Toàn thân ta run rẩy, lớn tiếng quát:
“Ngươi dám nói bậy nữa…”
“Giả vờ thanh cao cái gì?”
Tô Thế Kiệt bất ngờ túm chặt cổ tay ta:
“Ngươi chẳng phải rất giỏi câu dẫn người sao?”
Ta giãy giụa kịch liệt, hắn lại càng siết chặt hơn.
Chu Chính Vân đứng một bên cười cợt:
“Thế Kiệt huynh, chớ có làm quá, người ta bây giờ là phu nhân tướng quân đấy.”
“Phu nhân cái khỉ.”
Tô Thế Kiệt khinh bỉ phun một bãi nước miếng:
“Chẳng qua là một nha hoàn xung hỷ, Tạ Vô Cữu chơi chán rồi sẽ vứt thôi… A a a…”
Mấy bóng người vụt qua, Tô Thế Kiệt đột nhiên hét thảm, buông tay ra.
Ta nhìn kỹ thì thấy mấy chiếc đũa tre cắm thẳng vào cổ tay hắn, máu chảy đầm đìa.
“Ai?!”
Từ góc hành lang xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.
Tạ Vô Cữu sắc mặt âm trầm như mực, ánh mắt lộ sát khí khiến cả ta cũng lạnh sống lưng.
“Tướng… tướng quân…”
Chân ta mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống tại chỗ.
Tạ Vô Cữu sải bước đến, kéo ta ra sau lưng che chở.
“Tô đại nhân dạy con quả là có cách,”
Giọng chàng lạnh đến mức khiến người ta run rẩy,
“Giữa ban ngày ban mặt, dám trêu chọc mệnh phụ triều đình?”
Tô Thế Kiệt ôm tay rên rỉ:
“Ngươi… ngươi dám đả thương người, ta… ta sẽ để phụ thân ta tấu lên trước mặt Thánh thượng…”
“Tùy ý.”
Tạ Vô Cữu cười lạnh:
“Vừa hay để Hoàng thượng xét xem, ai đúng ai sai.”
Tô Thế Kiệt bị khí thế ấy ép đến lùi hai bước, miệng vẫn không cam lòng:
“Giả vờ tình thâm nghĩa trọng cái gì? Ai mà chẳng biết ngươi cưới nàng chỉ để xung hỷ? Với cái thân phận hèn mọn đó, đợi ngươi chơi chán rồi chẳng phải cũng…”
Lời còn chưa dứt, Tạ Vô Cữu đã sải bước đến trước mặt hắn, một tay bóp cổ hắn, ép chặt lên lan can.
Nửa thân Tô Thế Kiệt lơ lửng giữa không trung, sợ hãi đến run như cầy sấy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
“Nghe cho rõ.”
Giọng Tạ Vô Cữu vang vọng, như đinh đóng cột:
“Bạch Lộ là thê tử do ta Tạ Vô Cữu cưới hỏi đàng hoàng, ai còn dám khinh nhục nàng, tức là đối địch với Tạ gia ta. Còn để ta nghe thấy nửa câu bất kính, cẩn thận cái lưỡi của ngươi.”
Lời ấy không chỉ khiến đám người xung quanh sững sờ, mà ngay cả ta cũng đứng ngây như tượng.
Tạ Vô Cữu buông tay, Tô Thế Kiệt như mất hết khí lực mà ngã ngồi xuống đất, được đám bạn dìu đi trong bộ dạng vô cùng chật vật.
“Thất lễ rồi.”
Tạ Vô Cữu trở lại chỗ ngồi, mày vẫn còn nhíu chặt:
“Dọa nàng rồi phải không?”
Ta lắc đầu, vậy mà nước mắt lại không khống chế được mà rơi lã chã.
Không phải vì sợ, mà là một cảm giác ta chưa từng có.
“Đừng khóc.”
Tạ Vô Cữu dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta:
“Ta ở đây.”
Chỉ một câu giản đơn “ta ở đây” đã đánh tan mọi lớp phòng bị trong lòng ta.
Bảy năm ở Tô phủ, khi bị đánh chửi không ai che chở, lúc sinh bệnh không ai đoái hoài, đến đêm trừ tịch cũng chỉ có thể co ro trong phòng hạ nhân lạnh lẽo, nghe tiếng cười vui vang vọng từ xa.
Còn nay… có người vì ta nổi giận, có người vì ta lau nước mắt…
“Tướng quân…”
Ta nghẹn ngào, nắm lấy vạt áo chàng:
“Vì sao người lại đối tốt với thiếp như vậy?”
Tạ Vô Cữu nhìn ta thật sâu, đôi mắt đen như đêm tối không thấy đáy.
Hồi lâu, chàng thở dài một tiếng, đưa tay vén lại mấy sợi tóc rối nơi thái dương ta:
“Ngốc tử.”
09
Trên đường hồi phủ, ta dựa vào khung xe lim dim ngủ.
Một ngày hưng phấn xen lẫn kinh sợ đã rút cạn sức lực, mí mắt nặng như đeo chì.
“Buồn ngủ thì cứ ngủ cho ngon một chút.”
Trong cơn mơ hồ, ta cảm giác có ai đó khẽ xoay vai ta, rồi đầu ta liền tựa vào một bờ ngực rắn chắc.
Ta theo bản năng cọ nhẹ vài cái, lờ mờ cảm nhận được thứ gì đó ấm áp khẽ chạm vào đỉnh đầu mình.
“Sắp về tới rồi, Bạch Lộ.”
Ta gắng mở mắt, liền phát hiện bản thân đang cuộn tròn trong lòng Tạ Vô Cữu, nước dãi còn dây ra ướt một mảng trước ngực chàng.
Lập tức xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu, lúng túng muốn ngồi thẳng dậy.
“Đừng vội.”
Tạ Vô Cữu đỡ lấy thân thể nghiêng ngả của ta, ánh mắt mang theo ý cười:
“Ngủ còn chẳng khác gì tiểu trư.”
Lời trêu ghẹo ấy khiến vành tai ta nóng bừng.
“Tướng quân, thiếp…”
Ta lấy hết dũng khí định nói gì đó, xe ngựa lại bất ngờ xóc nảy, ta liền ngã nhào vào lòng chàng.
Lúc môi ta lướt nhẹ qua bên cổ chàng, thân thể Tạ Vô Cữu khẽ cứng đờ.
Ta vội vàng định đứng dậy, lại bị chàng giữ chặt.
Qua lớp y phục, ta cảm nhận được lòng bàn tay chàng nóng đến bỏng rát.
“Đừng nhúc nhích.”
Giọng Tạ Vô Cữu khàn khàn khác thường:
“Cho ta ôm một chút.”
Ta nằm cứng đờ trong lòng chàng, không dám thở mạnh.