới 17: Phi Đạo 19 (end)
- Chương 269: Thế giới 18: Ân oán hào môn 1
- Chương 270: Thế giới 18: Ân oán hào môn 2
- Chương 271: Thế giới 18: Ân oán hào môn 3
- Chương 272: Thế giới 18: Ân oán hào môn 4
- Chương 273: Thế giới 18: Ân oán hào môn 5
- Chương 274: Thế giới 18: Ân oán hào môn 6
- Chương 275: Thế giới 18: Ân oán hào môn 7
- Chương 276: Thế giới 18: Ân oán hào môn 8
- Chương 277: Thế giới 18: Ân oán hào môn 9
- Chương 278: Thế giới 18: Ân oán hào môn 10
- Chương 279: Thế giới 18: Ân oán hào môn 11
- Chương 280: Thế giới 18: Ân oán hào môn 12
- Chương 281: Thế giới 18: Ân oán hào môn 13
- Chương 282: Thế giới 18: Ân oán hào môn 14
- Chương 283: Thế giới 18: Ân oán hào môn 15
- Chương 284: Thế giới 18: Ân oán hào môn 16
- Chương 285: Thế giới 18: Ân oán hào môn 17
- Chương 286: Thế giới 18: Ân oán hào môn 18
- Chương 287: Thế giới 18: Ân oán hào môn 19
- Chương 288: Thế giới 18: Ân oán hào môn 20 (end)
- Chương 289: Thế giới 19: Công tử tân thời 1
- Chương 290: Thế giới 19: Công tử tân thời 2
- Chương 291: Thế giới 19: Công tử tân thời 3
- Chương 292: Thế giới 19: Công tử tân thời 4
- Chương 293: Thế giới 19: Công tử tân thời 5
- Chương 294: Thế giới 19: Công tử tân thời 6
- Chương 295: Thế giới 19: Công tử tân thời 7
- Chương 296: Thế giới 19: Công tử tân thời 8
- Chương 297: Thế giới 19: Công tử tân thời 9
- Chương 298: Thế giới 19: Công tử tân thời 10
- Chương 299: Thế giới 19: Công tử tân thời 11
- Chương 300: Thế giới 19: Công tử tân thời 12
- Chương 301: Thế giới 19: Công tử tân thời 13
- Chương 302: Thế giới 19: Công tử tân thời 14
- Chương 303: Thế giới 19: Công tử tân thời 15
- Chương 304: Thế giới 19: Công tử tân thời 16
- Chương 305: Thế giới 19: Công tử tân thời 17 (end)
- Chương 305-2: Thế giới 19: Công tử tân thời ngoại truyện
- Chương 306: Thế giới 20: Quân vương mất nước 1
- Chương 307: Thế giới 20: Quân vương mất nước 2
- Chương 308: Thế giới 20: Quân vương mất nước 3
- Chương 309: Thế giới 20: Quân vương mất nước 4
- Chương 310: Thế giới 20: Quân vương mất nước 5
- Chương 311: Thế giới 20: Quân vương mất nước 6
- Chương 312: Thế giới 20: Quân vương mất nước 7
- Chương 313: Thế giới 20: Quân vương mất nước 8
- Chương 314: Thế giới 20: Quân vương mất nước 9
- Chương 315: Thế giới 20: Quân vương mất nước 10
- Chương 316: Thế giới 20: Quân vương mất nước 11
- Chương 317: Thế giới 20: Quân vương mất nước 12
- Chương 318: Thế giới 20: Quân vương mất nước 13
- Chương 319: Thế giới 20: Quân vương mất nước 14
- Chương 320: Thế giới 20: Quân vương mất nước 15
- Chương 321: Thế giới 20: Quân vương mất nước 16 (end)
- Chương 322: Thế giới 21: Một phần mấy 1
- Chương 323: Thế giới 21: Một phần mấy 2
- Chương 324: Thế giới 21: Một phần mấy 3
- Chương 325: Thế giới 21: Một phần mấy 4
- Chương 326: Thế giới 21: Một phần mấy 5
- Chương 327: Thế giới 21: Một phần mấy 6
- Chương 328: Thế giới 21: Một phần mấy 7
- Chương 329: Thế giới 21: Một phần mấy 8
- Chương 330: Thế giới 21: Một phần mấy 9
- Chương 331: Thế giới 21: Một phần mấy 10
- Chương 332: Thế giới 21: Một phần mấy 11
- Chương 333: Thế giới 21: Một phần mấy 12
- Chương 334: Thế giới 21: Một phần mấy 13
- Chương 335: Thế giới 21: Một phần mấy 14
- Chương 336: Thế giới 21: Một phần mấy 15
- Chương 337: Thế giới 21: Một phần mấy 16
- Chương 338: Thế giới 21: Một phần mấy 17
- Chương 339: Một phần mấy 18 (end)
- Chương 340: Thế giới 22: Quản giáo 1
- Chương 341: Thế giới 22: Quản giáo 2
- Chương 342: Thế giới 22: Quản giáo 3
- Chương 343: Thế giới 22: Quản giáo 4
- Chương 344: Thế giới 22: Quản giáo 5
- Chương 345: Thế giới 22: Quản giáo 6
- Chương 346: Thế giới 22: Quản giáo 7
- Chương 347: Thế giới 22: Quản giáo 8
- Chương 348: Thế giới 22: Quản giáo 9
- Chương 349: Thế giới 22: Quản giáo 10
- Chương 350: Thế giới 22: Quản giáo 11
- Chương 351: Thế giới 22: Quản giáo 12
- Chương 352: Thế giới 22: Quản giáo 13
- Chương 353: Thế giới 22: Quản giáo 14
- Chương 354: Thế giới 22: Quản giáo 15
- Chương 355: Thế giới 22: Quản giáo 16
- Chương 356: Thế giới 22: Quản giáo 17
- Chương 357: Thế giới 22: Quản giáo 18
- Chương 358: Thế giới 22: Quản giáo 19
- Chương 359: Thế giới 22: Quản giáo 20 (end)
- Chương 360: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 1
- Chương 361: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 2
- Chương 362: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 3
- Chương 363: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 4
- Chương 364: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 5
- Chương 365: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 6
- Chương 366
- Chương 367: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 8
- Chương 368: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 9
- Chương 369: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 10
- Chương 370: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 11
- Chương 371: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 12
- Chương 372: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 13
- Chương 373: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 14
- Chương 374: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 15
- Chương 375: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 16
- Chương 376: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 17
- Chương 377: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 18
- Chương 378: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 19 (end)
- Chương 379: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 1
- Chương 380: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 2
- Chương 381: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 3
- Chương 382: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 4
- Chương 383: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 5
- Chương 384: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 6
- Chương 385: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 7
- Chương 386: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 8
- Chương 387: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 9
- Chương 388: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 10
- Chương 389: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 11
- Chương 390: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 12
- Chương 391: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 13
- Chương 392: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 14
- Chương 393: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 15
- Chương 394: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 16 (end)
- Chương 395: Thế giới 25: Lạc Thiên 1
- Chương 396: Thế giới 25: Lạc Thiên 2
- Chương 397: Thế giới 25: Lạc Thiên 3
- Chương 398: Thế giới 25: Lạc Thiên 4
- Chương 399: Thế giới 25: Lạc Thiên 5
- Chương 400: Thế giới 25: Lạc Thiên 6
- Chương 401: Thế giới 25: Lạc Thiên 7
- Chương 402: Thế giới 25: Lạc Thiên 8
- Chương 403: Thế giới 25: Lạc Thiên 9
- Chương 404: Thế giới 25: Lạc Thiên 10
- Chương 405: Thế giới 25: Lạc Thiên 11
- Chương 406: Thế giới 25: Lạc Thiên 12
- Chương 407: Thế giới 25: Lạc Thiên 13
- Chương 408: Thế giới 25: Lạc Thiên 14
- Chương 409: Thế giới 25: Lạc Thiên 15
- Chương 410: Thế giới 25: Lạc Thiên 16
- Chương 411: Thế giới 25: Lạc Thiên 17
- Chương 412: Thế giới 25: Lạc Thiên 18
- Chương 413: Thế giới 25: Lạc Thiên 19 (end)
- Chương 414: Ngoại truyện 13: Lạc Thiên và Phong Kỳ 1
- Chương 415: Ngoại truyện 14: Lạc Thiên và Phong Kỳ 2 (end)
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
☆, Chương 380
Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 2
Tuy hệ thống không chịu thừa nhận cái áo choàng bạc lóe lên đó là nam chính, song Lạc Thiên vẫn rất vững tin nhất định là người đó, có điều rằng cậu rất hoài nghi bản thể của nam chính có phải là một cái áo choàng màu bạc không. Trong thế giới này ngay cả thang máy còn là vật sống, thì có gì là không thể chứ?
