- Trang chủ
- Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
- Chương 368: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 9
Chương 368: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 9
Truyện: Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
- Chương 1: 1: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 1
- Chương 2: 2: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 2
- Chương 3: 3: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 3
- Chương 4: 4: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 4
- Chương 5: 5: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 5
- Chương 6: 6: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 6
- Chương 7: 7: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 7
- Chương 8: 8: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 8
- Chương 9: 9: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 9
- Chương 10: 10: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 10
- Chương 11: 11: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 11
- Chương 12: 12: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 12
- Chương 13: 13: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 13
- Chương 14: 14: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 14
- Chương 15: 15: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 15
- Chương 16: 16: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 16
- Chương 17: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 17 End & Ngoại Truyện
- Chương 18: 18: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 1
- Chương 19: 19: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 2
- Chương 20: 20: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 3
- Chương 21: 21: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 4
- Chương 22: 22: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 5
- Chương 23: 23: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 6
- Chương 24: 24: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 7
- Chương 25: 25: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 8
- Chương 26: 26: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 9
- Chương 27: 27: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 10
- Chương 28: 28: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 11
- Chương 29: 29: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 12
- Chương 30: 30: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 13
- Chương 31: 31: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 14
- Chương 32: 32: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 15
- Chương 33: 33: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 16
- Chương 34: 34: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 17
- Chương 35: 35: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 18
- Chương 36: 36: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 19
- Chương 37: 37: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 20
- Chương 38: 38: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 21
- Chương 39: 39: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 22 End & Ngoại Truyện
- Chương 40: 40: Thế Giới 3 Quốc Vương Bệ Hạ Của Ta 1
- Chương 41: 41: Thế Giới 3 Quốc Vương Bệ Hạ Của Ta 2
- Chương 42: 42: Thế Giới 3 Quốc Vương Bệ Hạ Của Ta 3
- Chương 43: 43: Thế Giới 3 Quốc Vương Bệ Hạ Của Ta 4
- Chương 44: 44: Thế Giới 3 Quốc Vương Bệ Hạ Của Ta 5
- Chương 45: 45: Thế Giới 3 Quốc Vương Bệ Hạ Của Ta 6
- Chương 46: 46: Thế Giới 3 Quốc Vương Bệ Hạ Của Ta 7
- Chương 47: 47: Thế Giới 3 Quốc Vương Bệ Hạ Của Ta 8
- Chương 48: 48: Thế Giới 3 Quốc Vương Bệ Hạ Của Ta 9
- Chương 49: 49: Thế Giới 3 Quốc Vương Bệ Hạ Của Ta 10
- Chương 50: 50: Thế Giới 3 Quốc Vương Bệ Hạ Của Ta 11
- Chương 51: 51: Thế Giới 3 Quốc Vương Bệ Hạ Của Ta 12
- Chương 52: 52: Thế Giới 3 Quốc Vương Bệ Hạ Của Ta 13 End
- Chương 53: 53: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 1
- Chương 54: 54: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 2
- Chương 55: 55: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 3
- Chương 56: 56: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 4
- Chương 57: 57: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 5
- Chương 58: 58: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 6
- Chương 59: 59: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 7
- Chương 60: 60: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 8
- Chương 61: 61: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 9
- Chương 62: 62: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 10
- Chương 63: 63: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 11
- Chương 64: 64: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 12
- Chương 65: 65: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 13
- Chương 66: 66: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 14
- Chương 67: 67: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 15
- Chương 68: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 16 End & Ngoại Truyện
- Chương 69-70: Thế Giới 5 Tỷ Phu Thật Đẹp Trai 1 & 2
- Chương 71: 71: Thế Giới 5 Tỷ Phu Thật Đẹp Trai 3
- Chương 72: 72: Thế Giới 5 Tỷ Phu Thật Đẹp Trai 4
- Chương 73: 73: Thế Giới 5 Tỷ Phu Thật Đẹp Trai 5
- Chương 74: 74: Thế Giới 5 Tỷ Phu Thật Đẹp Trai 6
- Chương 75: 75: Thế Giới 5 Tỷ Phu Thật Đẹp Trai 7
- Chương 76: 76: Thế Giới 5 Tỷ Phu Thật Đẹp Trai 8
- Chương 77: 77: Thế Giới 5 Tỷ Phu Thật Đẹp Trai 9
- Chương 78: 78: Thế Giới 5 Tỷ Phu Thật Đẹp Trai 10
- Chương 79: 79: Thế Giới 5 Tỷ Phu Thật Đẹp Trai 11
- Chương 80: 80: Thế Giới 5 Tỷ Phu Thật Đẹp Trai 12
- Chương 81: 81: Thế Giới 5 Tỷ Phu Thật Đẹp Trai 13
- Chương 82: 82: Thế Giới 5 Tỷ Phu Thật Đẹp Trai 14 End
- Chương 83: 83: Thế Giới 6 Chú Chân Dài 1
- Chương 84: 84: Thế Giới 6 Chú Chân Dài 2
- Chương 85: 85: Thế Giới 6 Chú Chân Dài 3
- Chương 86: 86: Thế Giới 6 Chú Chân Dài 4
- Chương 87: 87: Thế Giới 6 Chú Chân Dài 5
- Chương 88: 88: Thế Giới 6 Chú Chân Dài 6
- Chương 89: 89: Thế Giới 6 Chú Chân Dài 7
- Chương 90: 90: Thế Giới 6 Chú Chân Dài 8
- Chương 91: 91: Thế Giới 6 Chú Chân Dài 9
- Chương 92: 92: Thế Giới 6 Chú Chân Dài 10
- Chương 93: 93: Thế Giới 6 Chú Chân Dài 11
- Chương 94: 94: Thế Giới 6 Chú Chân Dài 12
- Chương 95: 95: Thế Giới 6 Chú Chân Dài 13
- Chương 96: Thế Giới 6 Chú Chân Dài 14 End & Ngoại Truyện
- Chương 97: 97: Thế Giới 7 Cưỡng Chế Đánh Dấu 1
- Chương 98: 98: Thế Giới 7 Cưỡng Chế Đánh Dấu 2
- Chương 99: 99: Thế Giới 7 Cưỡng Chế Đánh Dấu 3
- Chương 100: 100: Thế Giới 7 Cưỡng Chế Đánh Dấu 4
- Chương 101: 101: Thế Giới 7 Cưỡng Chế Đánh Dấu 5
- Chương 102: 102: Thế Giới 7 Cưỡng Chế Đánh Dấu 6
- Chương 103: 103: Thế Giới 7 Cưỡng Chế Đánh Dấu 7
- Chương 104: 104: Thế Giới 7 Cưỡng Chế Đánh Dấu 8
- Chương 105: 105: Thế Giới 7 Cưỡng Chế Đánh Dấu 9
- Chương 106: 106: Thế Giới 7 Cưỡng Chế Đánh Dấu 10 End
- Chương 107: 107: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 1
- Chương 108: 108: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 2
- Chương 109: 109: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 3
- Chương 110: 110: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 4
- Chương 111: 111: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 5
- Chương 112: 112: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 6
- Chương 113: 113: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 7
- Chương 114: 114: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 8
