- Trang chủ
- TỪ XUNG HỶ THÀNH CHÍNH THÊ
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: TỪ XUNG HỶ THÀNH CHÍNH THÊ
Tác giả: Bơ không cần đường
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Tiếng tim đập của chàng vang rõ bên tai, từng nhịp từng nhịp khiến toàn thân ta mềm nhũn.
Một vật cứng cộm áp vào đùi, khiến ta chợt hiểu ra… nhất thời xấu hổ đến mức cả ngón chân cũng muốn co quắp lại.
“Tướng… tướng quân…” — ta khẽ gọi, giọng mang theo run rẩy.
Tạ Vô Cữu bỗng buông ta ra, xoay người vén rèm:
“Dừng xe!”
Xe còn chưa dừng hẳn, chàng đã nhảy xuống, vội vã chạy thẳng vào phủ.
Ta đứng ngây ngốc trước cổng lớn, nhìn bóng lưng như trốn chạy của chàng mà mặt đỏ tới mang tai.
Vừa hay bà vú Từ đi ra, thấy ta đứng đờ đẫn, liền cười trêu chọc:
“Thiếu phu nhân làm sao thế? Mặt đỏ thế này, bị cảm à?”
Ta lắc đầu, cầm khăn tay che mặt, khóe môi không kìm được mà khẽ cong lên.
Từ hôm đó trở đi, Tạ Vô Cữu đối với ta lại càng thêm khác lạ.
Mỗi buổi sáng, ta đều thấy trên bàn trang điểm có thêm những món quà nhỏ xinh mới tinh.
Thỉnh thoảng là một hộp son môi, có khi là mấy viên mứt quả, hôm qua thậm chí còn là một con châu chấu đan bằng cỏ, sinh động như thật, chẳng biết chàng mua lúc nào.
“Thiếu phu nhân, tướng quân sai người hỏi trưa nay người muốn ăn món gì.”
Hạnh Nhi vừa cười vừa chải tóc cho ta, “Nghe nói trong phủ mới tới một đầu bếp vùng Giang Nam, biết làm món cá quý phi chiên giòn.”
“Sao cũng được…”
Ta đáp nhỏ, “Tướng quân thích gì thì làm nấy.”
Hạnh Nhi mím môi cười:
“Tướng quân bảo, về sau đều phải theo khẩu vị của thiếu phu nhân.”
Trong gương đồng, hai gò má ta ửng đỏ, nơi khóe mắt chân mày giấu không hết ý cười.
Ta vội cúi đầu, sợ người ta nhìn thấu tâm tư.
Nửa tháng vừa qua, ranh giới giữa ta và chàng dường như dần mờ đi — chàng dạy ta viết chữ thì vòng tay qua sau lưng, đêm mưa sấm sét thì đến bên ta bầu bạn, thậm chí trước mặt Tạ phu nhân còn tự tay cài trâm ngọc cho ta, bảo là chính tay chàng chọn mua.
Nhưng… chúng ta vẫn chưa từng thật sự viên phòng.
Mỗi đêm, khi chỉ còn hai người trong phòng, ta lại thầm nghĩ — chàng đang chờ đợi điều gì?
Buổi trưa, khi nghỉ ngơi, chúng ta nằm cạnh nhau trên ghế dài trong thư phòng, vẫn còn mặc nguyên y phục.
“Tướng quân…”
Ta lấy hết can đảm chọc vào ngực chàng,
“Hôm nay người không vào doanh trại sao?”
Tạ Vô Cữu đột ngột lật người đè lên ta, chóp mũi gần như chạm vào nhau:
“Nàng muốn đuổi ta đi đến vậy sao?”
Thân thể chàng đè xuống khiến ta khó thở, nhưng lại mang đến cảm giác an tâm đến kỳ lạ.
Ta lắc đầu, ngón tay vô thức vướng vào mái tóc dài xõa xuống của chàng:
“Thiếp chỉ… chỉ là hiếu kỳ…”
Ánh mắt Tạ Vô Cữu tối đi.
Chàng cúi đầu hít sâu nơi cần cổ ta, rồi đột nhiên trở mình bước xuống giường:
“Biên cảnh có động tĩnh, hôm nay phải đến Bộ Binh bàn việc.”
