- Trang chủ
- Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
- Chương 90: Chương 90
Chương 90: Chương 90
Truyện: Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Tác giả: Tô Từ Lí
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186 - Hoàn
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Nguyễn Kiều khựng lại một giây.
Ồ, cô hiểu rồi.
Hoắc Nam Châu chắc chắn không ngờ suy nghĩ nhỏ nhặt của mình lại bị lá Bùa ước gì được nấy này vạch trần, giờ thì anh thấy ngượng rồi. Cũng phải thôi, dù sao cũng là tổng giám đốc bá đạo, sao có thể nghĩ đến búp bê tóc hồng được chứ.
Cô giơ tay ra hiệu OK với Hoắc Nam Châu: “Tôi biết, tôi biết hết rồi, trong đầu anh toàn nghĩ đến mấy thứ như Người máy biến hình, Người sắt các kiểu. Chỉ là lá Bùa ước gì được nấy này của tôi đôi khi không linh lắm, anh Hoắc đừng để bụng.”
Hoắc Nam Châu: “…”
Mặc dù biết Nguyễn Kiều đang thuận theo lời anh nói nhưng Hoắc Nam Châu vẫn hiếm khi cảm thấy hơi ngột ngạt.
May là Hoắc Nam Châu lái xe khá nhanh, chẳng mấy chốc đã đến phí nam nghĩa trang. Gần mười một giờ, đúng lúc nửa đêm, chiếc xe sang màu đen đỗ dưới bóng cây không xa, đèn đã tắt từ sớm, Nguyễn Kiều cẩn thận đi đến phòng bảo vệ nhìn vào, bên trong chỉ có một ông lão ngoài năm mươi tuổi chưa từng gặp đang ngủ gật.
Còn về vị đại sư gặp ban ngày hôm nay, lúc này không có ở đó.
Nói thật, Nguyễn Kiều cũng không tin đối phương thực sự chạy ra làm bảo vệ. Người đó hẳn có chút liên quan đến trận pháp chuyển vận của nhà họ Lận, nếu không cũng chẳng đến đây làm gì.
Cổng sắt đã bị kóa lại, lại còn khóa chặt, từ đây vào nghĩa trang có vẻ hơi khó.
Nhưng không sao.
Hoắc Nam Châu dựa vào bên xe, khi thư giãn thân hình cao ráo của anh trông có vẻ lười biếng, ánh mắt nhìn xa xăm về phía bóng lưng cô gái, lại thấy đối phương như một chú mèo nhỏ nhón chân nhẹ nhàng đi về. Gió thổi từ phía sau cô, thổi tung mái tóc đuôi ngựa buộc tạm của cô, một mùi hương thoang thoảng phảng phất vào mũi Hoắc Nam Châu.
Giống như mùi anh đào.
Theo bước chân Nguyễn Kiều, mùi hương thoang thoảng đó càng rõ ràng hơn. Ánh mắt Hoắc Nam Châu lặng lẽ lướt qua mái tóc cô, Nguyễn Kiều vội vàng quay lại bên anh, giọng nói nhỏ nhẹ: “Cổng chính chắc chắn không vào được. Nhưng bên kia có thể trèo tường.”
Nói đến “Trèo tường”, trong đầu Nguyễn Kiều đột nhiên hiện lên cuộc trò chuyện lần trước khi cùng Trình Lê khi trèo tường căn hộ của Kim Đồng Đồng. Trong ký ức của Trình Lê, Hoắc Nam Châu chưa từng trèo tường nhưng… Nguyễn Kiều không nhịn được tưởng tượng ra cảnh tượng đó, có phần hơi sụp đổ hình tượng tổng giám đốc của anh. Vì vậy, cô dứt khoát dừng lại, rồi nói: “Anh Hoắc ở lại đây đi, tôi vào một lát, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho tôi là được.”
Hoắc Nam Châu nhướng mày.
Anh thấy Nguyễn Kiều thực sự rất đặc biệt, lần nào cũng phá vỡ ấn tượng đã hình thành từ trước của anh.
Lần đầu tiên tưởng anh là tài xế, lên xe anh còn ra sức chào hàng bùa hộ mệnh, hỏi giá còn biết tùy từng người, người giàu thì bán đắt.
Lần thứ hai say rượu chỉ thẳng mũi anh bảo là Avada muốn gặm dưa.