- Chương 115: 115: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 9
- Chương 116: 116: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 10
- Chương 117: 117: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 11
- Chương 118: 118: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 12
- Chương 119: 119: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 13
- Chương 120: 120: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 14
- Chương 121: 121: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 15
- Chương 122: 122: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 16 End
- Chương 123: 123: Thế Giới 9 Sư Tôn “chiến” Quá 1
- Chương 124: 124: Thế Giới 9 Sư Tôn “chiến” Quá 2
- Chương 125: 125: Thế Giới 9 Sư Tôn “chiến” Quá 3
- Chương 126: 126: Thế Giới 9 Sư Tôn “chiến” Quá 4
- Chương 127: 127: Thế Giới 9 Sư Tôn “chiến” Quá 5
- Chương 128: 128: Thế Giới 9 Sư Tôn “chiến” Quá 6
- Chương 129: 129: Thế Giới 9 Sư Tôn “chiến” Quá 7
- Chương 130: 130: Thế Giới 9 Sư Tôn “chiến” Quá 8
- Chương 131-132: Thế Giới 9 Sư Tôn “chiến” Quá 9 & 10
- Chương 133: 133: Thế Giới 9 Sư Tôn “chiến” Quá 11
- Chương 134: 134: Thế Giới 9 Sư Tôn “chiến” Quá 12
- Chương 135: 135: Thế Giới 9 Sư Tôn “chiến” Quá 13
- Chương 136: Thế Giới 9 Sư Tôn “chiến” Quá 14 End & Ngoại Truyện
- Chương 137-138: Thế Giới 10 Công Chúa Vạn Phúc 1 & 2
- Chương 139: 139: Thế Giới 10 Công Chúa Vạn Phúc 3
- Chương 140: 140: Thế Giới 10 Công Chúa Vạn Phúc 4
- Chương 141: 141: Thế Giới 10 Công Chúa Vạn Phúc 5
- Chương 142: 142: Thế Giới 10 Công Chúa Vạn Phúc 6
- Chương 143: 143: Thế Giới 10 Công Chúa Vạn Phúc 7
- Chương 144: 144: Thế Giới 10 Công Chúa Vạn Phúc 8
- Chương 145: 145: Thế Giới 10 Công Chúa Vạn Phúc 9
- Chương 146: 146: Thế Giới 10 Công Chúa Vạn Phúc 10
- Chương 149: Thế Giới 10 Công Chúa Vạn Phúc 13 End & Ngoại Truyện
- Chương 150-151: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 1 & 2
- Chương 152-153: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 3 & 4
- Chương 154: 154: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 5
- Chương 155: 155: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 6
- Chương 156: 156: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 6
- Chương 157: 157: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 8
- Chương 158: 158: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 9
- Chương 159: 159: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 10
- Chương 160: 160: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 11
- Chương 161: 161: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 12
- Chương 162: 162: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 13
- Chương 163: 163: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 14
- Chương 164-165: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 15 & 16
- Chương 166: 166: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 17
- Chương 167: 167: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 18
- Chương 168: Thế giới 11: Giáo chủ ác quỷ 19
- Chương 169: Thế giới 11: Giáo chủ ác quỷ 20 (end)
- Chương 169-2: Ngoại truyện 7
- Chương 170: Thế giới 12: Số 17 1
- Chương 171: Thế giới 12: Số 17 2
- Chương 172: Thế giới 12: Số 17 3
- Chương 173: Thế giới 12: Số 17 4
- Chương 174: Thế giới 12: Số 17 5
- Chương 175: Thế giới 12: Số 17 6
- Chương 176: Thế giới 12: Số 17 7
- Chương 177: Thế giới 12: Số 17 8
- Chương 178: Thế giới 12: Số 17 9
- Chương 179: Thế giới 12: Số 17 10
- Chương 180: Thế giới 12: Số 17 11
- Chương 181: Thế giới 12: Số 17 12
- Chương 182: Thế giới 12: Số 17 13
- Chương 183: Thế giới 12: Số 17 14
- Chương 184: Thế giới 12: Số 17 15
- Chương 185: Thế giới 12: Số 17 16 (end)
- Chương 185-2: Ngoại truyện 8
- Chương 186: Thế giới 13: Ngày an lành 1
- Chương 187: Thế giới 13: Ngày an lành 2
- Chương 188: Thế giới 13: Ngày an lành 3
- Chương 189: Thế giới 13: Ngày an lành 4
- Chương 190: Thế giới 13: Ngày an lành 5
- Chương 191: Thế giới 13: Ngày an lành 6
- Chương 192: Thế giới 13: Ngày an lành 7
- Chương 193: Thế giới 13: Ngày an lành 8
- Chương 194: Thế giới 13: Ngày an lành 9
- Chương 195: Thế giới 13: Ngày an lành 10
- Chương 196: Thế giới 13: Ngày an lành 11
- Chương 197: Thế giới 13: Ngày an lành 12
- Chương 198: Thế giới 13: Ngày an lành 13
- Chương 199: Thế giới 13: Ngày an lành 14
- Chương 200: Thế giới 13: Ngày an lành 15
- Chương 201: Thế giới 13: Ngày an lành 16 (end)
- Chương 201-2: Ngoại truyện 9
- Chương 202: Thế giới 14: Thánh tăng 1
- Chương 203: Thế giới 14: Thánh tăng 2
- Chương 204: Thế giới 14: Thánh tăng 3
- Chương 205: Thế giới 14: Thánh tăng 4
- Chương 206: Thế giới 14: Thánh tăng 5
- Chương 207: Thế giới 14: Thánh tăng 6
- Chương 208: Thế giới 14: Thánh tăng 7
- Chương 209: Thế giới 14: Thánh tăng 8
- Chương 210: Thế giới 14: Thánh tăng 9
- Chương 211: Thế giới 14: Thánh tăng 10
- Chương 212: Thế giới 14: Thánh tăng 11
- Chương 213: Thế giới 14: Thánh tăng 12
- Chương 214: Thế giới 14: Thánh tăng 13
- Chương 215: Thế giới 14: Thánh tăng 14
- Chương 216: Thế giới 14: Thánh tăng 15 (end)
- Chương 217: Thế giới 15: Kẻ ác 1
- Chương 218: Thế giới 15: Kẻ ác 2
- Chương 219: Thế giới 15: Kẻ ác 3
- Chương 220: Thế giới 15: Kẻ ác 4
- Chương 221: Thế giới 15: Kẻ ác 5
- Chương 222: Thế giới 15: Kẻ ác 6
- Chương 223: Thế giới 15: Kẻ ác 7
- Chương 224: Thế giới 15: Kẻ ác 8
- Chương 225: Thế giới 15: Kẻ ác 9
- Chương 226: Thế giới 15: Kẻ ác 10
- Chương 227: Thế giới 15: Kẻ ác 11
- Chương 228: Thế giới 15: Kẻ ác 12
- Chương 229: Thế giới 15: Kẻ ác 13
- Chương 230: Thế giới 15: Kẻ ác 14 (end)
- Chương 230-2: Ngoại truyện 10
- Chương 231: Thế giới 16: Vũ công 1
- Chương 232: Thế giới 16: Vũ công 2
- Chương 233: Thế giới 16: Vũ công 3
- Chương 234: Thế giới 16: Vũ công 4
- Chương 235: Thế giới 16: Vũ công 5
- Chương 236: Thế giới 16: Vũ công 6
- Chương 237: Thế giới 16: Vũ công 7
- Chương 238: Thế giới 16: Vũ công 8
- Chương 239: Thế giới 16: Vũ công 9
- Chương 240: Thế giới 16: Vũ công 10
- Chương 241: Thế giới 16: Vũ công 11
- Chương 242: Thế giới 16: Vũ công 12
- Chương 243: Thế giới 16: Vũ công 13
- Chương 244: Thế giới 16: Vũ công 14
- Chương 245: Thế giới 16: Vũ công 15
- Chương 246: Thế giới 16: Vũ công 16
- Chương 247: Thế giới 16: Vũ công 17
- Chương 248: Thế giới 16: Vũ công 18
- Chương 249: Thế giới 16: Vũ công 19 (end)
- Chương 249-2: Ngoại truyện 11
- Chương 250: Thế giới 17: Phi đạo 1
- Chương 251: Thế giới 17: Phi đạo 2
- Chương 252: Thế giới 17: Phi đạo 3
- Chương 253: Thế giới 17: Phi đạo 4
- Chương 254: Thế giới 17: Phi đạo 5
- Chương 255: Thế giới 17: Phi đạo 6
- Chương 256: Thế giới 17: Phi đạo 7
- Chương 257: Thế giới 17: Phi đạo 8
- Chương 258: Thế giới 17: Phi đạo 9
- Chương 259: Thế giới 17: Phi đạo 10
- Chương 260: Thế giới 17: Phi Đạo 11
- Chương 261: Thế giới 17: Phi Đạo 12
- Chương 262: Thế giới 17: Phi Đạo 13
- Chương 263: Thế giới 17: Phi Đạo 14
- Chương 264: Thế giới 17: Phi Đạo 15
- Chương 265: Thế giới 17: Phi Đạo 16
- Chương 266: Thế giới 17: Phi Đạo 17
- Chương 267: Thế giới 17: Phi Đạo 18
- Chương 268: Thế giới 17: Phi Đạo 19 (end)
- Chương 269: Thế giới 18: Ân oán hào môn 1
- Chương 270: Thế giới 18: Ân oán hào môn 2
- Chương 271: Thế giới 18: Ân oán hào môn 3
- Chương 272: Thế giới 18: Ân oán hào môn 4
- Chương 273: Thế giới 18: Ân oán hào môn 5
- Chương 274: Thế giới 18: Ân oán hào môn 6
- Chương 275: Thế giới 18: Ân oán hào môn 7
- Chương 276: Thế giới 18: Ân oán hào môn 8