Đoạn đường sau đó sóng yên gió lặng, cả thế giới hết sức bình tĩnh, không còn xuất hiện sinh vật kỳ lạ nào nữa. Căn hộ mà Nguyên Lạc Thiên thuê ở ngay lối ra trạm tàu điện ngầm, đi bộ chỉ mất năm phút đồng hồ. Tòa chung cư vụt lên từ mặt đất giữa màn đêm, Lạc Thiên đứng dưới tòa chung cư, dùng thị lực ma cà rồng của cậu, ngửa đầu vẫn không thấy điểm cuối.
Tại chỗ cao hơn hai mét có một tấm biển hiệu nhấp nháy đèn bảy màu viết bốn chữ lớn —— chung cư bình thường.
Lạc Thiên: …lừa quỷ hả.
Sau khi đi vào chung cư, tiếp tân ngay cửa đang gục xuống bàn ngủ, Lạc Thiên không khỏi rón rén đi vào, chỉ lo đánh động đến người tiếp tân, lại mở khóa bộ tộc lạ lùng nào nữa.
Chung cư cũng được trang trí đủ mọi màu sắc chói muốn mù con mắt người ta, đống khối màu bão hòa dọc đường đi lấp kín hai mắt Lạc Thiên. Thang máy cũng hoa hoè hoa sói, Lạc Thiên ôm chặt cái balo đen nhỏ của mình, cảm giác mình rất thuần khiết không màu mè.
“Keng”
Thang máy rất bình thường lên đến tầng mười bảy, Lạc Thiên bước ra thang máy, chỉ thấy một cánh cửa, trên cửa viết rõ ràng —— Nguyên Lạc Thiên, Ma cà rồng, vị thành niên, sát thương: Thấp.
Lạc Thiên: …
Phía dưới còn có một hàng chữ —— Ngải Khả Khả, người cá, vị thành niên, sát thương: Thấp.
Người cá?!
Lạc Thiên hơi căng thẳng, lúc cậu làm người trông giữ đã trải qua rất nhiều thế giới, đã đến một thế giới mà nữ chính là người cá, tiếc rằng cậu là nhân vật hi sinh, nữ chính vừa xuất hiện đã chết tốt rồi, chưa kịp nhìn người cá giới tính nam.
Lạc Thiên: “Bạn cùng phòng của tao là nam hả?”
Hệ thống: “Ừm.”
Lạc Thiên: ! Tốt quá rồi!
Hệ thống: “Cậu… thay lòng?”
Lạc Thiên: “Tao học thêm thêm kiến thức không được sao?”
Tay Lạc Thiên đặt lên nắm cửa, cánh cửa màu nâu đậm trước mặt phút chốc hòa tan. Lạc Thiên bước một bước vào trong nhà, nhìn thấy cách bài trí bình thường lập tức thở phào nhẹ nhõm, thật sự sợ nhìn thấy trong căn hộ cũng bảy màu rực rỡ.
Vì đang đêm khuya, cậu cũng không muốn quấy rầy người cá bạn cùng phòng, đàng hoàng đi vào căn phòng của mình. Sau khi đẩy cửa phòng ra cậu triệt để há hốc mồm, phòng của cậu không có giường, chỉ có một cái tủ sách, một cái ghế, ngoài ra sạch sẽ không còn gì, căn nhà thật sự chỉ chỉ có bốn bức tường.
Lạc Thiên: “Tao… thật sự nghèo vậy sao?”
Hệ thống: “Hết cách rồi, quan tài quá mắc.”
Lạc Thiên: …ngày mai đi tìm nữ chính liền!
Bởi vì Nguyên Lạc Thiên còn vị thành niên, ngay cả hình thái ma cà rồng vẫn chưa thể chuyển đổi. Khi hệ thống nói cho Lạc Thiên biết rằng, Nguyên Lạc Thiên vẫn luôn ngủ đứng thì Lạc Thiên chỉ còn biết chết lặng đứng ngay chân tường.
Khi cậu đang hoài nghi không biết mình có ngủ được không thì một giây sau cậu đã ngủ thiếp đi.
Chờ đến khi tỉnh lại, hệ thống đã nói cho cậu biết cậu đã ngủ một ngày một đêm, Lạc Thiên: …đứng ngủ mà cũng có thể ngủ ngon như vậy, lố thật.
Sau khi giải quyết vấn đề giấc ngủ xong, Lạc Thiên phát hiện mình rất đói, đói bụng tới mức mặt mày xanh mét, há mồm thôi răng đã sắp nhè ra đến nơi. Mạch máu trên tay tăng vọt lên gấp đôi, cậu tự bóp cổ họng của mình, đau đớn kêu: “Hệ thống, làm sao bây giờ! Tao rất muốn hút máu!”
Hệ thống bình tĩnh nói: “Tủ lạnh trong nhà bếp có.”
Lạc Thiên: …
Dịch chuyển tức thời đến trước tủ lạnh trong bếp, Lạc Thiên đột ngột kéo cửa tủ lạnh ra, tủ lạnh ngoan cường lảo đà lảo đảo, không giải thể trước sức lực như phát điên của Lạc Thiên. Mũi nghe thấy một mùi hương hấp dẫn khó có thể dùng lời diễn tả được, con ngươi Lạc Thiên đỏ sậm nhìm chằm chằm vào một cái au to được bọc màng nilon che lại —— Mao Huyết Vượng (1).
“Cay quá cay quá cay quá,” Lạc Thiên vừa đổ rột rột vào miệng, vừa cay tới mức đổ nước mắt, “Đậu má, sao cay dữ vậy?”
Hệ thống: “Ngải Khả Khả làm, cậu ta là cá Tứ Xuyên.”
Lạc Thiên: …nghe mùi quá vậy.
Sau khi ăn mấy miếng Mao Huyết Vượng xong, Lạc Thiên mới cảm thấy phản ứng khác thường trên người mình hơi giảm bớt. Thở dài một hơi, nhấm nháp vị, vẻ mặt khó coi hỏi: “Sao cứ như là tao ăn tỏi rồi vậy?”
Hệ thống: “Sao thế, cậu không thích tỏi hả?”
Lạc Thiên: “…không phải tao là ma cà rồng à?”
Hệ thống: “Ma cà rồng không thể ăn tỏi sao?”
