- Trang chủ
- Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
- Chương 72: Chương 72
Chương 72: Chương 72
Truyện: Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Tác giả: Tô Từ Lí
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186 - Hoàn
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Hoắc Nam Châu chậm rãi bước tới, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của bà Nguyễn, ánh mắt lướt qua khuôn mặt trắng bệch của bà ta, nhướng mày. Mặc dù anh không giống như anh chị em nhà họ Trình, không chuẩn bị séc nhưng vẫn hiếm hoi nói một câu ôn hòa: “Nếu nhà họ Nguyễn không có tiền cho bà Nguyễn đi khám mắt thì có thể đến Tập đoàn Hoắc tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Anh chị em nhà họ Trình xuất hiện ở đây, thậm chí còn như những người bảo vệ đứng ra bênh vực Nguyễn Kiều mà bà không ưa, khiến bà Nguyễn kinh ngạc. Nhưng phải nói rằng người thực sự kinh hồn bạt vía chính là vì sự xuất hiện của Hoắc Nam Châu.
Bà Nguyễn và Hoắc Nam Châu không có nhiều cơ hội gặp mặt, hầu hết là ở các buổi tiệc. Nhưng ngay cả trong tiệc cũng chỉ nhìn nhau từ xa, Hoắc Nam Châu là người nắm quyền của Hoắc thị, xung quanh đều là những người thành đạt như chồng bà ta. Bà Nguyễn ngồi cùng một nhóm phu nhân nhà giàu nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng còn gặp một hai người than thở về chuyện hôn nhân gia tộc.
Lúc này, họ sẽ tự nhiên nói về việc Hoắc Nam Châu sắp ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì, trời mới biết bà cụ nhà họ Hoắc sốt ruột đến mức nào.
Sau đó, lại có người cười tủm tỉm trêu chọc: “Nếu Hoắc tổng có ý định đó, vừa khéo con gái út nhà tôi kém anh ấy một hai tuổi, rất hợp.”
Đổi lại là tiếng cười nhẹ của các bà chủ nhà giàu khác.
Mọi người đều coi đó là một câu nói đùa đơn giản, chưa bao giờ nghĩ rằng lời nói này có thể thành sự thật. Dù sao thì Hoắc Nam Châu không gần gũi phụ nữ là điều đã quá nổi tiếng, tính cách của anh cũng rất lạnh nhạt. Nhưng bây giờ, đối phương lại vì Nguyễn Kiều mà chế giễu bà cần phải xem mắt?
Khuôn mặt bà Nguyễn lúc xanh lúc trắng, đồng thời không khỏi suy nghĩ Nguyễn Kiều đã làm thế nào để khiến cả nhà họ Trình, thậm chí cả Hoắc Nam Châu đều phải nhìn cô bằng con mắt khác. Nghĩ đến lời chế giễu vừa rồi của mình hoàn toàn bị anh chị em nhà họ Trình nghe thấy, sắc mặt bà Nguyễn càng khó coi hơn.
Trình Lê đứng trước mặt Nguyễn Kiều, ánh mắt mang theo vài phần chế giễu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt biến đổi liên tục của bà Nguyễn, khinh thường cười một tiếng: “Bà Nguyễn, chúng ta đều ở trong một giới, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. Có một số chuyện cũng không cần làm quá khó coi. Tôi ở đây nói rõ với bà, nhà họ Nguyễn các người, Kiều Kiều nhà chúng tôi không ưa. Cái tên con rể kia của bà, Kiều Kiều nhà chúng tôi cũng không ưa. Vì vậy, sau này phiền bà gặp Kiều Kiều nhà chúng tôi thì tránh đường. “
Cô chống hai tay lên bàn, cúi người lại gần đối phương, nở một nụ cười mỉa mai: “Nếu không, ai biết được sanh ý nhà họ Nguyễn còn có thể tốt được không. Bà nói có đúng không?”
Lời đe dọa trầ.n tr.ụi khiến trái tim bà Nguyễn run lên.
Có lẽ bà không bao giờ ngờ rằng hôm nay bà vốn đến đây với vẻ kiêu ngạo, muốn dạy cho Nguyễn Kiều một bài học. Nhưng kết quả cuối cùng lại đi ngược lại hoàn toàn – Nguyễn Kiều đã bắt tay với nhà họ Trình, thậm chí nhà họ Trình còn thực sự đưa cô vào vòng bảo vệ.