- Chương 277: Thế giới 18: Ân oán hào môn 9
- Chương 278: Thế giới 18: Ân oán hào môn 10
- Chương 279: Thế giới 18: Ân oán hào môn 11
- Chương 280: Thế giới 18: Ân oán hào môn 12
- Chương 281: Thế giới 18: Ân oán hào môn 13
- Chương 282: Thế giới 18: Ân oán hào môn 14
- Chương 283: Thế giới 18: Ân oán hào môn 15
- Chương 284: Thế giới 18: Ân oán hào môn 16
- Chương 285: Thế giới 18: Ân oán hào môn 17
- Chương 286: Thế giới 18: Ân oán hào môn 18
- Chương 287: Thế giới 18: Ân oán hào môn 19
- Chương 288: Thế giới 18: Ân oán hào môn 20 (end)
- Chương 289: Thế giới 19: Công tử tân thời 1
- Chương 290: Thế giới 19: Công tử tân thời 2
- Chương 291: Thế giới 19: Công tử tân thời 3
- Chương 292: Thế giới 19: Công tử tân thời 4
- Chương 293: Thế giới 19: Công tử tân thời 5
- Chương 294: Thế giới 19: Công tử tân thời 6
- Chương 295: Thế giới 19: Công tử tân thời 7
- Chương 296: Thế giới 19: Công tử tân thời 8
- Chương 297: Thế giới 19: Công tử tân thời 9
- Chương 298: Thế giới 19: Công tử tân thời 10
- Chương 299: Thế giới 19: Công tử tân thời 11
- Chương 300: Thế giới 19: Công tử tân thời 12
- Chương 301: Thế giới 19: Công tử tân thời 13
- Chương 302: Thế giới 19: Công tử tân thời 14
- Chương 303: Thế giới 19: Công tử tân thời 15
- Chương 304: Thế giới 19: Công tử tân thời 16
- Chương 305: Thế giới 19: Công tử tân thời 17 (end)
- Chương 305-2: Thế giới 19: Công tử tân thời ngoại truyện
- Chương 306: Thế giới 20: Quân vương mất nước 1
- Chương 307: Thế giới 20: Quân vương mất nước 2
- Chương 308: Thế giới 20: Quân vương mất nước 3
- Chương 309: Thế giới 20: Quân vương mất nước 4
- Chương 310: Thế giới 20: Quân vương mất nước 5
- Chương 311: Thế giới 20: Quân vương mất nước 6
- Chương 312: Thế giới 20: Quân vương mất nước 7
- Chương 313: Thế giới 20: Quân vương mất nước 8
- Chương 314: Thế giới 20: Quân vương mất nước 9
- Chương 315: Thế giới 20: Quân vương mất nước 10
- Chương 316: Thế giới 20: Quân vương mất nước 11
- Chương 317: Thế giới 20: Quân vương mất nước 12
- Chương 318: Thế giới 20: Quân vương mất nước 13
- Chương 319: Thế giới 20: Quân vương mất nước 14
- Chương 320: Thế giới 20: Quân vương mất nước 15
- Chương 321: Thế giới 20: Quân vương mất nước 16 (end)
- Chương 322: Thế giới 21: Một phần mấy 1
- Chương 323: Thế giới 21: Một phần mấy 2
- Chương 324: Thế giới 21: Một phần mấy 3
- Chương 325: Thế giới 21: Một phần mấy 4
- Chương 326: Thế giới 21: Một phần mấy 5
- Chương 327: Thế giới 21: Một phần mấy 6
- Chương 328: Thế giới 21: Một phần mấy 7
- Chương 329: Thế giới 21: Một phần mấy 8
- Chương 330: Thế giới 21: Một phần mấy 9
- Chương 331: Thế giới 21: Một phần mấy 10
- Chương 332: Thế giới 21: Một phần mấy 11
- Chương 333: Thế giới 21: Một phần mấy 12
- Chương 334: Thế giới 21: Một phần mấy 13
- Chương 335: Thế giới 21: Một phần mấy 14
- Chương 336: Thế giới 21: Một phần mấy 15
- Chương 337: Thế giới 21: Một phần mấy 16
- Chương 338: Thế giới 21: Một phần mấy 17
- Chương 339: Một phần mấy 18 (end)
- Chương 340: Thế giới 22: Quản giáo 1
- Chương 341: Thế giới 22: Quản giáo 2
- Chương 342: Thế giới 22: Quản giáo 3
- Chương 343: Thế giới 22: Quản giáo 4
- Chương 344: Thế giới 22: Quản giáo 5
- Chương 345: Thế giới 22: Quản giáo 6
- Chương 346: Thế giới 22: Quản giáo 7
- Chương 347: Thế giới 22: Quản giáo 8
- Chương 348: Thế giới 22: Quản giáo 9
- Chương 349: Thế giới 22: Quản giáo 10
- Chương 350: Thế giới 22: Quản giáo 11
- Chương 351: Thế giới 22: Quản giáo 12
- Chương 352: Thế giới 22: Quản giáo 13
- Chương 353: Thế giới 22: Quản giáo 14
- Chương 354: Thế giới 22: Quản giáo 15
- Chương 355: Thế giới 22: Quản giáo 16
- Chương 356: Thế giới 22: Quản giáo 17
- Chương 357: Thế giới 22: Quản giáo 18
- Chương 358: Thế giới 22: Quản giáo 19
- Chương 359: Thế giới 22: Quản giáo 20 (end)
- Chương 360: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 1
- Chương 361: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 2
- Chương 362: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 3
- Chương 363: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 4
- Chương 364: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 5
- Chương 365: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 6
- Chương 366
- Chương 367: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 8
- Chương 368: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 9
- Chương 369: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 10
- Chương 370: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 11
- Chương 371: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 12
- Chương 372: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 13
- Chương 373: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 14
- Chương 374: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 15
- Chương 375: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 16
- Chương 376: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 17
- Chương 377: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 18
- Chương 378: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 19 (end)
- Chương 379: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 1
- Chương 380: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 2
- Chương 381: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 3
- Chương 382: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 4
- Chương 383: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 5
- Chương 384: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 6
- Chương 385: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 7
- Chương 386: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 8
- Chương 387: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 9
- Chương 388: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 10
- Chương 389: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 11
- Chương 390: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 12
- Chương 391: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 13
- Chương 392: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 14
- Chương 393: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 15
- Chương 394: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 16 (end)
- Chương 395: Thế giới 25: Lạc Thiên 1
- Chương 396: Thế giới 25: Lạc Thiên 2
- Chương 397: Thế giới 25: Lạc Thiên 3
- Chương 398: Thế giới 25: Lạc Thiên 4
- Chương 399: Thế giới 25: Lạc Thiên 5
- Chương 400: Thế giới 25: Lạc Thiên 6
- Chương 401: Thế giới 25: Lạc Thiên 7
- Chương 402: Thế giới 25: Lạc Thiên 8
- Chương 403: Thế giới 25: Lạc Thiên 9
- Chương 404: Thế giới 25: Lạc Thiên 10
- Chương 405: Thế giới 25: Lạc Thiên 11
- Chương 406: Thế giới 25: Lạc Thiên 12
- Chương 407: Thế giới 25: Lạc Thiên 13
- Chương 408: Thế giới 25: Lạc Thiên 14
- Chương 409: Thế giới 25: Lạc Thiên 15
- Chương 410: Thế giới 25: Lạc Thiên 16
- Chương 411: Thế giới 25: Lạc Thiên 17
- Chương 412: Thế giới 25: Lạc Thiên 18
- Chương 413: Thế giới 25: Lạc Thiên 19 (end)
- Chương 414: Ngoại truyện 13: Lạc Thiên và Phong Kỳ 1
- Chương 415: Ngoại truyện 14: Lạc Thiên và Phong Kỳ 2 (end)
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
☆, Chương 368
Thế giới 23: Nam phụ độc ác 9
Lần đầu tiên tổ chức tiệc sinh nhật, sau khi đi về, Phạm Tuyên lại ỉu xìu, sau khi rửa mặt chải đầu thì nằm lên ghế quý phi, mái tóc đen rối tung, nhìn hoa văn trái lựu trên màn giường ngẩn ngơ. Đến cả Tiết Lạc Thiên lên giường rồi cũng không phát hiện.
