- Trang chủ
- Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
- Chương 36: Chương 36
Chương 36: Chương 36
Truyện: Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Tác giả: Tô Từ Lí
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186 - Hoàn
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Cảnh sát Lý và đội trưởng vội vã đến khu dân cư Cẩm Đường, cả hai đều mang tâm trạng căng thẳng xen lẫn mong chờ. Vụ án lần này đối với họ mà nói rất đặc biệt, bất kể là thân phận của hung thủ hay công sức bọn họ đã bỏ ra, kết quả mà họ mong đợi vẫn chỉ có một——
Hung thủ phải chịu tội, không thể tiếp tục gây hại cho người khác.
Đội trưởng đứng trong thang máy, người không nhịn được mà đi đi lại lại, nhíu mày mím môi: “Anh nói bên phía Nguyễn Kiều thực sự đã xử lý ổn thỏa rồi sao? Sao trong lòng tôi cứ có một loại dự cảm không lành. Có phải Nguyễn Kiều cũng gặp nạn rồi không, sau đó con ma đó thay thế Nguyễn Kiều——”
Trong đầu đội trưởng đã bắt đầu liên tưởng, tưởng tượng ra vô số diễn biến kỳ lạ trong những câu chuyện xưa. Nghe đến đến đây, khóe mắt cảnh sát Lý không nhịn được mà giật giật, cô ấy xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức, đè nén sự lo lắng dành cho Nguyễn Kiều vào trong lòng, giọng nói nghe rất bình tĩnh: “Nguyễn Kiều đang rất tự tin, chúng ta cũng phải tin tưởng cô ấy.”
Nói thì nói vậy nhưng khi đứng trước cửa phòng 1606, cảnh sát Lý vẫn có chút căng thẳng, cô ấy quay đầu nói với đội trưởng: “Tôi gõ cửa đây.”
Đội trưởng nhìn cô ấy: “Gõ đi.”
Cảnh sát Lý vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi thực sự gõ rồi đấy.”
Đội trưởng: “Nhanh gõ đi!”
Nhưng tay cảnh sát Lý còn chưa kịp chạm vào cửa thì cánh cửa đã bật mở từ bên trong. Hai người ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, người xuất hiện trước mắt họ không phải Nguyễn Kiều mà là bạn trai của con ma đó, Hướng Tuyền. Ngay lập tức, cảnh sát Lý và đội trưởng nhanh chóng đưa tay về phía sau lưng, chỗ lồi lên ở đó chính là vị trí cất súng.
Nhưng phản ứng của Hướng Tuyền có chút ngoài dự đoán, anh ta ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt như thể đã chịu k*ch th*ch rất lớn, đôi mắt và lông mày đều lộ rõ vẻ mệt mỏi, anh ta gật đầu với hai người, giọng nói trầm thấp: “Hai cảnh sát vào đi. Nguyễn tiểu thư đang đợi hai người.”
Nghe vậy, đội trưởng liền nhận ra điều gì đó. Anh ta từ từ đứng thẳng người, nhẹ giọng hỏi: “Anh đã biết chuyện gì xảy ra rồi sao? Bạn gái anh——”
“Biết rồi.” Hướng Tuyền cười khổ.
Lúc Nguyễn Kiều mới nói với anh ta, anh ta không tin. Anh ta thậm chí còn cảm thấy Nguyễn Kiều bị bệnh thần kinh nhưng sau đó cuộc đấu pháp giữa Nguyễn Kiều và Chương Đình Lộ đã diễn ra ngay trước mắt anh ta, Chương Đình Lộ không còn vẻ đẹp của một mỹ nhân mặc sườn xám nữa, một thân sương mù đen gần như bao phủ toàn thân thậm chí che khuất cả khuôn mặt, cùng với những móng tay dài mọc ra một cách điên cuồng… chính là bằng chứng tốt nhất chứng minh lời nói của Nguyễn Kiều.
Trước đó, Hướng Tuyền hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với những sự kiện siêu nhiên nên đã vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn muốn ngất xỉu ngay tại chỗ. Nhưng Nguyễn Kiều chỉ nhìn anh ta hai lần, sau đó kể lại những gì mà những cư dân trong khu dân cư Cẩm Đường đã gặp phải. Sau khi nghe xong, phản ứng đầu tiên của Hướng Tuyền là: Không thể nào!
