- Trang chủ
- Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
- Chương 150: Chương 150
Chương 150: Chương 150
Truyện: Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Tác giả: Tô Từ Lí
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186 - Hoàn
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Những con ma trước mắt đều đã lớn tuổi, nhìn qua có vẻ tầm bốn năm mươi tuổi, thấy Nguyễn Kiều xinh đẹp thì không khỏi cảm thán:
“Ui, giống A Duệ và cô nhóc Khánh quá.”
“Đúng đúng đúng, đôi mắt này như đúc ra từ một khuôn vậy, đúng là một cô nhóc xinh đẹp.”
“Không ngờ hai mươi năm trôi qua, lại là con gái nhà A Duệ tìm thấy chúng ta. Gọi là gì nhỉ? Đây chính là cái mà chúng ta gọi là duyên phận, đều là duyên số.”
“Ông xem nhiều phim truyền hình quá rồi phải không? Đây gọi là nhân quả.”
Nghe vậy, mọi người không nhịn được mà phá lên cười. Trình Lê chống cằm, cũng có vẻ cảm khái, từ góc độ của cô ta nhìn sang vừa khéo thấy một đôi tình nhân đang dìu nhau. Có lẽ là do quan hệ cộng hưởng mạng sống nên sắc mặt của Nguyễn Duệ và Trần Uyển Khánh trông tái hơn những người khác, cả người cũng mệt mỏi hơn. Trình Lê có thể thấy rõ ánh mắt của hai người luôn dừng lại trên người cô gái trong đám đông, trong đôi mắt đó chứa đầy sự yêu thương và áy náy không biết để đâu cho hết.
Trình Lê nhìn mà thở dài, không nhịn được hỏi Hoắc Nam Châu bên cạnh: “Cha mẹ vợ anh ở đằng kia kìa, không lên chào hỏi à?”
Hoắc Nam Châu cau mày.
Anh thực sự có ý định này nhưng Hoắc Nam Châu cũng nghĩ rất rõ ràng. Anh và Nguyễn Kiều còn rất nhiều thời gian nhưng những người trước mắt thì không. Anh hiếm khi hào phóng, tình nguyện dành toàn bộ thời gian này cho họ.
Chỉ là, Hoắc Nam Châu không ngờ rằng, ngay lúc này, trong đám đông, một ông lão ngoài sáu mươi tuổi nhìn Nguyễn Kiều cười mị mị nói: “Ui, cô nhóc đáng yêu quá, nói thật là cháu trai tôi cũng đẹp trai lắm, cô nhóc muốn làm quen không?”
Vừa dứt lời, Trình Lê lập tức nhìn về phía Hoắc Nam Châu.
Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Nam Châu quả nhiên đã đen lại.
Anh hết lòng vì đám người này, không ngờ bọn họ lại định ăn trộm nhà anh, còn nhòm ngó cô nhóc của anh. Người đàn ông mặt lạnh, đôi mắt đen láy lạnh lùng nhìn về phía đối phương, ông lão mơ hồ cảm thấy trên người dường như nổi lên một luồng khí lạnh nhưng chỉ xoa xoa cánh tay mà không để ý, chỉ cười mị mị nói: “Năm tôi rời đi thì cháu trai tôi mới năm tuổi, còn nhỏ tuổi mà đã đáng yêu lắm rồi. Vừa khéo, bây giờ nó mới hai mươi lăm tuổi, rất xứng đôi với Kiều Kiều!”
Nguyễn Kiều: “…”
Nguyễn Kiều có chút bất lực, không phải là ông lão làm mối cho cô, cô chỉ rất tò mò tại sao đối phương có thể chắc chắn như vậy rằng đứa cháu trai của ông ta hai mươi năm đã lớn thêm, còn đẹp trai lắm.
Huống hồ, người đàn ông đẹp trai nhất đã là của cô rồi.
Nguyễn Kiều định mở miệng từ chối nhưng khóe mắt lại liếc thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang từng bước tiến gần. Cô bỗng khựng lại, quay đầu nhìn thì thấy Hoắc Nam Châu đã đi đến bên cô. Trên khuôn mặt vốn lạnh lùng của người đàn ông bỗng nở một nụ cười rất nhạt, anh nói với ông lão: “Xin lỗi cụ, Kiều Kiều đã có bạn trai rồi.”
Sau khi tuyên bố chủ quyền, mặc kệ khuôn mặt ông lão trong nháy mắt đỏ bừng, anh quay đầu gật đầu với Nguyễn Duệ và Trần Uyển Khánh, thái độ và cử chỉ càng thêm cung kính: “Cô, chú, lần đầu gặp mặt, cháu là Hoắc Nam Châu, bạn trai của Kiều Kiều.”