Tiết trời nóng bức, trong phòng đặt rất nhiều chậu băng, Phạm thị phú khả địch quốc, tất nhiên sẽ không để Phạm Tuyên chịu khổ bất cứ điều gì. Trong cánh quạt gió cũng đựng đầy nước đá, giúp nhiệt độ trong phòng giảm xuống như trời mùa thu vậy, Tiết Lạc Thiên kéo chăn mềm phủ lên cho Phạm Tuyên, “Sao tự nhiên đờ ra đó làm gì.”
Phạm Tuyên nghe thấy Tiết Lạc Thiên nói chuyện, giật cả mình, hắn quay đầu nhìn Tiết Lạc Thiên đầy ý cười, vẫn mang vẻ ngạc nhiên.
“À, tên ngốc cũng có tâm sự à.” Vào phòng rồi, Tiết Lạc Thiên không cần phải giả đò nữa, đưa tay vuốt một cái trên đỉnh đầu Phạm Tuyên. Thở dài, “Tóc ngươi sao cứng thế không biết.”
Tóc… ánh mắt Phạm Tuyên tự nhiên rơi lên mái tóc dài của Tiết Lạc Thiên, tóc Tiết Lạc Thiên vừa mượt vừa mềm, Phạm Tuyên nắm thử, lành lạnh như là tơ lụa vậy. Hắn vô thức cầm lọn tóc đó đưa lên chóp mũi khẽ ngửi, lại làm Tiết Lạc Thiên cười nhẹ một tiếng.
Tiết Lạc Thiên gối đầu lên gối thuốc, thu nụ cười lại, “Cuối cùng thì ngươi bị sao vậy?”
Phạm Tuyên cũng không biết mình sao vậy, cúi đầu chui vào lồng ngực Tiết Lạc Thiên, Tiết Lạc Thiên vòng tay quanh người hắn, vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn, lẳng lặng chờ Phạm Tuyên mở miệng.
Qua hồi lâu, Phạm Tuyên mới rủ rỉ rù rì nói: “Ca ca.”
“Ừm.”
“Ca ca.”
“Ừm.”
“Ca ca.”
Tiết Lạc Thiên đẩy trán Phạm Tuyên một cái, cụp mắt nói: “Làm gì vậy, có chuyện gì thì nói đi.”
Phạm Tuyên buồn rầu cau mày, “Ta thấy khó chịu trong lòng.”
“Khó chịu trong lòng?” Tiết Lạc Thiên nhanh chóng đỡ Phạm Tuyên ngồi dậy, lời Phạm Tuyên nói, cậu chỉ hiểu theo hướng dễ hiểu nhất, nên chỉ cho rằng ngực Phạm Tuyên bị đau. Đầu tiên là cởi trung y của Phạm Tuyên, thấy lồng ngực hắn thoạt nhìn không có ngoại thương nào rõ ràng, một tay ấn lên ngực hắn, cau mày hỏi: “Đau ở đây à?”
“Không đau, ” Phạm Tuyên ngoan ngoãn lắc đầu, “Khó thở.”
Tiết Lạc Thiên vội la lên: “Bắt đầu từ lúc nào?”
Phạm Tuyên nói: “Từ lúc ăn tối.”
“Vậy sao ngươi không nói sớm!” Tiết Lạc Thiên thả tay ra, vén màn giường lên, nói với Phạm Tuyên: “Ngươi ngồi yên đừng cử động, để ta đi gọi đại phu.”
“Ca ca đừng đi mà,” Phạm Tuyên cuống lên, ôm chặt eo của Tiết Lạc Thiên, hắn càng lớn càng cao to rắn rỏi, về mặt thể lực Tiết Lạc Thiên hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, bị hắn cuốn lấy lập tức không di chuyển lại. Tiết Lạc Thiên vỗ tay hắn, quay đầu nói: “Đừng quậy, ta không đi đâu cả, ta đi gọi đại phu thôi, đau ngực không phải là chuyện nhỏ, có hiểu không?”
“Nhưng, nhưng mà…” Phạm Tuyên sốt ruột lại không biết nói sao, sắp nhảy vọt cả lên, “Bây giờ ta không đau.”
Tiết Lạc Thiên cũng gấp, “Cuối cùng là có đau hay không?”
Phạm Tuyên vội phát khóc, nước mắt đọng thành đóa hoa trên khóe mắt, áp sát mặt vào lưng Tiết Lạc Thiên, nghẹn ngào nói: “Ca, ca ca, ngươi đừng bỏ ta mà…”
Đến đây thì Tiết Lạc Thiên đã hiểu, tên ngốc này thật sự có tâm sự, thế là nhẹ tay lại, rồi buông tấm màn xuống, xoay người lại quỳ ngồi trên giường, nói với Phạm Tuyên: “Ai nói gì với ngươi rồi, chọc ngươi giận đúng không? Có phải do Phạm Đan…”
“A ——”
Phạm Tuyên bỗng nhiên kêu dài một tiếng, Tiết Lạc Thiên giật mình hết hồn, “Làm gì vậy!”
Phạm Tuyên ngước mặt lên, vẻ mặt có phần hung tợn, “Ta ghét hắn ta!”
Tiết Lạc Thiên không hiểu ra sao, “Ngươi nói Phạm Đan…”
“A ——”
Phạm Tuyên lại kêu một tiếng, nổi giận đùng đùng ôm chặt eo Tiết Lạc Thiên lắc lắc, “Không được nhắc đến hắn!”
“Không được la hét,” Tiết Lạc Thiên vỗ lưng Phạm Tuyên một cái, dở khóc dở cười nói, “Ta cứ tưởng ngươi bị gì cơ, không phải ngươi lúc nào cũng không thích hắn hay sao. Hắn sắp lên kinh đi thi, rời khỏi Phạm phủ rồi, ít thì một hai năm, nhiều thì ba, bốn năm, ngươi sẽ không được thấy hắn đâu.”
Phạm Tuyên nghe như nước đổ lá khoai (1), mặt lộ vẻ vui mừng, “Thật sao?”
Tiết Lạc Thiên chọt trán hắn một cái, “Thật… ngươi buông tay ra, eo của ta sắp bị ngươi bẻ gãy rồi.”
Phạm Tuyên chỉ buông lỏng một chút, rồi kéo Tiết Lạc Thiên cùng nằm xuống, vui vẻ nói: “Từ nay về sau chúng ta đi học sẽ không phải thấy hắn nữa rồi?”
Tiết Lạc Thiên “ừm” một tiếng, thấy vẻ mừng rỡ lan tỏa trên mặt Phạm Tuyên, không khỏi nói: “Hắn là đường ca của ngươi, cũng coi như là thật lòng che chở cho người, ngươi không nên ghét hắn như vậy.”
Cậu vừa dứt lời, Phạm Tuyên đã nổi giận, là tức giận thật sự, thả lỏng vòng tay bên hông Tiết Lạc Thiên, kéo chăn trùm đầu, cuộn mình lại đưa lưng về phía Tiết Lạc Thiên.
