- Trang chủ
- Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
- Chương 120: Chương 120
Chương 120: Chương 120
Truyện: Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Tác giả: Tô Từ Lí
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186 - Hoàn
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
[Đúng vậy. Việc cha Nguyễn Phỉ vào viện khá nghiêm trọng. Trước kia còn có nhà họ Hoắc chống lưng nhưng mà bây giờ thì…]
Tôn Vân Vân không nhịn được nhướng mày, vui vẻ thoát khỏi nhóm trò chuyện, giả vờ gửi tin nhắn cho Nguyễn Phỉ: Phỉ Phỉ, cậu ổn chứ? Hay là chúng ta đi mua sắm, thư giãn một chút?
Nguyễn Phỉ nhận được tin nhắn này lập tức mắng Tôn Vân Vân một trận tơi bời.
Người phụ nữ này có phải cố ý không.
Không nói đến việc mặt cô ta vẫn chưa khỏi thì chỉ riêng những chuyện xảy ra trong hai ngày này cũng không cho phép cô ta ra ngoài, nếu bị phóng viên chặn lại thì toi rồi.
Tức giận ném điện thoại đi, cô ta đá mạnh vào ghế sofa, tức giận hỏi: “Cuối cùng là chuyện gì xảy ra, cuối cùng anh có biết không vậy! Anh không phải muốn đối phó với Hoắc Nam Châu sao? Sao bây giờ lại là nhà Hoắc Minh Trạch xui xẻo!”
Lúc này hệ thống cũng đầy mồ hôi.
Điều này hoàn toàn không đúng.
Cốt truyện mà nó sửa đổi căn bản không xảy ra. Nó cố ý để tài xế xe tải đó ra ngoài gặp Hoắc Nam Châu, lần này xe tải sẽ cán nát xe của Hoắc Nam Châu thành sắt vụn, đến lúc đó thế nào Hoắc Nam Châu cũng phải chết.
Nhưng không.
Hoắc Nam Châu chỉ bị xước tay thôi.
Ngược lại thì Chu Thanh Yến, trợ thủ đắc lực kia lại bị bắt.
“Cô đừng vội–“
Lời còn chưa nói hết đã bị Nguyễn Phỉ không nhịn được ngắt lời: “Anh có phải chỉ biết nói câu này không? Tôi không vội? Anh muốn tôi đợi đến bao giờ, đợi đến khi cả Hoắc Minh Trạch cũng vào tù sao? Đến lúc đó Hoắc Minh Trạch còn có thể thừa kế Hoắc gia không? Mẹ kiếp có phải anh đang mơ giữa ban ngày không? Biết thế lúc trước tôi nên tìm Hoắc Nam Châu, ít nhất thì bây giờ Hoắc thị cũng nằm trong tay anh ta!”
Hệ thống: “…”
Nguyễn Phỉ: “Nói đi!”
Hệ thống: “Tôi sẽ tiến hành sửa đổi cốt truyện, có tin tức gì sẽ thông báo cho cô.”
Nguyễn Phỉ quét sạch đồ đạc trên mặt đất.
Mặc dù đối với Nguyễn Phỉ và nhà Hoắc Minh Trạch mà nói hôm nay là một ngày vô cùng hỗn loạn nhưng đối với Nguyễn Kiều mà nói, tâm trạng khá tốt. Dạo trước Trần Diệu rất bận, cuối cùng cũng đợi được đến khi công ty đi vào giai đoạn ổn định, liền mời Nguyễn Kiều về nhà ăn cơm. Nguyễn Kiều không từ chối, Trần Diệu vừa tan làm liền đến đón cô về nhà.
Kết quả vừa về đến nhà họ Trần, Nguyễn Kiều liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười, đang trò chuyện rất vui vẻ với cha mẹ Trần Diệu là Trình Huyền.
Nguyễn Kiều đi tới: “Anh ở đây làm gì?”
Trình Huyền: “Trần Diệu mời tôi đến ăn cơm. Tôi định cho cô một bất ngờ nên không nói với cô. Chỉ tiếc là tôi muốn đưa Nam Châu theo cùng nhưng Nam Châu không chịu đi.”
Dừng lại một chút, Trình Huyền lại bổ sung thêm một câu: “Dạo này tay cậu ta bị thương, ăn cơm cũng không tiện.”
Nguyễn Kiều liếc anh ta: “Anh không đút cho anh ta sao?”
Trình Huyền lập tức lùi lại hai bước, chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi là toàn thân nổi hết cả da gà: “Tôi đút cho cậu ta làm gì. Đút cũng phải là đối tượng của cậu ta đút chứ.”