Nguyễn Duệ: “…”
Với Nguyễn Duệ mà nói, hôm nay thực sự là một ngày vừa mừng vừa lo.
Nguyện vọng cuối cùng ông ấy từng ước trước khi chết đã thành hiện thực, ông ấy đã được gặp con gái mình.
Nhưng không đến một tiếng sau, ông ấy cũng biết rằng con gái mình sắp không còn là của mình nữa.
Nguyễn Duệ thầm nghiến răng nhưng lại cảm thấy bất lực. Thực ra trong lòng ông ấy hiểu rõ mình không có tư cách gì để chỉ tay vào cuộc sống hiện tại của Nguyễn Kiều. Nếu như ông ấy cũng giống như những người cha bình thường, ở bên Nguyễn Kiều lớn lên, chứng kiến hai mươi năm cuộc đời của Nguyễn Kiều thì khi nhìn thấy Hoắc Nam Châu, ông ấy cũng có thể giống như những người cha khác, tỏ ra ghét bỏ bạn trai của con gái mình, chỉ ra từng lỗi lầm nhỏ nhặt của đối phương, rồi bắt bẻ.
Nhưng ông ấy không xứng.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Duệ chỉ có thể thở dài trong lòng, lại nhìn Hoắc Nam Châu thêm hai lần, suy nghĩ hồi lâu như thể đã hạ quyết tâm hỏi: “Anh có phiền nếu nói chuyện riêng với tôi không?”
Hoắc Nam Châu gật đầu: “Tất nhiên không phiền.”
Trần Uyển Khánh thấy vậy cũng dẫn Nguyễn Kiều đi. Trần Uyển Khánh vẫn còn yếu, Nguyễn Kiều vội trải áo vest của Hoắc Nam Châu ra, ra hiệu cho bà ấy ngồi xuống. Không ngờ Trần Uyển Khánh thấy vậy liền không nhịn được cười một tiếng, bà ấy giơ tay lên, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng v.uốt ve mái tóc của Nguyễn Kiều, nhỏ giọng hỏi: “Thằng bé kia đối xử với Kiều Kiều rất tốt phải không?”
Nguyễn Kiều có chút ngượng khi nói về chuyện của Hoắc Nam Châu, không nhịn được sờ mũi, nhỏ giọng nói: “Chúng cháu mới quen nhau không lâu. Nhưng… anh ấy rất tốt.”
Trần Uyển Khánh cong môi.
Bà ấy nhìn ra được.
Khí thế của Hoắc Nam Châu rất mạnh mẽ, mặc dù anh chỉ đứng một bên không làm phiền họ nhưng bản thân anh lại khiến người khác khó có thể bỏ qua. Trần Uyển Khánh thấy anh và Nguyễn Kiều cùng nhau đến nên có hơi tò mò về mối quan hệ của họ. Sau đó bà ấy nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông thường xuyên dõi theo Kiều Kiều của bà thì bà ấy đã hiểu tất cả.
Dù sao bà ấy cũng từng trải rồi.
“Mẹ rất vui, bây giờ Kiều Kiều của chúng ta cũng có bạn trai rồi.” Trần Uyển Khánh đầy yêu thương nhìn cô: “Sau này Kiều Kiều cũng sẽ có con, chỉ tiếc là mẹ không có cơ hội đó rồi.”
Nguyễn Kiều mím môi.
Cô cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng Trần Uyển Khánh là mẹ của nguyên chủ nhưng khi cô nhìn thấy Trần Uyển Khánh, trái tim vẫn không nhịn được đập mạnh. Giống như thể họ vốn nên là mẹ con như vậy.
Cô cụp mắt xuống cười: “Cháu sẽ nói với đứa bé, bà ngoại rất thích con.”
Trần Uyển Khánh cười càng dịu dàng hơn: “Cảm ơn Kiều Kiều của mẹ.”
…
Nhóm Nguyễn Duệ không thể rời khỏi biệt thự nhưng ít nhất cũng không cần phải ở trong tầng hầm nữa. Khoảng thời gian tiếp theo, những người còn lại đều rời khỏi tầng hầm, chỉ còn gia đình Nguyễn Kiều ở lại, Nguyễn Duệ vỗ nhẹ vào đầu Nguyễn Kiều, ghé sát vào thì thầm: “Cha đã xem rồi, thằng nhóc này rất tốt.”