Tiết Lạc Thiên buồn cười nhìn Phạm Tuyên, song không dỗ hắn, xem xem hắn có thể nín đến chừng nào.
Lần này Phạm Tuyên thật sự thấy giận, hắn bắt đầu không nói chuyện với Tiết Lạc Thiên, có điều không Tiết Lạc Thiên không hề quan tâm, vẫn nên làm gì thì làm nấy, như nước chảy mây trôi.
Lớp buổi sáng, Công Tôn Di đi xuống trêu Phạm Tuyên, “Ồ, sao không bóc vải cho ca ca của ngươi rồi.”
Phạm Tuyên nghiêng mặt, lầm bà lầm bầm đáp: “Ăn vải nhiều, nóng trong.”
“Ha ha ha, ta thấy ngươi đúng là rất nóng nhỉ,” Công Tôn Di hỏi Tiết Lạc Thiên, “Nó bị làm sao vậy?”
Phạm Tuyên lắng tai nghe xem Tiết Lạc Thiên nói gì.
Tiết Lạc Thiên chậm rãi nói: “Trời nóng, bày trò quậy thôi.”
Công Tôn Di cười muốn bay cả bộ râu dê.
Phạm Tuyên tức chết đi được, hắn thẳng chân đạp mạnh cái ghế phía trước —— vốn là ghế Phạm Đan ngồi.
Tiết Lạc Thiên không ngó ngàng đến hắn như cũ, tự nhiên viết trang chữ dang dở.
Hết giờ học, Phạm Tuyên vẫn nắm tay Tiết Lạc Thiên quay về viện dùng bữa trưa. Tuy hắn giận là giận, nhưng nắm tay thì vẫn phải nắm tay, ngủ chung giường với Tiết Lạc Thiên thì vẫn ngủ, chỉ là nín nhịn không nói lời nào.
Lúc ăn cơm, Phạm Tuyên chớp mắt nhìn Tiết Lạc Thiên, Tiết Lạc Thiên chẳng buồn nhìn hắn lấy một lần. Phạm Tuyên chọt cá viên trong bát, chọt mãi đến khi thịt cá nát bươm, Tiết Lạc Thiên vẫn không quan tâm đén hắn, ăn no xong bèn lau tay rời bàn, Phạm Tuyên nhanh chóng theo sau.
Cứ ầm ĩ ba ngày như thế, cuối cùng Phạm Tuyên đổ bệnh, ngày qua ngày nuốt không trôi, đói bụng đau bụng, nửa đêm nằm nhoài mép giường nôn ói, làm Tiết Lạc Thiên sợ hết hồn, vội đi mời phủ y đến.
“Tên ngốc nhà ngươi,” Tiết Lạc Thiên cũng tức giận, thổi nguội cháo loãng đút cho hắn, “Tự giận dỗi làm mình ngã bệnh, ngươi nói coi ngươi bảo ta nói được điểm tốt nào của ngươi hả.”
Phạm Tuyên cúi gầm khuôn mặt tái nhợt nghe mắng, không dám nói lời nào.
“Nói chuyện!” Tiết Lạc Thiên nghiêm nghị nói.
Phạm Tuyên run lên, ngẩng mặt lên, cau mày nhăn mũi nói: “Ta không thích Phạm Đan.”
Tiết Lạc Thiên bị chọc giận quá mà cười lên, đút một muỗng cháo loãng cho hắn, “Ngươi không thích hắn, ngươi giận dỗi với ta làm gì? Chẳng lẽ ta thích hắn?”
Phạm Tuyên ngậm cháo miệng không động đậy, mặt gục xuống không một điềm báo trước rơi hai giọt nước mắt.
Tiết Lạc Thiên còn đang thổi muỗng cháo trong tay, đưa qua mà Phạm Tuyên không ngẩng đầu lên, quát khẽ: “Còn giận hờn nữa? Ăn cháo uống thuốc xong rồi đi mà dỗi, còn không chịu nữa, ta đi là được chứ gì?”
Phạm Tuyên bỗng nhiên ngẩng đầu, mặt mày loang lổ nước mắt làm Tiết Lạc Thiên giật thót mình. Đôi mắt đen lay láy như trào cơn hồng thủy, sóng nước ngập trời, ấm ức nói: “Có, có phải ngươi muốn… muốn đi với hắn không!” Chẳng chờ cho Tiết Lạc Thiên trả lời, đã giơ tay hất đổ chén cháo trên tay Tiết Lạc Thiên. Tiết Lạc Thiên không ngờ được, chén sứ bay ra ngoài, đổ vỡ tan nát, cháo nóng hổi bắn một ít lên tay cậu, làm mu bàn tay cậu nóng đỏ lên.
Tiết Lạc Thiên liếc mắt nhìn Phạm Tuyên đang tức phập phồng cả lồng ngực, sắc mặt tức khắc lạnh đi, dứt khoát đi xuống giường, Phạm Tuyên réo dài một tiếng, nhào đến ôm chầm eo của cậu. Tiết Lạc Thiên ngoái mặt lại, tát một cái vào đầu hắn, “Bỏ tay ra! Ta thấy ngươi chuẩn bị phát điên rồi!”
Phạm Tuyên ôm chặt Tiết Lạc Thiên, vừa khóc vừa nói: “Ngươi không cần ta nữa, ta không sống nổi nữa!”
“Ngươi đang nổi điên gì vậy,” Tiết Lạc Thiên giơ tay đánh mấy cái lên đầu Phạm Tuyên, “Ngươi không sống nổi chứ gì? Dù sao ngươi chết thì chắc chắn Phạm lão gia cũng bắt ta chôn cùng ngươi, không bằng ta đánh ngươi chết trước, rồi ta chết sau, chẳng lỗ đâu được!”
“Không muốn không muốn…” Phạm Tuyên lại òa lên khóc nức nở, “Ngươi đừng chết mà…” Kéo Tiết Lạc Thiên cùng ngồi xuống đất.
Xuân Nguyên ở ngoài cửa đến để đưa thuốc, nghe thấy tiếng khóc lóc bên trong, nhanh chóng đi vào kêu: “Tam lang——”
“Để thuốc đó rồi ra ngoài đi.” Tiết Lạc Thiên ngoảnh mặt lại lạnh lùng nói.
Xuân Nguyên vừa ngờ vực vừa kinh ngạc không thôi nhìn hai người, song vẫn theo lời Tiết Lạc Thiên, đặt thuốc xuống, bước chân vội vã đi ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại giúp hai người.
Tiết Lạc Thiên quay mặt sang, kéo mái tóc cứng xù xì của Phạm Tuyên, cả giận nói: “Chưa đủ nhục mặt hả, đứng dậy.”
Phạm Tuyên ngước mặt lên, nước mắt trên mặt đã loang lổ, “Ca ca, ngươi đừng đi mà, đừng thích hắn, đừng chết mà.”
Tiết Lạc Thiên đẩy trán hắn, tức giận: “Ta đúng là điên rồi mới đi nói lý với ngươi, nghe cho kỹ đây, ta không đi không thích hắn, cũng không chết, ngươi đứng lên đi ra ngoài uống thuốc cho ta.”
Phạm Tuyên hít mũi một cái, định xác nhận lại đáp án của Tiết Lạc Thiên một lần nữa, song thấy Tiết Lạc Thiên trừng mắt lạnh lùng nhìn mình, thật sự đã tức giận rồi. Nghe lời biết ý thả tay ra, thức thời bước đến uống thuốc ừng ực ừng ực.
Hắn uống xong đặt bát xuống, đáng thương xoay người lại nhìn sang, lại thấy Tiết Lạc Thiên đơn độc đứng giữa phòng, cau mày thổi nhẹ mu bàn tay của mình.
“Ca ca ——” Phạm Tuyên nhanh chóng quay đầu đi tới, kéo tay Tiết Lạc Thiên, vội la lên, “Sao lại đỏ rồi?” Ngước mặt lên, nước mắt rưng rưng nhìn Tiết Lạc Thiên, “Đau không?”