Nguyễn Kiều từ bao giờ lại trở nên lợi hại như vậy?
Trong lòng không chắc chắn, bà Nguyễn nghiến răng, trên mặt nở một nụ cười khó khăn: “Cô Trình nói đúng. Hôm nay có lẽ là hiểu lầm, tôi sẽ không làm phiền mọi người nữa, tôi đi trước đây.”
Nói xong, bà Nguyễn mất hết mặt mũi xách túi, đi giày cao gót cộc cộc rời đi, lúc đẩy cửa ra ngoài thì có vẻ như gót giày đã dẫm vào khe hở, loạng choạng một chút, suýt nữa thì ngã sấp mặt. Dường như có thể cảm nhận được mấy ánh mắt rõ ràng phía sau, toàn thân bà Nguyễn cứng đờ, vội vàng đứng thẳng người.
Thấy bóng dáng bà Nguyễn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Trình Lê mới ngồi phịch xuống ghế, trợn mắt: “Bà Đường Tĩnh này chắc chắn có vấn đề. Tôi không hiểu, tại sao việc bế nhầm con hoàn toàn là lỗi của nhà em, mà nhà họ Nguyễn lại là nạn nhân? Sao thế, nhà họ Trần gặp phải con sói mắt trắng Nguyễn Phỉ này còn phải biết ơn sao?”
“Nghe ý bà ta thì đúng là như vậy.” Nguyễn Kiều ở đây đối đầu với bà Nguyễn một lúc, thậm chí còn chưa kịp uống nước, gọi phục vụ gọi một cốc nước chanh rồi uống ừng ực, cô đột nhiên lại nhếch môi: “Không sao, dù sao thì con sói mắt trắng cũng đã trở về nhà họ Nguyễn rồi. Tôi thấy tướng mạo của bà Nguyễn này, nửa đời sau có lẽ không được như ý.”
Nghe vậy, mắt Trình Lê đột nhiên sáng lên.
…
Khi bà Nguyễn vội vã trở về nhà, Nguyễn Phỉ và Tôn Vân Vân đang ngồi trong sân ăn bánh ngọt. Tôn Vân Vân khi nhìn thấy lời đính chính trên Weibo của Nguyễn Kiều đã không nhịn được, cô ta vốn tưởng Nguyễn Kiều thực sự vẫn còn nhớ nhung Hoắc Minh Trạch, muốn tranh giành đàn ông với Nguyễn Phỉ, thậm chí còn cầu nguyện cho hai người này đánh nhau, cuối cùng đấu đến mức hai bên cùng thua –
Kết quả người đàn ông trong bức ảnh lại là Hoắc Nam Châu.
Cái tên Hoắc Nam Châu này đã xuất hiện trong thế giới của Tôn Vân Vân rất nhiều lần, hầu hết đều do miệng ba cô ta nói ra. Tôn Vân Vân từng nhìn thấy Hoắc Nam Châu từ xa trong một bữa tiệc, ánh mắt đó thực sự kinh thiên động địa, trong nháy mắt khiến trái tim cô ta rung động.
Quay đầu lại, cô ta lại nghe thấy mấy tin bát quái trong vòng.
Hình như là một tiểu thư nhà nào đó trong giới không nghĩ thông suốt muốn trèo lên giường của Hoắc Nam Châu, đối mặt với cô gái nhỏ nhắn Hoắc Nam Châu không những không đổi sắc mặt, còn ném người ta ra ngoài, thậm chí cả công việc kinh doanh của gia đình đối phương cũng ngày càng tệ, giờ đã không còn nghe thấy tin tức gì về gia đình đó nữa.
Vì vậy, khi biết được người có quan hệ với Nguyễn Kiều lại là Hoắc Nam Châu, Tôn Vân Vân đã hít một hơi lạnh ngay tại chỗ. Phải biết rằng trong chuyện Nguyễn Kiều làm tiểu tam, cô ta cũng đã tốn không ít công sức, nếu để Hoắc Nam Châu biết được…
Tôn Vân Vân không khỏi rùng mình.
Cô ta đương nhiên không lo Hoắc Nam Châu sẽ trút giận thay Nguyễn Kiều, trong mắt cô ta, Hoắc Nam Châu sẽ không đối xử đặc biệt với bất kỳ cô gái nào. Cô ta lo lắng là cô ta đã coi đối phương là Hoắc Minh Trạch, điên cuồng dẫn dắt nhịp điệu của anh ta khiến anh ta tức giận.