- Trang chủ
- TỪ XUNG HỶ THÀNH CHÍNH THÊ
- CHƯƠNG 11
CHƯƠNG 11
Truyện: TỪ XUNG HỶ THÀNH CHÍNH THÊ
Tác giả: Bơ không cần đường
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Ta khó khăn đẩy chàng ra một chút, ngượng ngùng vùi mặt vào ngực chàng.
“Tạ Vô Cữu…”
Lần đầu tiên, ta gọi thẳng tên chàng, giọng nhẹ đến mức không thể nghe rõ.
Ánh mắt chàng tối đi, bất ngờ bế ngang ta lên:
“Ta chờ ngày này, đã lâu lắm rồi…”
“Tư… Tướng quân!”
Ta quýnh quáng, “Vết thương của chàng còn chưa lành…”
“Gọi phu quân.”
Tạ Vô Cữu đặt ta xuống giường, “Vết thương của ta sớm đã khỏi rồi.”
Ánh mắt chàng nóng rực khiến toàn thân ta như bốc cháy.
Ta lấy dũng khí, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt chàng:
“Phu… phu quân…”
Hơi thở Tạ Vô Cữu rõ ràng trở nên gấp gáp.
Khi đôi môi chàng áp xuống, ta cũng khép mắt lại.
Tựa như một chiếc thuyền con, ta lênh đênh giữa cơn sóng lớn, chỉ còn biết bám chặt lấy bờ vai rắn chắc của chàng để giữ vững chính mình.
14
Sáng sớm hôm sau, ta tỉnh dậy trong vòng tay Tạ Vô Cữu.
Toàn thân ê ẩm, còn chàng thì tinh thần sảng khoái, một tay nhè nhẹ đùa nghịch lọn tóc ta.
“Tướng quân… phải dậy rồi…”
Ta đỏ mặt đẩy chàng.
Tạ Vô Cữu rúc vào cổ ta:
“Cho ta nằm thêm một lát nữa…”
Giọng chàng khàn khàn mang theo chút lười biếng lúc mới thức giấc,
“Gọi ta là phu quân.”
“…Phu quân.”
Chàng cười đầy thoả mãn, hôn nhẹ lên môi ta rồi mới chịu rời giường.
Ta cuống quýt kéo chăn quấn quanh mình, lại nghe chàng khẽ “xuýt” một tiếng.
“Sao vậy?”
Ta hoảng hốt hỏi.
Tạ Vô Cữu chỉ vào dấu răng trên vai mình, nhướng mày:
“Tiểu miêu dã man cắn đấy.”
Ta lập tức chui tọt vào chăn, xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ, chỉ còn nghe được tiếng cười sang sảng của chàng dần xa khỏi phòng.
Sau khi chắc chắn chàng đã rời đi, ta mới dám thò đầu ra khỏi chăn.
“Thiếu phu nhân, tướng quân sai người chuẩn bị nước nóng cho người.”
Giọng Hạnh Nhi vang ngoài cửa, mang theo nụ cười cố nén.
“Còn nói… để người ngâm lâu một chút, giảm bớt… ừm… ê ẩm…”
Ta vùi mặt vào lòng bàn tay, ngượng đến mức không dám nhìn ai.
Buổi chiều, ta mang theo hộp thức ăn đến thư phòng.
Trong hộp là canh bổ do bếp chính ninh suốt buổi sáng, thêm vài món điểm tâm chàng thích.
Tạ Vô Cữu đang xử lý quân vụ, thấy ta đến liền lập tức đặt bút xuống đứng dậy đón.
“Thân thể còn đau không?”
Giọng chàng mang theo sự quan tâm rõ ràng, nhưng khoé miệng lại khẽ cong lên đầy thoả mãn.
Ta đỏ mặt trừng mắt lườm chàng, đặt hộp thức ăn xuống bàn rồi toan rời đi, lại bị chàng kéo lại ôm lấy eo.
Tạ Vô Cữu kéo ta ngồi lên đùi mình:
“Chạy gì vậy?”
Chàng cúi đầu ngửi hương tóc ta, lớp râu mới mọc lướt qua cổ khiến ta nhột đến co người lại.
“Phu nhân đêm qua đâu có như vậy…”
Ta thẹn quá hoá giận, giơ tay định bịt miệng chàng, lại bị chàng thuận thế hôn vào lòng bàn tay.
Tạ Vô Cữu kéo ta ngồi bên cửa sổ, tự tay múc một bát canh.
“Há miệng.”