“Chuyện tốt ngươi làm, giờ ngươi đi hỏi ta có đau không?” Tiết Lạc Thiên liếc nhìn mảnh sứ vỡ và cháo đổ dưới đất, rút mạnh tay mình về, bước về phía ghế quý phi ngồi xuống, “Người ngoài ai cũng coi coi ta đóng cửa bắt nạt tên ngốc nhà ngươi thế nào, chứ có ai biết là ngươi đang chà đạp ta sao đâu.”
Phạm Tuyên không nghe rõ, nhưng cũng biết là lúc nãy hắn gạt bát cháo Tiết Lạc Thiên cầm. Bèn chạy tới ngồi quỳ xuống, nâng tay Tiết Lạc Thiên lên khẽ thổi mấy cái, nước mặt lộp độp rơi lên mu bàn tay Tiết Lạc Thiên.
Giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống mu bàn tay bị bỏng hơi nhói, Tiết Lạc Thiên trở mặt lại, thở dài, đưa tay lau nước mắt trên mặt Phạm Tuyên, “Con người ngươi, tự mình giận dỗi với ta, còn muốn khóc lóc. Ai nói ngươi ngốc được, rõ ràng là ranh ma chết đi được.”
Phạm Tuyên lại thổi hai cái lên mu bàn tay cậu, “Ca ca, ta sai rồi.”
“Sai ở đâu?” Tiết Lạc Thiên lạnh nhạt hỏi.
Phạm Tuyên ch** n**c mắt nói: “Ta… ta không nên phát điên.”
Hắn cũng không rõ mình bị gì, bỗng nhiên phát điên lên như lời Tiết Lạc Thiên nói.
Tiết Lạc Thiên cúi đầu gác cằm trên đỉnh đầu của hắn, “Phạm Tuyên, ngươi không được tùy hứng quá mức, biết không?”
Phạm Tuyên “ừm” một tiếng, “Ta cũng sẽ không phát điên nữa.”
“Ngươi nói rõ đi, cuối cùng thì sao hôm nay lại nổi điên?” Tiết Lạc Thiên dịu giọng nhỏ nhẹ hỏi.
Phạm Tuyên chôn mặt dưới cánh tay Tiết Lạc Thiên, có phần xấu hổ vô tri, “Ca ca, ngươi không thích Phạm Đan, được không?”
Tiết Lạc Thiên vỗ một cái vào gáy của hắn, “Cuối cùng thì ai nói với ngươi là ta thích Phạm Đan? Tại sao ta thích hắn, lần nào hắn gặp ta cũng lạnh mặt, không nói được câu nào hay, ta thích hắn chỗ nào.”
Phạm Tuyên cúi đầu, một suy nghĩ như đốm lửa đột nhiên vụt lên cháy bừng bừng trong đầu óc trống rỗng của hắn, phúc đến thì lòng cũng sáng ra nói: “Ca ca, ngươi thích ta không?”
Tiết Lạc Thiên lại đánh vào gáy hắn một cái, “Tại sao ta phải thích một tên ngốc?”
Phạm Tuyên bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen lay láy nhìn Tiết Lạc Thiên chằm chằm, đỏ ngầu nước mắt ào ào.
Tiết Lạc Thiên cười trêu nói: “Làm gì, muốn phát điên nữa à?”
Phạm Tuyên đã hứa là không phát điên nữa, kiềm nén sự cáu gắt trong lòng, van xin nói: “Ca ca, ngươi thích ta đi.”
“Thật là…” Tiết Lạc Thiên bóp đỉnh đầu của hắn, giọng dịu dàng, “Ai nói ta không thích ngươi hả?”
Mắt Phạm Tuyên sáng rực lên, ùa đến đẩy gục Tiết Lạc Thiên, vui vẻ nói: “Ca ca —— ca ca —— ta thích ca ca nhất——”
Tiết Lạc Thiên bị hắn đẩy ngã nhào xuống đất, gáy đập vào cạnh giường, buồn bực nói: “Phạm Tuyên, ngươi đứng lên cho ta!”
Phạm Tuyên tươi cười nằm nhoài trong lòng Tiết Lạc Thiên, hài lòng thở dài một hơi, “Ca ca, ta thật sự rất thích ngươi!”
__
(1) nước đổ lá khoai: Gốc 囫囵吞枣 nuốt cả quả táo, ăn tươi nuốt sống, nuốt chửng (ví với việc tiếp thu không có chọn lọc).
Nguồn: Từ điển Lạc Việt.
☆, Chương 368
Thế giới 23: Nam phụ độc ác 9
Lần đầu tiên tổ chức tiệc sinh nhật, sau khi đi về, Phạm Tuyên lại ỉu xìu, sau khi rửa mặt chải đầu thì nằm lên ghế quý phi, mái tóc đen rối tung, nhìn hoa văn trái lựu trên màn giường ngẩn ngơ. Đến cả Tiết Lạc Thiên lên giường rồi cũng không phát hiện.
Tiết trời nóng bức, trong phòng đặt rất nhiều chậu băng, Phạm thị phú khả địch quốc, tất nhiên sẽ không để Phạm Tuyên chịu khổ bất cứ điều gì. Trong cánh quạt gió cũng đựng đầy nước đá, giúp nhiệt độ trong phòng giảm xuống như trời mùa thu vậy, Tiết Lạc Thiên kéo chăn mềm phủ lên cho Phạm Tuyên, “Sao tự nhiên đờ ra đó làm gì.”
Phạm Tuyên nghe thấy Tiết Lạc Thiên nói chuyện, giật cả mình, hắn quay đầu nhìn Tiết Lạc Thiên đầy ý cười, vẫn mang vẻ ngạc nhiên.
“À, tên ngốc cũng có tâm sự à.” Vào phòng rồi, Tiết Lạc Thiên không cần phải giả đò nữa, đưa tay vuốt một cái trên đỉnh đầu Phạm Tuyên. Thở dài, “Tóc ngươi sao cứng thế không biết.”
Tóc… ánh mắt Phạm Tuyên tự nhiên rơi lên mái tóc dài của Tiết Lạc Thiên, tóc Tiết Lạc Thiên vừa mượt vừa mềm, Phạm Tuyên nắm thử, lành lạnh như là tơ lụa vậy. Hắn vô thức cầm lọn tóc đó đưa lên chóp mũi khẽ ngửi, lại làm Tiết Lạc Thiên cười nhẹ một tiếng.
Tiết Lạc Thiên gối đầu lên gối thuốc, thu nụ cười lại, “Cuối cùng thì ngươi bị sao vậy?”
Phạm Tuyên cũng không biết mình sao vậy, cúi đầu chui vào lồng ngực Tiết Lạc Thiên, Tiết Lạc Thiên vòng tay quanh người hắn, vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn, lẳng lặng chờ Phạm Tuyên mở miệng.
Qua hồi lâu, Phạm Tuyên mới rủ rỉ rù rì nói: “Ca ca.”
“Ừm.”
“Ca ca.”
“Ừm.”
“Ca ca.”
Tiết Lạc Thiên đẩy trán Phạm Tuyên một cái, cụp mắt nói: “Làm gì vậy, có chuyện gì thì nói đi.”
Phạm Tuyên buồn rầu cau mày, “Ta thấy khó chịu trong lòng.”
“Khó chịu trong lòng?” Tiết Lạc Thiên nhanh chóng đỡ Phạm Tuyên ngồi dậy, lời Phạm Tuyên nói, cậu chỉ hiểu theo hướng dễ hiểu nhất, nên chỉ cho rằng ngực Phạm Tuyên bị đau. Đầu tiên là cởi trung y của Phạm Tuyên, thấy lồng ngực hắn thoạt nhìn không có ngoại thương nào rõ ràng, một tay ấn lên ngực hắn, cau mày hỏi: “Đau ở đây à?”
“Không đau, ” Phạm Tuyên ngoan ngoãn lắc đầu, “Khó thở.”
Tiết Lạc Thiên vội la lên: “Bắt đầu từ lúc nào?”
Phạm Tuyên nói: “Từ lúc ăn tối.”