Lạc Thiên: …
Hệ thống: “Xin lỗi, tiểu thế giới này không có giả thiết đó.”
“Ây da, hơn nửa đêm cậu làm trò gì vậy?” Một giọng nói từ tính vọng vào từ ngoài nhà bếp.
Lạc Thiên ngoái mặt lại, cậu gần như không nhìn thấy rõ bóng người như ẩn như hiện trong bóng tối trông ra sao. Là ma cà rồng, ngũ giác của cậu đều cực kỳ nhạy cảm, không thể xuất hiện tình huống như thế này, chẳng lẽ cậu say máu?
Lạc Thiên tối nghĩa đáp: “Tôi đói.”
“Cậu cũng thật là, tăng ca mấy ngày liền, tô Mao Huyết Vượng để lâu rồi, đừng ăn nữa, tôi làm mousse huyết vịt cho cậu.” Bóng người cao ráo đẩy cửa bếp đi vào, vươn tay mở đèn.
Dưới ánh đèn sáng chói chiếu xuống, rốt cuộc thì Lạc Thiên cũng nhìn thấy rõ bạn người cá cùng phòng Ngải Khả Khả dáng dấp ra sao.
Trước tiên là đen, đen như cục than, mũi nhỏ mắt to, mắt hơi lác, trên hai bên gò má cao đầy tàn nhang. Ngải Khả Khả đi tới trước tủ lạnh đẩy cậu một cái, lấy trong ngăn đông lạnh một cục huyết vịt đông đá vuông vức, phàn nàn: “Thật sự phiền chết đi được, đợt này thủy triều lâu quá đi mất, có phải tôi lại bị rám nắng hơn nữa phải không?” Ngải Khả Khả mang khuôn mặt than đá ưu buồn nhìn về phía Nguyên Lạc Thiên.
Lạc Thiên nắm nguyên tắc “mình không phải người”, mở mắt nói mò đáp: “Vẫn bình thường mà.”
“Đen rồi,” Ngải Khả Khả đứng dậy vừa thở dài vừa đi qua đảo bếp, “Chai kem chống nắng đó không hề có tác dụng chút nào, hơn 200 đồng của tôi, thật sự tức chết đi được,” Ngải Khả Khả than thở cầm dao phay lên, quay đầu hỏi Lạc Thiên đang há hốc mồm, “Cậu bao nhiêu đường?”
Lạc Thiên: “…nhiêu cũng được.”
Người cá, ngoại trừ kỹ năng bơi lội cao siêu và năng lực sinh tồn lưỡng cư cả trên cạn và dưới nước cực mạnh ra, thì hoàn toàn không có gì đặc sắc. Vì mỗi đợt thủy triều đến nhất định phải về biển nghỉ dưỡng, tắm nắng trong đại dương, nên người cá cơ bản đều giống như Ngải Khả Khả, đen tới mức gần như hòa làm một với đêm đen.
Lạc Thiên: Chẳng giống người cá trong tưởng tượng của cậu gì cả.
Ngải Khả Khả vừa bận rộn vừa nói: “Cậu đi tắm đi, người ngượm hôi chua cả rồi, tôi đứng ngoài cửa còn nghe thấy mùi. Mà tiền điện tôi đóng rồi đấy, hóa đơn dán ngay cửa đó, Wechat hay Alipay nào cũng được.”
Lạc Thiên: Cho dù là thế giới ngầu như thế này, thì vẫn phải dùng Wechat với Alipay.
Khi Lạc Thiên nhìn thấy hóa đơn tiền điện thì con ngươi phút chốc rung chấn, sau khu đếm thử mấy số không đằng sau thì đầu váng mắt hoa muốn xỉu ngay tức khắc.
Lạc Thiên: “Hệ thống, tao có nhìn lộn không, tiền điện 1w7(2)?”
Hệ thống: “Cậu không nhầm.”
Lạc Thiên: “Tại tiền điện trong thế giới này quá đắt, hay là tao xài điện quá hao?”
Hệ thống: “Căn chung cư này thu phí như vậy đó, không sao đâu, cậu có lương rồi, trả nổi.”
Lạc Thiên lập tức kiểm tra thử kiểm tra tài khoản ngân hàng của mình: Tròn 10 ngàn.
Thật sự không tìm nữ chính là không được rồi, Nguyên Lạc Thiên thật sự nghèo rớt mồng tơi!
Sau khi tắm rửa xong, Lạc Thiên trong cơn sợ hãi thử hỏi hệ thống tiền nước bao nhiêu, lại nhận được một con số chấn động.
Lạc Thiên: Chẳng trách sao Nguyên Lạc Thiên phải ngủ đứng.
Món mousse huyết vịt của Ngải Khả Khả ngon ngoài dự kiến của Lạc Thiên, an ủi chiếc lưỡi cay tới tê dại và tâm hồn bị hóa đơn công kích của Lạc Thiên.
Ngải Khả Khả chống tay đỡ mặt kể khổ với Lạc Thiên: “Sắp đến tuổi thành niên rồi, tôi nên làm sao đây? Cuối cùng thì nên chọn là đàn ông hay là phụ nữ?”
Lạc Thiên ngước cái mỏ đỏ tươi của mình lên, thầm nghĩ bụng, người cá mấy người k*ch th*ch thật, còn có thể tự chọn giới tính cho mình nữa, cậu lặng lẽ nói: “Cậu muốn làm đàn ông hay phụ nữ?”
Khuôn mặt đen thui của Ngải Khả Khả đầy bối rối, “Tôi cũng không biết nữa.”
Lạc Thiên quan sát Ngải Khả Khả từ trên xuống dưới, ngoại trừ hơi đen, thì vẫn là một cậu nam sinh rất xinh xắn, “Cậu làm đàn ông cũng được đó.”
Ngải Khả Khả đỏ mặt.
Lạc Thiên rất kinh ngạc khi mình có thể nhìn thấy khuôn mặt đen thui của Ngải Khả Khả đỏ lên.
Ngải Khả Khả cúi đầu nhỏ giọng nói: “Người ta muốn thử xem làm phụ nữ có hạnh phúc hơn không.”
Lạc Thiên: …chắc không như mình nghĩ đâu chứ?
Ngải Khả Khả ngước mặt lên, vẻ mặt ước ao, “Muốn trở thành tộc phi nguyệt quá.”
Hệ thống tinh ý nhắc: “Tộc phi nguyệt, là chủng tộc duy nhất là lưỡng tính hoàn toàn và có khả năng tự sinh sản trong các chủng tộc đã được biết.”
Lạc Thiên: …ngoại trừ một tiếng đỉnh thế ra, cậu đã không biết nói gì nữa. So ra thì, ma cà rồng thật sự là một chủng tộc bình thường không có gì đặc biệt, ngoại trừ… rất giàu ra. Cơ mà bây giờ cậu lại bần vô cùng.
Vấn đề giới tính này đã làm phiền Ngải Khả Khả rất lâu, hắn sắp đến tuổi trưởng thành rồi. Hắn hỏi Lạc Thiên: “Cậu thì sao, có tính trưởng thành chưa?”
Lạc Thiên: “Ngày mai đi qua xem thử cái rồi tính.”
Ngải Khả Khả kinh ngạc, hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi xem sao thôi, không ngờ Nguyên Lạc Thiên lại thật sự nghĩ thông suốt tính trưởng thành rồi, “Tôi đi chung với cậu.”
“Cũng được…” Lạc Thiên không để tâm lắm, chỉ sợ khuôn mặt như cục than của Ngải Khả Khả dọa nữ chính sợ.