Chàng đưa muỗng canh đến sát môi ta, ánh mắt tràn đầy nhu tình.
Ta quay đầu tránh:
“Thiếp tự uống được…”
“Phu nhân là chê vi phu sao?”
Hắn cố ý thở dài,
“Ắt hẳn là phu quân hầu hạ không chu đáo?”
“Chàng…”
Cuối cùng, chàng vẫn không để ta tự mình uống canh, đang đút thì lại thừa cơ hôn mấy cái lên môi ta như gặm trái cây chín mọng.
“Tướng quân,”
Tiếng quản gia vang lên cắt ngang khung cảnh,
“Phủ Thượng thư Triệu đưa sính lễ tới, nói là chúc mừng Tướng quân được gia phong, cùng Thiếu phu nhân được phong tặng chiếu chỉ…”
Sắc mặt Tạ Vô Cữu lập tức trầm xuống:
“Thu vào kho, lại chuẩn bị lễ vật hồi đáp đưa sang phủ Thượng thư Triệu.”
Quản gia nhận lệnh lui ra.
Ta tựa vào lòng chàng, chợt nhớ ra chuyện gì, khẽ hỏi:
“Chuyện… tiểu thư họ Triệu…”
“Thị lang Tô bị cách chức điều tra vì tham ô quân lương,” Tạ Vô Cữu nói bằng giọng đầy hả hê, “Triệu gia sợ bị liên luỵ, đã lập tức cho Triệu tiểu thư hoà ly với Tô Thế Kiệt rồi.”
Ta im lặng một lát, nhẹ giọng nói:
“Chuyện cũng đã qua rồi…”
Tạ Vô Cữu siết chặt vòng tay:
“Từ giờ trở đi, từng ngày của nàng, đều chỉ có thể tốt đẹp hơn.”
15
Vết thương của Tạ Vô Cữu đã hoàn toàn bình phục.
Hoàng thượng ban đặc ân cho chàng ở lại phủ nghỉ dưỡng đến tiết Đoan Ngọ.
Những ngày ấy, mỗi ngày chàng đều dạy ta luyện chữ, cưỡi ngựa, đôi lúc còn đưa ta ra ngoài thành du xuân.
Kinh thành bắt đầu truyền tai nhau rằng, Tạ tướng quân sủng ái thê tử đến vô độ.
Nhưng chàng chẳng giận mà còn được thể lấn tới.
Mùng Năm tháng Năm, Tạ phủ mở tiệc mừng Đoan Ngọ.
Khi ta đang sai nha hoàn treo ngải cứu, chợt cảm thấy buồn nôn, vội bám lấy cột hành lang nôn khan.
Tạ Vô Cữu lập tức lao tới, sắc mặt tái nhợt:
“Sao vậy? Ăn nhầm thứ gì sao?”
Từ Mụ mụ mắt tinh, lập tức cười mà báo hỉ:
“Chúc mừng Tướng quân, Thiếu phu nhân có hỉ rồi!”
Tạ Vô Cữu ngây ra tại chỗ, một lúc sau mới hồi thần, liền ôm lấy ta xoay một vòng ngay giữa sân, dọa đến mức phu nhân cũng phải liên tục nhắc:
“Cẩn thận, cẩn thận!”
“Ta sắp làm cha rồi?”
Tạ Vô Cữu ghé sát bụng ta, cười ngốc:
“Bạch Lộ, chúng ta sắp có con rồi!”
Ta đỏ mặt đẩy chàng:
“Mới có một tháng, nghe được gì chứ…”
Tối hôm ấy, Tạ Vô Cữu lục tung rương hòm tìm ra bộ binh thư quý của mình, nói là để làm sách khai tâm cho hài tử.
Ta dở khóc dở cười giành lấy:
“Lỡ đâu là bé gái thì sao?”
“Bé gái càng tốt.”
Tạ Vô Cữu từ phía sau ôm lấy ta, bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt lên bụng ta còn phẳng lì:
“Giống nàng, nhất định xinh đẹp.”
Ta xoay người, đặt tay chàng lên má mình:
“Phu quân, thiếp có từng nói…”
“Ừm?”
“Thiếp rất rất thích chàng.”
Ta nói nhỏ.
Đôi mắt Tạ Vô Cữu sáng lên.
Chàng cúi người hôn lên môi ta:
“Thật khéo, vi phu cũng vậy.”
Ngoài cửa sổ, hoa lựu đang nở rộ.
Mà câu chuyện của chúng ta, mới chỉ vừa bắt đầu.
[Toàn văn hoàn].