“Vậy sao ngươi không nói sớm!” Tiết Lạc Thiên thả tay ra, vén màn giường lên, nói với Phạm Tuyên: “Ngươi ngồi yên đừng cử động, để ta đi gọi đại phu.”
“Ca ca đừng đi mà,” Phạm Tuyên cuống lên, ôm chặt eo của Tiết Lạc Thiên, hắn càng lớn càng cao to rắn rỏi, về mặt thể lực Tiết Lạc Thiên hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, bị hắn cuốn lấy lập tức không di chuyển lại. Tiết Lạc Thiên vỗ tay hắn, quay đầu nói: “Đừng quậy, ta không đi đâu cả, ta đi gọi đại phu thôi, đau ngực không phải là chuyện nhỏ, có hiểu không?”
“Nhưng, nhưng mà…” Phạm Tuyên sốt ruột lại không biết nói sao, sắp nhảy vọt cả lên, “Bây giờ ta không đau.”
Tiết Lạc Thiên cũng gấp, “Cuối cùng là có đau hay không?”
Phạm Tuyên vội phát khóc, nước mắt đọng thành đóa hoa trên khóe mắt, áp sát mặt vào lưng Tiết Lạc Thiên, nghẹn ngào nói: “Ca, ca ca, ngươi đừng bỏ ta mà…”
Đến đây thì Tiết Lạc Thiên đã hiểu, tên ngốc này thật sự có tâm sự, thế là nhẹ tay lại, rồi buông tấm màn xuống, xoay người lại quỳ ngồi trên giường, nói với Phạm Tuyên: “Ai nói gì với ngươi rồi, chọc ngươi giận đúng không? Có phải do Phạm Đan…”
“A ——”
Phạm Tuyên bỗng nhiên kêu dài một tiếng, Tiết Lạc Thiên giật mình hết hồn, “Làm gì vậy!”
Phạm Tuyên ngước mặt lên, vẻ mặt có phần hung tợn, “Ta ghét hắn ta!”
Tiết Lạc Thiên không hiểu ra sao, “Ngươi nói Phạm Đan…”
“A ——”
Phạm Tuyên lại kêu một tiếng, nổi giận đùng đùng ôm chặt eo Tiết Lạc Thiên lắc lắc, “Không được nhắc đến hắn!”
“Không được la hét,” Tiết Lạc Thiên vỗ lưng Phạm Tuyên một cái, dở khóc dở cười nói, “Ta cứ tưởng ngươi bị gì cơ, không phải ngươi lúc nào cũng không thích hắn hay sao. Hắn sắp lên kinh đi thi, rời khỏi Phạm phủ rồi, ít thì một hai năm, nhiều thì ba, bốn năm, ngươi sẽ không được thấy hắn đâu.”
Phạm Tuyên nghe như nước đổ lá khoai (1), mặt lộ vẻ vui mừng, “Thật sao?”
Tiết Lạc Thiên chọt trán hắn một cái, “Thật… ngươi buông tay ra, eo của ta sắp bị ngươi bẻ gãy rồi.”
Phạm Tuyên chỉ buông lỏng một chút, rồi kéo Tiết Lạc Thiên cùng nằm xuống, vui vẻ nói: “Từ nay về sau chúng ta đi học sẽ không phải thấy hắn nữa rồi?”
Tiết Lạc Thiên “ừm” một tiếng, thấy vẻ mừng rỡ lan tỏa trên mặt Phạm Tuyên, không khỏi nói: “Hắn là đường ca của ngươi, cũng coi như là thật lòng che chở cho người, ngươi không nên ghét hắn như vậy.”
Cậu vừa dứt lời, Phạm Tuyên đã nổi giận, là tức giận thật sự, thả lỏng vòng tay bên hông Tiết Lạc Thiên, kéo chăn trùm đầu, cuộn mình lại đưa lưng về phía Tiết Lạc Thiên.
Tiết Lạc Thiên buồn cười nhìn Phạm Tuyên, song không dỗ hắn, xem xem hắn có thể nín đến chừng nào.
Lần này Phạm Tuyên thật sự thấy giận, hắn bắt đầu không nói chuyện với Tiết Lạc Thiên, có điều không Tiết Lạc Thiên không hề quan tâm, vẫn nên làm gì thì làm nấy, như nước chảy mây trôi.
Lớp buổi sáng, Công Tôn Di đi xuống trêu Phạm Tuyên, “Ồ, sao không bóc vải cho ca ca của ngươi rồi.”
Phạm Tuyên nghiêng mặt, lầm bà lầm bầm đáp: “Ăn vải nhiều, nóng trong.”
“Ha ha ha, ta thấy ngươi đúng là rất nóng nhỉ,” Công Tôn Di hỏi Tiết Lạc Thiên, “Nó bị làm sao vậy?”
Phạm Tuyên lắng tai nghe xem Tiết Lạc Thiên nói gì.
Tiết Lạc Thiên chậm rãi nói: “Trời nóng, bày trò quậy thôi.”
Công Tôn Di cười muốn bay cả bộ râu dê.
Phạm Tuyên tức chết đi được, hắn thẳng chân đạp mạnh cái ghế phía trước —— vốn là ghế Phạm Đan ngồi.
Tiết Lạc Thiên không ngó ngàng đến hắn như cũ, tự nhiên viết trang chữ dang dở.
Hết giờ học, Phạm Tuyên vẫn nắm tay Tiết Lạc Thiên quay về viện dùng bữa trưa. Tuy hắn giận là giận, nhưng nắm tay thì vẫn phải nắm tay, ngủ chung giường với Tiết Lạc Thiên thì vẫn ngủ, chỉ là nín nhịn không nói lời nào.
Lúc ăn cơm, Phạm Tuyên chớp mắt nhìn Tiết Lạc Thiên, Tiết Lạc Thiên chẳng buồn nhìn hắn lấy một lần. Phạm Tuyên chọt cá viên trong bát, chọt mãi đến khi thịt cá nát bươm, Tiết Lạc Thiên vẫn không quan tâm đén hắn, ăn no xong bèn lau tay rời bàn, Phạm Tuyên nhanh chóng theo sau.
Cứ ầm ĩ ba ngày như thế, cuối cùng Phạm Tuyên đổ bệnh, ngày qua ngày nuốt không trôi, đói bụng đau bụng, nửa đêm nằm nhoài mép giường nôn ói, làm Tiết Lạc Thiên sợ hết hồn, vội đi mời phủ y đến.
“Tên ngốc nhà ngươi,” Tiết Lạc Thiên cũng tức giận, thổi nguội cháo loãng đút cho hắn, “Tự giận dỗi làm mình ngã bệnh, ngươi nói coi ngươi bảo ta nói được điểm tốt nào của ngươi hả.”
Phạm Tuyên cúi gầm khuôn mặt tái nhợt nghe mắng, không dám nói lời nào.
“Nói chuyện!” Tiết Lạc Thiên nghiêm nghị nói.
Phạm Tuyên run lên, ngẩng mặt lên, cau mày nhăn mũi nói: “Ta không thích Phạm Đan.”
Tiết Lạc Thiên bị chọc giận quá mà cười lên, đút một muỗng cháo loãng cho hắn, “Ngươi không thích hắn, ngươi giận dỗi với ta làm gì? Chẳng lẽ ta thích hắn?”
Phạm Tuyên ngậm cháo miệng không động đậy, mặt gục xuống không một điềm báo trước rơi hai giọt nước mắt.
Tiết Lạc Thiên còn đang thổi muỗng cháo trong tay, đưa qua mà Phạm Tuyên không ngẩng đầu lên, quát khẽ: “Còn giận hờn nữa? Ăn cháo uống thuốc xong rồi đi mà dỗi, còn không chịu nữa, ta đi là được chứ gì?”
Phạm Tuyên bỗng nhiên ngẩng đầu, mặt mày loang lổ nước mắt làm Tiết Lạc Thiên giật thót mình. Đôi mắt đen lay láy như trào cơn hồng thủy, sóng nước ngập trời, ấm ức nói: “Có, có phải ngươi muốn… muốn đi với hắn không!” Chẳng chờ cho Tiết Lạc Thiên trả lời, đã giơ tay hất đổ chén cháo trên tay Tiết Lạc Thiên. Tiết Lạc Thiên không ngờ được, chén sứ bay ra ngoài, đổ vỡ tan nát, cháo nóng hổi bắn một ít lên tay cậu, làm mu bàn tay cậu nóng đỏ lên.