Trước cửa tiệm bánh Ái Tâm, có hai người lớn tuổi đang khóc trời đập đất ngồi dưới đất, khóc lóc kể lể con gái bất hiếu bỏ cha mẹ già, hùng hồn hùng hổ khua tay múa chân, thu hút đám đông vây xem.
Ngải Khả Khả đội mũ xem say sưa mê mẩn, “Ây da, Khương Mạt Nhi mà bọn họ nói đó có phải là cô dâu của cậu không?”
Lạc Thiên: “Phải…”
Ngải Khả Khả: “Vậy cổ thật sự ăn ngon mặc đẹp bỏ mặc cha mẹ ở dưới quê hả?”
Lạc Thiên: “Không có khả năng.”
Liên minh thế giới thường thiết lập kiểu nữ chính thánh mẫu như bông hoa trắng thân thế đáng thương, bị cha mẹ cực phẩm dây dưa sau đó bất đắc dĩ xin nam chính giúp đỡ, toàn là mô tuýp cũ rích.
Không biết hôm nay nam chính có xuất hiện hay không? Lạc Thiên tò mò đảo mắt nhìn quanh xem có ai mặc áo choàng dài màu bạc hoặc quần áo màu bạc xuất hiện hay không, ngó tới ngó lui lui chỉ nhìn thấy mấy đôi giày màu bạc.
Tiếng xôn xao bàn luận ngoài cửa dần lớn hơn, có người qua đường bước lên trước kêu lên: “Ai là Khương Mạt Nhi vậy, cô để cha mẹ mình ngồi dưới đất vậy à? Thật sự chẳng ra gì.”
Bốn phía mơ hồ vang lên tiếng phụ họa.
Mắt thấy đám đông tụ tập ngoài cửa ngày càng nhiều, cửa tiệm bánh bỗng nhiên đẩy ra, chuông gió trên cửa phát ra tiếng leng keng dễ nghe. Một cô gái mặt mũi xinh xắn trắng trẻo bước ra, mặc đồng phục thợ làm bánh trắng tinh, eo thắt vào, không trang điểm vẻ hoạt bát nhanh nhẹn.
Hệ thống nói cho Lạc Thiên biết đây chính là nữ chính Khương Mạt Nhi.
Lạc Thiên không đành lòng chứng kiến Khương Mạt Nhi diễn cảnh khổ tình, đang tính bước giải vây, thì Khương Mạt Nhi đã chống tay lên eo, bản năng Lạc Thiên cảm thấy không ổn.
“Hai người các người già mà không biết xấu hổ. Từ lúc tôi ba tuổi đã gửi tôi đi nuôi, mười tám tuổi tới nhận tôi, tôi còn tưởng mấy người có một tí tẹo cái gọi là lương tâm, kết quả là tính lừa tôi lấy chồng gom sính lễ, gặp người vô liêm sĩ rồi mà chưa thấy ai vô liêm sĩ hơn mấy người. Giờ còn tính đòi tôi nuôi mấy nguồi hả?” Khương Mạt Nhi trợn trừng mắt, mắng một tràng như bắn pháo liên thanh, rồi xoay người lại bưng một chậu nước để trên bàn ngay cửa tiệm, tạt thẳng về phía đôi vợ chồng trung niên đó. Hai vợ chồng kêu lên hai tiếng, tức giận bắt đầu chửi mấy câu tiếng địa phương văng cả nước miếng.
Người xung quanh không có lập trường gì, chủ yếu là hóng vui, càng xem màn kịch này càng thấy thú vị, càng đông người tụ tập hơn.
Khương Mạt Nhi thấy đám đông rộn rộn ràng ràng vây xem vẫn không hề đỏ mặt chút nào, cười lạnh nói: “Chửi đi, tôi dạy mấy người chửi. Tôi là đứa mồ côi không có cha đẻ mẹ sinh, đẻ vô cái nhà mấy người đáng lý nên bị trời đánh, đúng là xui tám đời tám kiếp mà. Tôi nói cho mấy người biết, đòi tiền không có, đòi mạng —— sẵn sớm ân đoạn nghĩa tuyệt với mấy người các người luôn! Có sức thì ngày nào cũng ra đây ăn dầm nằm dề ở đây đi, không phục thì ra tòa mà kiện tôi đi, tòa phán tôi trả dưỡng phí bao nhiêu, thì tôi trả bấy nhiêu. Không thì, một cắc cũng không có! Cút!”
Khương Mạt Nhi liên mồm mắng xong, đổi lại khuôn mặt tươi cười mềm giọng nói với đám đông xung quanh: “Các vị khán giả nhớ ủng hộ tiệm bánh mới mở của chúng tôi nhé, dùng nguyên liệu có tâm, hương vị thơm ngon. Lợi nhuận của mỗi một phần bánh bán ra đều sẽ được quyên góp 5% cho những cô gái bị cha mẹ ruột vứt bỏ giống như tôi.”
Đám đông tụ tâp gặp cảnh chào hàng phải bỏ tiền túi mình ra đa số đều giải tán đi rất nhanh, nhưng cũng có vài người có lòng tốt đi vào. Đôi vợ chồng trung niên gấp đến mức kéo Khương Mạt Nhi, Khương Mạt Nhi tránh trái tránh phải không cho bọn họ đến gần mình, miệng uy h**p: “Tôi cảnh cáo mấy người, thời đại này có bạo lực gia đình tòa cũng kệ, dám đụng vào tôi, tôi đá đấy.”
Ngải Khả Khả chứng kiến mà muốn lọt con mắt xuống, dùng cùi chỏ đẩy Nguyên Lạc Thiên cũng đang mắt chữ A mồm chữ O, “Cô dâu của cậu ghê gớm thật.”
Lạc Thiên: …sao bảo là nữ chính thánh mẫu như đóa hoa trăng mà.
Đôi vợ chồng trung niên bị đá chạy trối chết, sau khi tuyên bố báo cảnh sát xong thì cùng nhau bỏ chạy.
Khương Mạt Nhi cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không buồn nhìn bọn họ, ánh mắt đảo qua Lạc Thiên và Ngải Khả Khả, vẻ mặt tươi cười lại treo lên, “Hai quý khách, vào xem bánh thử, mới ra lò luôn.”
Ngải Khả Khả: “Được được, em gái, lúc nãy em đỉnh vãi.”
Khương Mạt Nhi mỉm cười nói: “Cảm ơn, hai người vào ngồi một lát đi.” Liếc mắt nhìn Nguyên Lạc Thiên.
Lạc Thiên đứng nghiêm hoàn toàn không dám nói lời nào.
Ngải Khả Khả kéo Lạc Thiên đi vào tiệm bánh ngồi, nhìn quanh đánh giá tiệm, hưng phấn nói: “Cậu tính hôm nay trưởng thành hả?”
Lạc Thiên: Ghê quá, đừng nói nữa.
Khương Mạt Nhi không chỉ là thợ làm bánh trong tiệm, mà đồng thời hình như còn là quản lý trong tiệm, mang nụ cười nhiệt tình bắt chuyện với khách. Lạc Thiên nhìn khuôn mặt tràn trề tự tin hạnh phúc của Khương Mạt Nhi ở đằng xa, thấy ra tay với nữ chính thì không hay lắm.
Tuổi thọ của ma cà rồng cực kỳ dài lâu, đa số ma cà rồng đều là vì không chịu được cuộc đời nhàm chán đến tột cùng nên chọn dùng cách thức hết sức khốc liệt để tự sát.
Nếu như trở thành ma cà rồng, mà còn không ai bầu bạn, đó chắc chắn là cực hình lớn lao nhất.