Ta ngồi dậy, nhìn chàng chỉnh sửa y quan một cách gọn gàng.
Chàng đi tới cạnh giường, cúi người đặt một nụ hôn lên trán ta:
“Tối nay ta sẽ mang bánh hoa quế về cho nàng.”
Nụ hôn ấy khiến ta cả ngày tâm hồn phiêu lãng.
Hạnh Nhi cười ta như một tiểu nương tử đang đợi phu quân hồi môn, ta vừa đỏ mặt phản bác, trong lòng lại ngọt ngào như mật.
10
Lúc trời chạng vạng, ta đang ở tiểu trù phòng học làm chè hạnh nhân cùng đầu bếp, thì đột nhiên nghe thấy tiền viện vang lên tiếng động lộn xộn.
“Thiếu phu nhân!”
Hạnh Nhi hoảng hốt chạy tới, “Tướng quân trở về rồi, sắc mặt rất khó coi.”
Ta vứt luôn muỗng, chạy một mạch đến tiền viện, vừa tới nơi liền thấy Tạ Vô Cữu vận chiến bào đứng dưới hành lang, vài vị phó tướng đang thấp giọng nói chuyện với chàng.
Thấy ta đến, đám tướng sĩ lập tức im bặt, đồng loạt hành lễ:
“Phu nhân.”
Hai chữ ấy khiến tai ta nóng bừng.
Tạ Vô Cữu quay người lại, lúc này ta mới nhận ra mày chàng nhíu chặt.
“Xảy ra chuyện gì?”
Ta bước tới nắm tay chàng, vừa chạm vào đã thấy lạnh toát.
Tạ Vô Cữu không nói, chỉ phất tay bảo mọi người lui, rồi nắm tay ta dẫn vào thư phòng.
“Thủ lĩnh bộ lạc Oa Lạt vừa qua đời, con trai hắn liên hợp cùng thủ lĩnh Nữ Chân, xé bỏ hoà ước. Ba ngày sau, ta phải xuất chinh.”
Chiếc khăn tay trong tay ta rơi xuống đất.
“Phải… đi bao lâu?” — ta cố nén nghẹn ngào, nhẹ giọng hỏi.
Chàng ngẩng đầu nhìn ta:
“Nhanh thì ba tháng, lâu thì nửa năm. Bạch Lộ, nếu ta…”
“Thiếp đợi người,” Ta nắm chặt lấy áo chàng, “Thiếp sẽ đợi người trở về.”
Tạ Vô Cữu nhìn ta rất lâu, rồi đột nhiên ôm chặt lấy ta vào lòng.
Tim chàng đập nhanh và mạnh đến lạ:
“Ngốc tử…”
Cái ôm ấy kéo dài rất lâu, lâu đến khi hoàng hôn buông xuống, sắc trời ngả tối.
Tạ Vô Cữu cuối cùng cũng buông ta ra, nhưng lại nâng mặt ta lên, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi hàng lệ nơi khoé mắt:
“Khóc gì chứ, ta đâu có nói không trở về.”
Ta lúc này mới phát hiện, mặt ta đã đầm đìa nước mắt tự khi nào.
Tạ Vô Cữu khẽ thở dài, cúi đầu hôn đi giọt lệ trên má ta.
Nụ hôn ấy từ từ lướt xuống, cuối cùng dừng lại nơi đôi môi.
Nụ hôn ấy sâu và nặng, mang theo khí thế không cho chối từ.
Ta bị chàng ép vào kệ sách, hai chân mềm nhũn, chỉ còn biết bám lấy vai chàng mới có thể đứng vững.
Đầu lưỡi chàng khẽ tách môi ta ra, như công thành chiếm đất mà hôn đến mức ta đầu óc quay cuồng, gần như nghẹt thở.
“Bạch Lộ…”
Tạ Vô Cữu thở dốc buông ta ra, trán tựa vào trán ta:
“Chờ ta trở về, chúng ta sẽ thật sự làm phu thê.”
Một câu ấy như một thùng nước lạnh dội thẳng vào đầu, khiến ta chợt tỉnh.
Ta đẩy chàng ra, nước mắt mơ hồ lắc đầu:
“Không… không thể…”
Sắc mặt Tạ Vô Cữu lập tức thay đổi:
“Vì sao?”