“Nhưng mà không phải anh ta không có đối tượng sao?”
“Đối tượng của tổng giám đốc Hoắc không phải là Kiều Kiều sao?”
Lúc Trình Huyền và Nguyễn Kiều đang nói chuyện say sưa, bên cạnh đột nhiên có một giọng nói chen vào, Trần Diệu nhìn Trình Huyền rồi lại nhìn Nguyễn Kiều, khá bất ngờ. Ai cũng biết Hoắc Nam Châu không có đối tượng tin đồn, Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu đã cùng nhau lên báo nhiều lần như vậy, anh ta còn tưởng rằng hai người này đã thành đôi. Mặc dù cảm thấy khó tin nhưng chuyện yêu đương thì chỉ có người trong cuộc mới biết, Trần Diệu cảm thấy mặc dù mình là anh trai của Nguyễn Kiều nhưng cũng không có tư cách hỏi han quá nhiều, vì vậy vẫn luôn ngây thơ cho rằng – Hoắc Nam Châu và Nguyễn Kiều đã ở bên nhau.
Đối mặt với ánh mắt bất ngờ của Trần Diệu, khóe miệng Nguyễn Kiều giật giật, cô lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhắn tin cho Hoắc Nam Châu: Hoắc tiên sinh, tôi suy nghĩ kỹ rồi, tôi cảm thấy đối với một con chó độc thân suốt hai mươi tám năm như anh mà nói thì một bùa đào hoa có vẻ không đủ hiệu nghiệm, vậy nên, tôi sẽ tặng anh miễn phí thêm năm cái.
Trình Huyền thò cổ ra, khóe miệng giật giật: “Có hơi khoa trương rồi đấy.”
Nguyễn Kiều nhìn điện thoại, tin nhắn trả lời của Hoắc Nam Châu còn nhanh hơn cô tưởng tượng, rất nhanh đã hiện lên trên màn hình: Hôm nay sao? Tôi đang ở công ty, mười giờ mới về.
Trình Huyền đảo mắt, giả vờ tỏ ra bừng tỉnh: “Đúng đúng đúng, cậu ta còn phải tăng ca, vì vậy mới từ chối. Vậy thì vừa hay, lát nữa chúng ta mang cơm tối đến cho cậu ta, cô lại tặng cho cậu ta thêm năm bùa đào hoa!”
Nguyễn Kiều nghĩ thầm, thấy cũng hợp lý nên không từ chối.
Ăn cơm cùng cha mẹ Trần đến hơn tám giờ, Trình Huyền hỏi qua Hoắc Nam Châu, biết được đối phương vẫn chưa ăn cơm, liền cố ý đi đường qua một nhà ăn năm sao đóng gói đồ ăn. Kết quả xe mới vừa chạy đến cửa tòa nhà Hoắc Thị, anh ta đã nhận được một chiếc điện thoại, phải đi ngay lập tức.
Trình Huyền không dám trì hoãn, giơ tay đem toàn bộ đồ ăn trong tay giao cho Nguyễn Kiều, đẩy cô ra khỏi xe: “Cô đi tìm Hoắc Nam Châu trước, đợi lát nữa có thời gian tôi lại qua đây.”
Nói xong nhanh nhạy giẫm chân ga, siêu xe nhanh chóng chạy như bay.
Nguyễn Kiều: “……”
Thế nào mà cô lại có cảm giác bị lừa?
Cô nheo lại đôi mắt, cuối cùng vẫn phải ôm hộp cơm đi vào tòa nhà Hoắc Thị. Đại khái là Trình Huyền đã nói trước với Hoắc Nam Châu, thế nên đáng nhẽ đang tăng ca thì lại kéo cà vạt, xuất hiện ở trước mặt Nguyễn Kiều. Ánh đèn chiếu xuống khiến khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông càng hút hồn hơn, anh duỗi tay tiếp nhận hộp đồ ăn, thấp giọng nói: “Làm phiền em rồi.”
Thấy Hoắc Nam Châu khách khí như vậy làm cho Nguyễn Kiều có điểm ngượng ngùng, liên tục xua tay.
Ánh mắt xẹt qua bàn tay còn đang quấn băng gạc của người đàn ông, phát hiện băng gạc kia đã nhếch lên một góc, nhìn qua có chút lỏng lẻo. Chú ý tới ánh mắt Nguyễn Kiều, Hoắc Nam Châu giải thích tùy ý nói: “Em đến đúng lúc tôi đang định đổi thuốc.”