Lạc Thiên không thể để Khương Mạt Nhi theo mình, dù bất cứ thân phận gì, bởi vì sớm muộn gì cậu cũng sẽ rời khỏi thế giới này.
Lạc Thiên khẽ thở dài, nghèo thì nghèo vậy, không có số giàu sang cũng đâu còn cách nào khác.
“A, chỗ này cũng có bán mousse nè, mousse dâu tay, có muốn ăn thử không?” Ngải Khả khả đầy hào hứng chỉ vào thực đơn trên bàn, chỉ ước gì có thể đốt hết đồ ngọt ở đây.
“Thoải mái đi,” Lạc Thiên chán chường nói, “Đừng gọi quá đắt là được.”
Cửa chuông gió vừa vang, Khương Mạt Nhi ngoảnh mặt lại, “Chào mừng quý khách!”
Khi nhìn thấy người tới thì Khương Mạt Nhi sáng mắt lên, vẻ mặt dịu dàng bước lên, ngồi xổm xuống hỏi: “Bạn nhỏ, em đi một mình sao?”
“Ừm,” Cậu nhóc đáng yêu khẽ mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền bên khóe miệng, “Chị ơi, em đói quá.”
“Vậy em muốn ăn gì?” Khương Mạt Nhi nghĩ bụng hẳn là cậu nhóc bất cẩn bị lạc khỏi ba me, giọng điệu dịu dàng gấp đôi, “Chị mời em ăn nhé, được không?”
“Tôi mời.”
Khương Mạt Nhi quay mặt sang, thấy là Nguyên Lạc Thiên, hơi sững sờ, “Hai người biết nhau?”
“Biết,” Lạc Thiên nhìn chằm chằm cậu nhóc, “Tôi với sư tổ nhóc khá thân đấy.”
Khóe miệng cậu nhóc giật một cái, con ngươi bình tĩnh lóe qua nét hung dữ, “Anh nói chuyện đàng hoàng chút, đừng có lấy sư tổ của người khác ra đùa.”
“Cô xem, bọn tôi biết nhau thật này.” Lạc Thiên bước đến đưa tay nhanh chóng dắt tay cậu nhóc, lễ phép nói với Khương Mạt Nhi, “Cô cứ làm việc đi.”
Khương Mạt Nhi có ấn tượng rất mạnh với tổ hợp một trắng toát một đen thui của cậu và Ngải Khả Khả, theo bản năng cảm thấy không nên tiếp cận. Thế là hỏi lại cậu nhóc một lần nữa, nhận được câu trả lời khẳng định chắc chắn rời mới rời đi.
Lạc Thiên nắm bàn tay bé nhỏ của cậu nhóc ngồi vào chỗ, trên bàn đã đặt bốn, năm cái đĩa, lông mày Lạc Thiên tức thì giật mạnh, “Ngải Khả Khả, cậu kêu bao nhiêu món?”
“Có nhiều đâu,” Ngải Khả Khả cắn cắn cái thìa, “Có bảy tám cái thôi.”
Lạc Thiên: …cậu đã sắp nghèo tới mức đi bán máu rồi.
Cậu nhóc trông thấy mũi Ngải Khả Khả run lên, dè bĩu bịt kín mũi, “Người cá, toàn là mùi hải sản.”
Ngải Khả Khả: …
Lạc Thiên: “…sao nhóc thô lỗ vậy?”
Ngải Khả Khả bình tĩnh nói: “Lạc Thiên, nhóc con này ở đâu ra vậy?”
Lạc Thiên: “Hôm trước tôi tăng ca đi làm về gặp trên tàu điện ngầm, hình như là ma.” Cậu sợ nữ chính sẽ gặp phiền phức, nên mới nhanh chóng dắt thằng nhóc này đi.
Cậu nhóc tức muốn phai màu: “Anh mới là ma á!”
Ngải Khả Khả tiếp tục bình tĩnh nói: “Quen biết rõ không?”
Lạc Thiên: “…không rõ lắm.”
Ngải Khả Khả gật gật đầu, ánh mắt đảo một vòng quanh cậu nhóc, thấp giọng nói: “Lạc Thiên, lâu lắm rồi cậu không uống máu người, để tôi về nhà làm Nhân Huyết Vượng tươi cho cậu ăn, cay nhẹ.”
Ngay cả câu cay nhẹ vứt bỏ tôn nghiêm như thế cũng nói ra, Lạc Thiên có thể tưởng tượng được Ngải Khả Khả tức giận đến mức nào, cậu bất đắc dĩ nói: “Đừng giận, ăn bánh đi.”
Cậu nhóc mặc quần yếm màu vàng, ngồi trên ghế đôi giày da nhỏ không chạm đất, không hề khách sáo cầm một đĩa bánh lên ăn. Ngải Khả Khả chậm rãi nói: “47 đồng, cảm ơn.”
“47!” Lạc Thiên sắp ngất đến nơi, “Đắt thế!”
Cậu nhóc khinh thường nói: “Chả phải 47 đồng thôi à, hai cái đồ nghèo mạt.”
Lạc Thiên: “…”
Lạc Thiên: “Khả Khả, Nhân Huyết Vượng có thể làm cay nhẹ nhẹ không?”
Ngải Khả Khả nói như tráng sĩ chặt tay: “Được!”
Cậu nhóc không hề sợ lời uy h**p của hai người, đôi con ngươi to tròn xoay chuyển rất nhanh đánh giá xung quanh, ánh mắt lúc nào cũng như có như không nhìn về phía Khương Mạt Nhi.
“Này, nhóc tên gì, chủng tộc nào?” Lạc Thiên hỏi.
Cậu nhóc chả buồn nhìn cậu, “Tôi tên Tam Miêu, thuộc chủng tộc cao quý có nói ra anh cũng không biết đâu, biết chưa?”
Lạc Thiên: …thật sự tức muốn bùng nổ, tại sao giả thiết ma cà rồng phong cách Tây thế mà ở trong thế giới này cứ như nằm ở tầng lớp đáy xã hội vậy hả?
Chảnh cái gì mà chảnh, bố mày có hack nhé.
Lạc Thiên tức muốn bạc màu hỏi hệ thống: “Hệ thống, nó có lai lịch gì!”
Hệ thống: “Ây… không rõ nữa.”
Lạc Thiên: …còn cần mày làm gì nữa!
Hệ thống: Lúc nhờ vả thì mở miệng kêu một tiếng mama, một khi không thỏa được yêu cầu của cậu ta lại trở mặt ngay lập tức, con người thế này, thật là…
Tam Miêu đã ăn hơn phân nửa bánh ngọt trên bàn, thoạt nhìn cậu ta chỉ là một đứa, song sức ăn lại lớn đến giật mình. Ngải Khả Khả ghi nợ online, yêu cầu Tai Miêu trả lại 268 đồng.
Tam Miêu lập tức thay đổi thái độ, “Tôi không có tiền, anh bắt cóc tôi tống tiền đi.”
Lạc Thiên lập tức ngăn lại lời đề nghị này, nói với Ngải Khả Khả nổi giận: “Khả Khả, tuyệt đối không được! Tiền điện nước than đá trong nhà đã vượt chỉ tiêu rồi!”
Lửa giận của Ngải Khả Khả thoáng lắng lại, “Lạc Thiên, chúng ta lột quần thằng nhóc này xuống đánh nó một trận.” Vẻ mặt hết sức độc ác.
Tam Miêu đáp trả lại: “Ranh con người cá dám ngang ngược hả, có tin tôi lột quần anh xách đuôi cá của anh đi kho không.”