Lần thứ ba bắt một người đàn ông như anh đứng ngoài canh chừng, còn mình trèo tường vào trong dò la tình hình.
Ít nhiều cũng có hơi coi thường anh.
Hoắc Nam Châu đã sớm qua cái tuổi bị người khác kích động là phải hơn thua nhưng lúc này trong lòng quả thực có chút không vui. Anh nhìn bước chân nhỏ nhắn của Nguyễn Kiều định rời đi, dứt khoát đi theo. Cô gái đi được hai bước thì quay đầu lại, nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ: “Anh Hoắc?”
Hoắc Nam Châu nói ngắn gọn: “Tôi đi cùng cô.”
Nguyễn Kiều: “Anh Hoắc chắc chứ?”
Hoắc Nam Châu gật đầu.
Nguyễn Kiều hơi do dự nhìn người đàn ông hai lần nhưng rất nhanh đã đưa ra quyết định. Dù sao thì chuyện chính vẫn là quan trọng nhất. Cô và Hoắc Nam Châu đi về phía bức tường thấp phía xa xa, bức tường cao chưa đến hai mét khiến Nguyễn Kiều phải ngẩng đầu nhìn.
Đã sớm nghĩ đến khả năng phải trèo tường, vì vậy Nguyễn Kiều ăn mặc khác với ngày thường, bên trên là áo dài tay rộng màu trắng đơn giản, bên dưới là quần jean. Cô xoa xoa cổ tay, lại làm thêm một số động tác chuẩn bị, đề phòng lúc trèo tường bị thương.
Hoắc Nam Châu đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn cô, không biết có phải ảo giác của anh không, anh thấy Nguyễn Kiều không hề sợ hãi với hai chữ trèo tường, có cảm giác rất thành thạo. Trong suy nghĩ đó, chỉ thấy Nguyễn Kiều lùi lại vài bước, chạy đà, chớp mắt đã dễ dàng ngồi trên tường. Cô gái trên tường cúi mắt nhìn xuống, chớp chớp mắt: “Anh Hoắc?”
Hoắc Nam Châu lười biếng nhướng mắt nhìn cô.
Áo vest trên người bị cởi ra tùy tiện vứt vào bụi cỏ, anh cởi cúc tay áo, xắn lên, lộ ra chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền. Hai tay chống lên, anh lật người nhảy vào trong nghĩa trang. Người đàn ông lùi lại hai bước, dựa vào thân cây, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt: “Cần giúp không?”
Nguyễn Kiều thấy lời này có hơi coi thường cô.
Giống như cô bắt Hoắc Nam Châu, một người đàn ông cao lớn, đứng ngoài canh chừng vậy.
Cô vẫy tay, nheo mắt, chân dài bước tới, xẹt một cái đã rơi xuống đất. Chỉ là lúc đứng lên có hơi không trụ vững, suýt nữa ngã ngồi xuống đất. May là cô phản ứng nhanh, vội vàng dùng cánh tay chống vào bức tường lạnh lẽo sau lưng.
Nhưng chưa đứng vững, bên tai đã vang lên tiếng cười khẽ.
Giống như đang cười cô.
Nguyễn Kiều hơi bĩu môi không vui, nhỏ giọng nói: “Chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
Hoắc Nam Châu: “Ừ.”
Chỉ một chữ đơn giản, không giấu được tiếng cười.
Nguyễn Kiều: “…”
Hai giây sau, một bàn tay bẹp một cái vào lưng Hoắc Nam Châu, Nguyễn Kiều vội vàng bước tới hai bước, quay đầu lại nhìn người kia cười khiêu khích. Hoắc Nam Châu há miệng, sau khi mở miệng thì không nghe thấy tiếng gì, bên tai chỉ vang lên tiếng gió ồn ào.
Giọng nói của anh như bị Nguyễn Kiều phong ấn.
Thật là… Sao lại có nhiều bùa kỳ lạ như vậy?
Hoắc Nam Châu đưa tay ra sau, xé bỏ lá bùa cấm khẩu, đi theo bước chân Nguyễn Kiều.
Nghĩa trang trong đêm tối trở nên đặc biệt tĩnh lặng, tiếng gió, tiếng ve kêu đều có thể dễ dàng nghe thấy. Hai bên lối đi, đèn đường tỏa ra ánh sáng vàng mờ, thỉnh thoảng có con côn trùng đập cánh bay lên tạo thành từng bóng đen.