Tiết Lạc Thiên liếc mắt nhìn Phạm Tuyên đang tức phập phồng cả lồng ngực, sắc mặt tức khắc lạnh đi, dứt khoát đi xuống giường, Phạm Tuyên réo dài một tiếng, nhào đến ôm chầm eo của cậu. Tiết Lạc Thiên ngoái mặt lại, tát một cái vào đầu hắn, “Bỏ tay ra! Ta thấy ngươi chuẩn bị phát điên rồi!”
Phạm Tuyên ôm chặt Tiết Lạc Thiên, vừa khóc vừa nói: “Ngươi không cần ta nữa, ta không sống nổi nữa!”
“Ngươi đang nổi điên gì vậy,” Tiết Lạc Thiên giơ tay đánh mấy cái lên đầu Phạm Tuyên, “Ngươi không sống nổi chứ gì? Dù sao ngươi chết thì chắc chắn Phạm lão gia cũng bắt ta chôn cùng ngươi, không bằng ta đánh ngươi chết trước, rồi ta chết sau, chẳng lỗ đâu được!”
“Không muốn không muốn…” Phạm Tuyên lại òa lên khóc nức nở, “Ngươi đừng chết mà…” Kéo Tiết Lạc Thiên cùng ngồi xuống đất.
Xuân Nguyên ở ngoài cửa đến để đưa thuốc, nghe thấy tiếng khóc lóc bên trong, nhanh chóng đi vào kêu: “Tam lang——”
“Để thuốc đó rồi ra ngoài đi.” Tiết Lạc Thiên ngoảnh mặt lại lạnh lùng nói.
Xuân Nguyên vừa ngờ vực vừa kinh ngạc không thôi nhìn hai người, song vẫn theo lời Tiết Lạc Thiên, đặt thuốc xuống, bước chân vội vã đi ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại giúp hai người.
Tiết Lạc Thiên quay mặt sang, kéo mái tóc cứng xù xì của Phạm Tuyên, cả giận nói: “Chưa đủ nhục mặt hả, đứng dậy.”
Phạm Tuyên ngước mặt lên, nước mắt trên mặt đã loang lổ, “Ca ca, ngươi đừng đi mà, đừng thích hắn, đừng chết mà.”
Tiết Lạc Thiên đẩy trán hắn, tức giận: “Ta đúng là điên rồi mới đi nói lý với ngươi, nghe cho kỹ đây, ta không đi không thích hắn, cũng không chết, ngươi đứng lên đi ra ngoài uống thuốc cho ta.”
Phạm Tuyên hít mũi một cái, định xác nhận lại đáp án của Tiết Lạc Thiên một lần nữa, song thấy Tiết Lạc Thiên trừng mắt lạnh lùng nhìn mình, thật sự đã tức giận rồi. Nghe lời biết ý thả tay ra, thức thời bước đến uống thuốc ừng ực ừng ực.
Hắn uống xong đặt bát xuống, đáng thương xoay người lại nhìn sang, lại thấy Tiết Lạc Thiên đơn độc đứng giữa phòng, cau mày thổi nhẹ mu bàn tay của mình.
“Ca ca ——” Phạm Tuyên nhanh chóng quay đầu đi tới, kéo tay Tiết Lạc Thiên, vội la lên, “Sao lại đỏ rồi?” Ngước mặt lên, nước mắt rưng rưng nhìn Tiết Lạc Thiên, “Đau không?”
“Chuyện tốt ngươi làm, giờ ngươi đi hỏi ta có đau không?” Tiết Lạc Thiên liếc nhìn mảnh sứ vỡ và cháo đổ dưới đất, rút mạnh tay mình về, bước về phía ghế quý phi ngồi xuống, “Người ngoài ai cũng coi coi ta đóng cửa bắt nạt tên ngốc nhà ngươi thế nào, chứ có ai biết là ngươi đang chà đạp ta sao đâu.”
Phạm Tuyên không nghe rõ, nhưng cũng biết là lúc nãy hắn gạt bát cháo Tiết Lạc Thiên cầm. Bèn chạy tới ngồi quỳ xuống, nâng tay Tiết Lạc Thiên lên khẽ thổi mấy cái, nước mặt lộp độp rơi lên mu bàn tay Tiết Lạc Thiên.
Giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống mu bàn tay bị bỏng hơi nhói, Tiết Lạc Thiên trở mặt lại, thở dài, đưa tay lau nước mắt trên mặt Phạm Tuyên, “Con người ngươi, tự mình giận dỗi với ta, còn muốn khóc lóc. Ai nói ngươi ngốc được, rõ ràng là ranh ma chết đi được.”
Phạm Tuyên lại thổi hai cái lên mu bàn tay cậu, “Ca ca, ta sai rồi.”
“Sai ở đâu?” Tiết Lạc Thiên lạnh nhạt hỏi.
Phạm Tuyên ch** n**c mắt nói: “Ta… ta không nên phát điên.”
Hắn cũng không rõ mình bị gì, bỗng nhiên phát điên lên như lời Tiết Lạc Thiên nói.
Tiết Lạc Thiên cúi đầu gác cằm trên đỉnh đầu của hắn, “Phạm Tuyên, ngươi không được tùy hứng quá mức, biết không?”
Phạm Tuyên “ừm” một tiếng, “Ta cũng sẽ không phát điên nữa.”
“Ngươi nói rõ đi, cuối cùng thì sao hôm nay lại nổi điên?” Tiết Lạc Thiên dịu giọng nhỏ nhẹ hỏi.
Phạm Tuyên chôn mặt dưới cánh tay Tiết Lạc Thiên, có phần xấu hổ vô tri, “Ca ca, ngươi không thích Phạm Đan, được không?”
Tiết Lạc Thiên vỗ một cái vào gáy của hắn, “Cuối cùng thì ai nói với ngươi là ta thích Phạm Đan? Tại sao ta thích hắn, lần nào hắn gặp ta cũng lạnh mặt, không nói được câu nào hay, ta thích hắn chỗ nào.”
Phạm Tuyên cúi đầu, một suy nghĩ như đốm lửa đột nhiên vụt lên cháy bừng bừng trong đầu óc trống rỗng của hắn, phúc đến thì lòng cũng sáng ra nói: “Ca ca, ngươi thích ta không?”
Tiết Lạc Thiên lại đánh vào gáy hắn một cái, “Tại sao ta phải thích một tên ngốc?”
Phạm Tuyên bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen lay láy nhìn Tiết Lạc Thiên chằm chằm, đỏ ngầu nước mắt ào ào.
Tiết Lạc Thiên cười trêu nói: “Làm gì, muốn phát điên nữa à?”
Phạm Tuyên đã hứa là không phát điên nữa, kiềm nén sự cáu gắt trong lòng, van xin nói: “Ca ca, ngươi thích ta đi.”
“Thật là…” Tiết Lạc Thiên bóp đỉnh đầu của hắn, giọng dịu dàng, “Ai nói ta không thích ngươi hả?”
Mắt Phạm Tuyên sáng rực lên, ùa đến đẩy gục Tiết Lạc Thiên, vui vẻ nói: “Ca ca —— ca ca —— ta thích ca ca nhất——”
Tiết Lạc Thiên bị hắn đẩy ngã nhào xuống đất, gáy đập vào cạnh giường, buồn bực nói: “Phạm Tuyên, ngươi đứng lên cho ta!”
Phạm Tuyên tươi cười nằm nhoài trong lòng Tiết Lạc Thiên, hài lòng thở dài một hơi, “Ca ca, ta thật sự rất thích ngươi!”
__
(1) nước đổ lá khoai: Gốc 囫囵吞枣 nuốt cả quả táo, ăn tươi nuốt sống, nuốt chửng (ví với việc tiếp thu không có chọn lọc).
Nguồn: Từ điển Lạc Việt.