Lạc Thiên: Hả? Ngải Khả Khả có đuôi cá sao?
Lạc Thiên dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía nửa người dưới Ngải Khả Khả.
Ngải Khả Khả là một người cá hiền lương thục đức, bình thường không bao giờ có tranh cãi với người khác. Nhưng lúc này bị Tam Miêu chọc tức muốn chết, lên cơn kích động nóng máu nhất quyết muốn hơn thua với Tam Miêu.
Lạc Thiên đau đầu cản Ngải Khả Khả lại, hỏi Tam Miêu: “Nhóc đi đến đây làm gì, sư tổ nhóc đâu?”
Tam Miêu nhếch miệng lên nói: “Không nói cho anh biết.”
Quậy quá, muốn đánh.
Lạc Thiên đoán nhóc Tam Miêu này chắc hẳn là thời cơ để nam nữ chính gặp nhau, thế là bèn dẫn Tam Miêu về nhà liều cả nguy cơ vượt chỉ tiêu tiền điện nước than đá.
Tam Miêu trái lại rất nghe lời, đi theo Lạc Thiên và Ngải Khả Khả tuyên bố muốn nấu mình về chung cư Bình Thường.
Lạc Thiên dắt tay Tam Miêu đi vào chung cư, tiếp tân lúc nào cũng gục đầu xuống bàn cất giọng hồn hậu, “Người ngoài phải đăng ký.”
Lạc Thiên giật mình hết hồn, kéo Tam Miêu đi tới trước bàn. Tiếp tân cầm trang giấy dưới bàn đưa cho Lạc Thiên, trên giấy có một dấu hình vân tay đang từ từ xoắn lại, như một vòng xoáy tròn. Lạc Thiên nói với Tam Miêu: “Đóng dấu.”
Thực ra Tam Miêu rất ít khi ra ngoài, lần trước gặp Nguyên Lạc Thiên trong tàu điện, đó là lần đầu tiên cậu ta chạy ra khỏi điền trang. Lần này là lần thứ hai, cậu ta giấu đi sự hiếu kỳ trong mắt, giả vờ bình tĩnh ấn ngón cái của mình xuống.
Còi báo động phút chốc vang vọng khắp đại sảnh.
“Cảnh báo, chủng tộc nguy hiểm, cảnh báo, chủng tộc nguy hiểm.”
Lạc Thiên kinh ngạc nhìn Tam Miêu, “Cuối cùng thì nhóc là tộc gì?”
Tiếp tân lúc nào cũng gục đầu từ từ đứng dậy, hắn ngẩng mặt lên, vô số đôi mắt trên hắn đều nhắm lại, chỉ có một con mắt nằm dọc màu xanh nhạt giữa trán là mở ra, “Nguyên Lạc Thiên, một mình dẫn chủng tộc nguy hiểm vào chung cư Bình Thường, hóa đơn phạt giao thông quá thời hạn đóng phạt. Phạt cả hai tội, bị trục xuất ba mươi ngày làm cảnh cáo.”
Vừa dứt lời, Lạc Thiên đang nắm tay Tam Miêu bay thẳng ra ngoài.
Sau khi hai người đứng vững, Lạc Thiên phát hiện ra tòa chung cư Bình Thương từ mặt đất cao vút đến khó tin được chợt biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là một phòng game náo nhiệt.
Lạc Thiên mất ba giây chấn động, từ từ cúi đầu, nói với Tam Miêu: “Nhóc hại anh không có chỗ ở.”
Vẻ mặt Tam Miêu vô tội, “Mắc mớ gì tới tôi, anh cứ nhất quyết dẫn tôi về. Còn nữa, tôi nghe thấy rồi, anh không đóng tiền phạt, không lẽ là anh nghèo quá nên không đóng nổi tiền phạt đó chứ?”
Lạc Thiên: …không cần quan tâm mày tộc gì, đánh trước tính sau.
Tam Miêu vẻ mặt bình tĩnh nói: “Anh đã bị đuổi ra ngoài không có chỗ ở, để tôi dẫn anh về chỗ của tôi.”
Lạc Thiên: !!! Bạn nhỏ dễ thương thấy cưng này ở đâu ra vậy, ông thương.
Lạc Thiên cho rằng Tam Miêu có khả năng dẫn mình đến chỗ của cậu ta ngay lập tức, còn Tam Miêu thì cho rằng Lạc Thiên có thể hoá hình, dẫn cậu ta bay trở về nhà.
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau hồi lâu, Tam Miêu: “Anh có mang tiền không?”
Lạc Thiên sờ điện thoại trong túi, “Trong Alipay còn mấy trăm đồng.”
Tam Miêu hít vào một hơi lạnh lạnh, “Nghèo quá.”
Lạc Thiên: …vậy mày móc tiền ra đi.
Tam Miêu: “Đón xe đi, lỡ đâu sư tổ ở nhà, để ổng trả tiền.”
Lạc Thiên: “Vậy lỡ không ở nhà thì sao?”
Tam Miêu: “Dù sao thì tôi về nhà là được, không quan tâm.”
Lạc Thiên: …
Lạc Thiên đứng bên đường vẫy ít nhất mười phút mới gọi được một chiếc xe trống, nhanh chóng dắt Tam Miêu lên xe, tài xế ấn đồng hồ tính tiền, “Đi đâu?”
Lạc Thiên đẩy Tam Miêu một cái, Tam Miêu nói: “Số 9 đường Quỷ Đạo Luân Hồi, phố Hoàng Tuyền, Âm Dương Lộ.”
Tài xế: …
Lạc Thiên: …
Tài xế mờ mịt liếc nhìn Nguyên Lạc Thiên qua kính chiếu hậu, “Hoàng Tuyền Lộ thì có, Âm Dương Lộ thì không, bạn nhỏ có nhớ nhầm không?”
Tam Miêu: “Không nhầm, tôi học thuộc lòng rồi mà.”
Cuối cùng Lạc Thiên và Tam Miêu thanh toán tiền lên xe xong rồi bị tài xế cấp tốc đuổi xuống xe.
Lạc Thiên: Xem ra vẫn nên đánh một trận.
Wechat của Ngải Khả Khả đang không ngừng nổ tin trong điện thoại, mãnh liệt đề nghị Lạc Thiên đánh Tam Miêu một trận, quả thực không hẹn mà nên với suy nghĩ của Lạc Thiên lúc này. Đúng lúc cậu đang rục rà rục rịch thì Tam Miêu nói bằng giọng điệu ngây thơ: “Không sao, sư tổ không tìm thấy tôi nhất định sẽ đi ra tìm tôi!”
Lạc Thiên: Được rồi, nể mặt sư tổ mày, tha cho mày lần này.
Tam Miêu sờ sờ bụng, vô cùng đáng thương nói: “Tôi đói quá.”
Lạc Thiên: “Chẳng phải lúc nãy mới ăn cả đống bánh rồi sao?”
Tam Miêu cắn ngón tay, chớp đôi mắt to, tội nghiệp nói: “Tôi là con nít, vẫn còn đang phát triển, đói rất nhanh.”
Lạc Thiên vô tình nói: “Cạp đất đi.”
Tam Miêu: …
Lạc Thiên: “Không thích thì cũng có thể ăn không khí.”
Tam Miêu: Một con ma cà rồng vị thành niên lại dám đối xử hung hăng như vậy với mình.
Hai người nắm tay đứng trên đường giằng co mãi không xong, thậm chí bởi vì biểu cảm u oán, mà cảnh sát giao thông ven đường cũng tới hỏi thăm xem hai người có phải đang lạc đường hay không.