Đặc biệt là khi nghe Nguyễn Kiều nói rằng cô gái chết trong nhà vệ sinh của nhà hàng tình nhân chỉ là vô ý nói muốn có thông tin liên lạc của anh ta, thậm chí còn chưa kịp hành động thì đã bị Chương Đình Lộ hại chết một cách độc ác như vậy…
Lúc này Hướng Tuyền mới nhận thức rõ ràng rằng anh ta chính là một tội nhân.
Đội trưởng và cảnh sát Lý không biết trong thời gian ngắn như vậy Hướng Tuyền đã nghĩ nhiều như này, hai người chỉ vỗ vai anh ta để an ủi, sau đó tìm kiếm bóng dáng Nguyễn Kiều trong phòng khách. Khi nhìn sang thì vừa lúc Nguyễn Kiều thò đầu từ bên cạnh bàn ra, thấy họ liền lập tức vẫy tay, cười tươi nói: “Hai người mau lại đây.”
Lúc đi tới, lập tức nhìn thấy con rùa đen bị trói chặt.
Nhưng bóng dáng Chương Đình Lộ lại không thấy đâu.
Cảnh sát Lý kinh ngạc nói: “Cô ở đây xem rùa làm gì? Chương Đình Lộ đâu?”
“Không phải là cô ta đây sao?” Nguyễn Kiều chỉ vào con rùa, trong ánh mắt hoang mang của cảnh sát Lý và đội trưởng, bảo hai người tránh sang một bên, sau đó lột một lá bùa biến hình trên người con rùa xuống. Trong nháy mắt, nơi đặt con rùa bốc lên một luồng sương mù đen, đột nhiên biến thành dáng vẻ của một người phụ nữ.
Lần gặp lại này, Chương Đình Lộ đã hoàn toàn khác với hình ảnh mỹ nhân mặc sườn xám trong ấn tượng của hai người.
Đây chính là dáng vẻ của ma quỷ trong phim truyền hình!
Những sợi dây ban đầu được trói trên người con rùa như thể có thể tự do co giãn, lúc này cũng đang trói chặt trên người Chương Đình Lộ. Chương Đình Lộ hoàn toàn không thể giãy giụa, lộ ra vẻ bực bội, tiếng gầm gừ phát ra từ miệng cô ta liên tục vang lên trong phòng khách yên tĩnh. Đôi mắt của người phụ nữ đã trở nên đỏ ngầu, từng tia nhìn chằm chằm vào Nguyễn Kiều: “Tôi chắc chắn sẽ giết cô——”
Nguyễn Kiều trợn trắng mắt: “Cô bị tôi trói chặt mà nói lời này thì có vẻ không có sức răn đe lắm. Cho dù cô có thực sự giết tôi thì cũng vô dụng, bây giờ bạn trai cô đã biết hết những việc cô làm rồi, cô cho rằng anh ta còn có thể ở bên cô sao?”
“Tôi không làm sai!” Chương Đình Lộ dường như vì quá kích động mà nước mắt chảy ra thành máu, cô ta nghiến răng, từng chữ từng chữ nói: “Là đám người đó đáng chết. Hướng Tuyền là bạn trai của tôi, bọn họ dựa vào đâu mà đụng vào anh ấy! Đặc biệt là người phụ nữ đã ly hôn kia, cũng không nhìn xem mình là cái thá gì mà còn dám tỏ vẻ tốt với Hướng Tuyền!”
Mấy người có mặt tại đó đồng loạt nhìn về phía Hướng Tuyền.
Mặc dù trực giác mách bảo họ rằng cái gọi là tỏ vẻ tốt trong miệng con ma này chắc chắn không phải là loại mà cô ta nghĩ.
Quả nhiên, Hướng Tuyền xoa xoa huyệt thái dương, giọng khàn khàn giải thích: “Bà Từ chỉ giống như Nguyễn tiểu thư, nói muốn mời tôi ăn cơm. Hai đứa con của bà ấy đều rất cảm ơn tôi, hỏi tôi có thể nhận chúng làm con nuôi không. Lời trẻ con thì không thể coi là thật, bà Từ và tôi đều không để bụng.”