Tam Miêu nói: “Ừm, bọn con lạc…”
Lạc Thiên một tay bịt miệng cậu ta, nở nụ cười thân thiết, “Không có chuyện gì, thằng nhóc này đói bụng, để tôi dẫn nó đi kiếm chỗ ăn.”
Ánh mắt hung ác của Tam Miêu chậm rãi dịu xuống.
Lạc Thiên kéo Tam Miêu đến một cửa hàng chuỗi đồ ăn vật nổi tiếng, gọi món mì xào rẻ nhất.
Tam Miêu bĩu môi, “Bủn xỉn.”
Lạc Thiên: “Nhóc hào phóng, nhóc mời anh đi?”
Tam Miêu nhõng nha nhõng nhẽo nói: “Tôi là con nít mà, anh không ngại để con nít mời mình à?”
Lạc Thiên: “Không ngại.”
Tam Miêu: …
Rất nhanh, nhân viên bưng một đĩa mì xào đầy mỡ đến, Lạc Thiên ngẩng đầu nói câu cảm ơn, sau đó phút chốc nín thở, nhân viên không nói một lời đi mất.
Tam Miêu tách đũa cúi đầu ăn.
Lạc Thiên nhìn nhân viên kia đi vào trong bếp, nhỏ giọng nói với Tam Miêu: “Người lúc nãy không thở.”
Tam Miêu cuốn một vắt mì to nhét vào trong miệng nhai kỹ, hai bên má căng thành con hamster, vừa ăn vừa nói: “Có gì lạ đâu, ở đây ngoại trừ anh ra, thì không ai thở cả.”
Lạc Thiên: …
Tam Miêu ngừng thở, tiếp tục ăn mì, tâm lý nói: “Tôi sợ anh sợ, nên giả vờ thở tí thôi.”
Để chứng minh rằng mình không chết nhạt, Lạc Thiên bèn nói: “WC văn phòng của anh dùng oán quỷ làm điều hòa đấy.”
Tam Miêu giật mình, “Công… công ty của mấy anh cũng nghèo như anh à?”
Lạc Thiên: …
Trong quán ăn nhỏ, không ngừng vang lên tiếng dầu chiên đun nấu, đầu bếp và nhân viên phục vụ đều rất im lặng. Lạc Thiên nhìn sắc mặt cứng ngắc của những người kia, hỏi Tam Miêu: “Nhóc biết mấy người bị sao không?”
Tam Miêu vừa ăn mì vừa nói: “Tôi là con nít, sao tôi biết.”
Lạc Thiên cũng không trông cậy vào hệ thống nổi, mọi chuyện xảy ra trong thế giới này chỉ có thể suy nghĩ khác với lẽ thường. Nghĩ bụng hẳn cũng giống Tam Miêu, là một chủng tộc bí ẩn.
Thoạt nhìn cứ như con rối vậy.
Tiếng cửa đẩy vào vang lên, Lạc Thiên quay đầu lại, một cô bé có bím tóc đi vào, cậu vô thức lên tiếng: “Bé, em đi ra ngoài đi.”
Cô bé này hô hấp bình thường, ngoại trừ sắc mặt hơi trắng, thoạt nhìn như người bình thường.
Cô bé mang cặp sách, vẻ mặt rụt rè, “Con chào chú, đây là nhà con mà.”
Lạc Thiên sửng sốt, hình như bé gái hơi mắc cỡ, mang cặp trên lưng bước nhanh vào bếp, đâm đầu vào lồng ngực một người. Người đó như một con rối ôm cô bé, khóe miệng dường như vô cùng vất vả cong lên.
Đang lúc Lạc Thiên xuất thần chứng kiến tình cảnh này thì tầm nhìn bỗng nhiên bị cướp mất. Một tấm màn đen giáng xuống, áo choàng màu bạc như sóng nước xuất hiện ngay trước mắt cậu, mũ trùm màu bạc bao trùm bóng dáng người đến, cậu thoáng rung động trong lòng, “Sư tổ!”
“Này, đừng có kêu lung tung!” Tam Miêu bất mãn nói, đối diện váo áo choàng bạc lại thay đổi sang vẻ ngoan ngoãn, “Sư tổ, con ra ngoài chưa từng làm chuyện xấu, ngoại trừ đi chơi với tên ma cà rồng đần này.”
Lạc Thiên: …đừng có bôi bác tui trước mặt cục cưng của tôi!
Áo choàng bạc không nói một lời, Lạc Thiên lại cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm đi một chút. Trên mặt Tam Miêu cũng xuất hiện chút khủng hoảng, “Sư tổ, con… con không cố tình hứa hẹn, con chỉ nói bừa thôi.”
Áo choàng bạc vẫn yên lặng như cũ, Tam Miêu lại rơi nước mắt.
Lạc Thiên nghĩ thầm đây chắc là phương thức giao tiếp trao đổi đặc biệt.
Một giây sau, áo choàng bạc lóe lên, bóng tối biến mất. Cảnh tượng trước mặt Lạc Thiên cũng xuất hiện thay đổi, đập vào mắt là nội thất cổ điển kiểu Trung Quốc. Cậu ngồi trên một cái ghế gỗ lê, hai tay vẫn còn giữ tư thế đặt trên bàn, mà Tam Miêu và vị sư tổ kia lại không thấy đâu.
Lạc Thiên: “Hệ thống, mày nói thật đi, rốt cuộc thì giả thiết của nam chính là gì?”
Hệ thống: “Tôi nói thật, lúc tôi vừa vào thế giới này, giả thiết của nam chính đã khét rồi.”
Lạc Thiên: “Khét?”
Hệ thống: “Có bug, không thì cậu qua hậu trường của bọn tôi tăng ca đi?”
Lạc Thiên: …tao chọn chầu trời ngay lập tức.
Lạc Thiên đứng dậy, đi dạo xung quanh một lát, phát hiện đây là một tòa nhà cổ, không hề có hơi người, là kiểu nhà ma có án mạng thường xuất hiện trong phim. Nội thất trang hoàng không cố tình tỏ ra lạnh lùng, chỉ mang đến cảm giác ma quái âm u không rõ lý do.
Lạc Thiên thử dò xét hỏi: “Có ai ở đây không?”
Hỏi rồi mới thấy câu của mình quá thất bại, bèn sửa lời: “Có ma không?”
Xung quang hoàn toàn yên tĩnh, Lạc Thiên bất đắc dĩ, đành phải tìm một cái ghế khác ngồi xuống. Một lần ngồi này là ba ngày, Lạc Thiên ngủ hết hai ngày trong đó, quãng thời gian còn lại là xem phim hệ thống chiếu.
Cậu bị cơn đói thiêu đốt cơ thể đánh thức, khát vọng đối với máu làm cậu không kiểm soát được hình thái của mình, răng nanh trồi ra, cậu khó nhọc nói: “Ai đó đến đi… tôi muốn hút máu…”
Nhưng vẫn yên tĩnh như trước, không có câu trả lời.
Trong máu như có ngọn lửa, cảm giác nóng rực đau nhói cứ như là có thép nguội suýt nữa đâm rách mạch máu. Lạc Thiên có thể cảm giác được mạch máu trong người mình gần như sắp nổ tung, trong cổ họng bật ra một tiếng gào như thú hoang, cậu gào thét trong đầu: “Á á á, tao muốn ói!”
Hệ thống: …
Đúng lúc này, một luồng gió mát đột ngột chui vào trong mồm cậu, Lạc Thiên hút mạnh một hơi, bị sặc phải ho khan mấy cái, cơn đau như ngọn lửa đốt trong cơ thể bỗng biến mất.
Lạc Thiên ngửa đầu, áo choàng màu bạc lơ lửng giữa không trung, phác một bóng người cao lớn, không gió vẫn bay.
“Cảm ơn, ” Lạc Thiên khàn khàn nói, “…đừng đi!”
Bóng người mang áo choàng bạc không nhúc nhích.
Lạc Thiên nói: “Anh mang tôi về, vì Tam Miêu đã hứa với tôi, đúng không?”
Áo choàng bạc chầm chậm gật đầu.
Lạc Thiên nói: “Cảm ơn, có điều chẳng lẽ ở đây chỉ có anh và Tam Miêu thôi sao?”
Áo choàng bạc im lặng không nói, chỉ chốc lát sau, một cánh tay trơ xương trắng ởn duỗi ra từ trong áo choàng. Lạc Thiên trợn mắt há mỏ nhìn xương b*n r* khắp nơi, xếp thành mấy chữ giữa không trung —— có rất nhiều.
Vị sư tổ này… thì ra là một bộ xương khô!
Lạc Thiên choáng váng.
Sau một chốc kinh ngạc, cậu cố lấy lại bình tĩnh nói: “Một mình tôi chán quá, có thể ở chung với mọi người được không? Kiểu nói chuyện tâm sự này nọ.”
Xương khớp dài nhỏ một lần nữa xếp thành hai chữ —— có thể.
Xương chui ngược vào trong áo choàng bạc. Thế giới vốn dĩ tĩnh lặng trong tai Lạc Thiên phút chốc trở nên ồn ào, như có vô số âm thanh nhỏ vụn, xung quanh bốc lên mấy luồng khói màu xám tứ tán bay lên trời. Mỗi một làn khói có vui có buồn có giận có tức, nói những yêu hận tình thù của bọn họ, tan vào tai Lạc Thiên như chú tiếng Phạn.
Lạc Thiên: …đến nhà ma thật rồi.
Mặc dù Lạc Thiên không tỏ ra sợ ma như hệ thống, song gặp cảnh này trong lòng vẫn hơi rén nhẹ, lần nữa đưa ra yêu cầu, “Tam Miêu đâu? Tôi muốn nói chuyện với Tam Miêu.”
Lần này áo choàng bạc không tiếp tục “nói chuyện” nữa, bỗng chốc biến mất không thấy đâu nữa.
Lạc Thiên: …cứu mạng.
May là AV của hệ thống cho Lạc Thiên dũng khí để đối mặt với vô số ma quỷ. Sau một ngày, cuối cùng Tam Miêu cũng xuất hiện, cậu ta vẫn mang hình dạng trẻ con, đối diện với biểu cảm ngạc nhiên mừng rỡ của Lạc Thiên, cậu ta hết sức khinh thường: “Ma cà rồng nào cũng nhát gan như anh à?”
Lạc Thiên bất chấp tất cả, đầu tiên là ôm cậu ta để ngồi lên đùi mình, cằm cọ vào mặt cậu ta hai cái, “Tam Miêu, anh tưởng là nhóc chết rồi cơ.”
Khuôn mặt nhỏ của Tam Miêu ửng đỏ, “Thật không?”
Lạc Thiên: “Ừm.”
Tam Miêu đang tính đáp lời, mũi động đậy, ghé đến gần mặt Lạc Thiên hít hít ngửi ngửi hai lần, lập tức biến sắc nói: “Sao… sao trên người anh lại có mùi của sư tổ!”
Lạc Thiên: …giọng điệu như bắt ghen này là thế nào hả?
Lạc Thiên giải thích lại chuyện hôm đó mình thèm hút máu, Tam Miêu hiểu, tự nhiên ủ rũ, “Khí tức của sư tổ có thể cướp thiên tính của chủng tộc khác, trong thời gian này anh không cần hút máu nữa.”
Lạc Thiên: Cảm ơn, + 1 get tin về nam chính.
Giả thiết thái quá thật, nam chính còn có thể trực tiếp cướp thiên tính của một chủng tộc, chẳng khác nào cướp luôn cả năng lực của chủng tộc khác.
Lạc Thiên tức giận nói: “Tam Miêu, rốt cuộc thì nhóc là tộc gì?”
Hai chân Tam Miêu giao nhau, chậm rãi đong đưa, ánh mắt sâu thẳm: “Tôi… tôi cũng không biết.”
Lạc Thiên biết đại khái là sao, cậu vuốt tóc Tam Miêu, thấp giọng hỏi: “Vậy nhóc biết sư tổ nhóc tộc gì không?”
Tam Miêu trợn to mắt, quay mặt sang nói: “Anh đang nói gì vậy, sư tổ là con người mà.”
Lạc Thiên: …trong một thế giới mà có đủ mọi chủng tộc khắp nơi thế này, mà mấy người nói với tui giả thiết của nam chính là con người? Quá bất hợp lý với giả thiết ngông cuồng ngầu đét của liên minh với nam chính!
Lạc Thiên uyển chuyển nói: “Hôm đó anh thấy tay anh là một khúc xương.”
Tam Miêu đung đưa chân, nghiêng đầu nói: “Xương người đó.”
Lạc Thiên: Bạn nhỏ à, con người mà anh nói với cưng với con người mà cưng nói với hình như không phải cùng một con.
Tam Miêu đảo tròn mắt, “Ây, ở trong này có chán quá không?”
Lạc Thiên thật thà gật đầu, những ngày tháng không tiếp xúc với nam chính không khác gì những ngày làm cá khô.
Tam Miêu trợn to mắt nhìn, ranh mãnh nói: “Sư tổ đi từ sáng sớm rồi, chúng ta bỏ trốn đi!”
Lạc Thiên: “Nhóc lại bỏ nhà đi trốn? Không hay lắm đâu…”
Ba phút sau, Lạc Thiên bị Tam Miêu kéo tay lên xe buýt ngồi.
Lạc Thiên: Ai mà ngờ được là ra khỏi nhà ma quẹo trái đi ba phút thì có trạm xe buýt đâu chứ, lại còn nhiều chuyến, đi thẳng tới trung tâm thành phố, phí cố định hai đồng.
Tam Miêu rất vui vẻ, đây là lần thứ ba cậu ta chạy ra ngoài, lần này còn có đồng bọn, lúc sư tổ phạt chắc chắn sẽ không chỉ phạt một mình cậu ta ha ha ha.
Lạc Thiên “ngây thơ lương thiện” không biết Tam Miêu lòng dạ hiểm ác, cũng hơi hào hứng với lần bỏ trốn này, “Chúng ta đi đâu đây?”
Tam Miêu: “Đi ăn mì xào!”
Lạc Thiên hơi run run, nhớ lại cảnh tượng kỳ quái trong quán ăn nhỏ kia, “Tam Miêu, có phải nhóc biết gì không?”
Tam Miêu cắn ngón tay, mắt cong cong, “Tôi biết trong Alipay của anh còn 300 đồng! Tôi muốn ăn mười phần mì xào!”
Lạc Thiên: …ăn ăn ăn, cho mày no chết mày luôn.
__
(1) Mao Huyết Vượng: Gốc 毛血旺.
Mao Huyết Vượng có nguồn gốc từ Trùng Khánh, tỉnh Tứ Xuyên là món nổi tiếng và đặc trưng bởi hương vị cay và thơm.
(2) 1w7: hình như là 10700 tệ, cỡ hơn 37 ~ 38 triệu.