12
Tin này như mọc cánh, chỉ trong một đêm đã bay khắp kinh thành.
Thẩm Trạm chẳng hé răng nửa lời, chỉ là lui tới phủ Hầu càng thêm cần mẫn.
Hắn và Yến Kỳ đã nói gì trước giường bệnh, chẳng ai hay.
Ta thật chẳng hiểu nổi, vì cớ chi một Quận vương phi xưa nay luôn thương ta như con ruột, nay lại vội vã muốn “gả” ta đi như vậy.
Nhưng đúng lúc việc tuyển rể đang rộn ràng, Thẩm Trạm liền mỗi ngày đều xuất hiện tại phủ Hầu, chưa từng thiếu mặt.
Chưa qua ba ngày, Quận vương phi liền mượn cớ thưởng hoa.
Thay ta bày một yến hội long trọng vô cùng.
Bề ngoài là thưởng hoa, nhưng thực chất là muốn ta đích thân xem qua những công tử gia thế thanh bạch, dung mạo tài hoa.
Yến tiệc tưng bừng, khắp vườn là những lời tán dương và thăm dò khiến ta phiền não rối bời.
Đúng lúc ấy, một bóng dáng loạng choạng nhưng kiên quyết, đột ngột phá tan hết thảy sự giả tạo và khách sáo trong hội.
Là Yến Kỳ.
Là Yến Kỳ — người đã hôn mê suốt nửa tháng, thiên hạ đều đồn rằng hắn có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Nay lại chống đỡ thân thể gầy yếu như muốn ngã xuống, chết lặng mà nhìn ta.
Gương mặt hắn trắng bệch như giấy, môi không chút huyết sắc, chỉ có đôi mắt kia là sáng quắc, không hề chớp rời lấy ta.
Hắn băng qua đám người, chẳng màng mọi tiếng kinh hô hay lời ngăn cản.
Từng bước, từng bước, chậm rãi mà mang theo áp lực khiến người không thể thở nổi.
Hắn đứng sững trước mặt ta, bất thình lình siết chặt cổ tay ta.
Lực đạo lớn đến mức tưởng như muốn bóp nát xương cốt của ta.
“Ngươi định mang theo hài tử của ta… gả cho ai?”
Thanh âm hắn khàn đặc, khô cứng đến cực điểm.
Toàn thân ta run lên.
Quả nhiên, hắn nghe được!
Những lời ta nói bên tai hắn khi còn hôn mê, hắn không sót một chữ!
Chỉ một câu nói, cả yến hội lập tức lặng như tờ.
Bao ánh mắt trong sảnh như đao kiếm qua lại giữa ta và Yến Kỳ, ngỡ ngàng, kinh hãi, rồi chợt hiểu ra.
Khắp kinh thành đều đã rõ — ta và Yến Kỳ có một đứa hài tử.
Phải vậy, một đứa trẻ mang huyết mạch của hắn.
Chẳng kịp để ta phản ứng, Yến Kỳ đã giữa bao nhiêu người mà kéo tay ta rời khỏi yến hội.
Thẩm Trạm đứng cách đó chẳng xa, chén rượu trong tay, nhấp từng ngụm nhàn nhã, chẳng hề có ý can ngăn.
Chỉ là khẽ liếc qua bóng lưng Yến Kỳ, khẽ lẩm bẩm một câu, nhưng vừa đủ cho mọi người xung quanh nghe rõ:
“Yến Kỳ, cũng tạm xứng với tỷ tỷ ta.”
Ta bị Yến Kỳ cưỡng ép đưa về phủ Hầu, về căn phòng quen thuộc nồng nặc dược hương của hắn.
Cánh cửa đóng lại.
Hắn ép ta tựa lên cửa, thân thể rõ ràng còn yếu nhược, đến đứng còn chật vật, nhưng đôi tay đang giữ lấy ta lại cứng rắn như thiết thạch.
Hắn chẳng nói lấy nửa lời, chỉ chăm chú nhìn ta, không rời mắt, tựa hồ chỉ cần hắn chớp mắt, ta liền tan thành mây khói.
Ngay sau đó, hắn bắt đầu sốt ruột tìm kiếm thứ gì đó trong phòng, động tác gấp gáp.
Bình thuốc trên bàn bị đổ, vỡ tan gây nên tiếng động chát chúa.
“Ngươi đang tìm thứ này?”
Không rõ từ khi nào, Hầu phu nhân đã đứng nơi cửa, mỉm cười, bên cạnh là nha hoàn đang nâng một rương gỗ trầm nặng nề.
Chính là chiếc rương nàng từng đưa cho ta xem qua.
Thân thể Yến Kỳ lảo đảo, gần như nhào tới ôm chặt lấy rương.
Hắn ôm lấy nó, rồi đột nhiên quay đầu, ánh mắt như thiêu như đốt mà khóa chặt ta:
“Ngươi… đều biết cả rồi?”
Ta khẽ gật đầu.
Hầu phu nhân thức thời lui bước, để lại không gian cho chúng ta.
Hắn ôm chiếc rương, như ôm lấy bảo vật thất lạc đã lâu.
Từng bước, từng bước, mở ra cho ta một thế giới ta chưa từng hay biết.
Hắn kể về lần đầu tiên gặp ta.
Kể hắn lén lút theo sau khi ta gặp nạn.
Kể hắn si mê ta như thế nào, suốt bao nhiêu năm.
“Ngươi có biết, một tiểu nha đầu như ngươi, dám một mình lặn xuống ao bắt cá, còn leo cả lên cây…”
Mặt ta đầy vẻ khó tin.
Năm xưa, ta bất quá chỉ là một tiểu tỳ trong phủ Hầu, thân phận hèn mọn, thấp bé như hạt bụi.
Vậy mà hắn, lại lặng lẽ dõi theo ta suốt bấy nhiêu năm.
Hắn nhặt được cây trâm ngọc ta đánh rơi, chẳng trả lại, chỉ âm thầm cất giữ, ngày đêm tưởng nhớ.
Nam nhân này, lại có thể vụng trộm ngắm ta nhiều năm đến vậy!
Thật là…!
Hắn đem những tâm tư chôn sâu đáy lòng, vụng về mà tha thiết bày tỏ.
Tới cuối cùng, hắn như bừng tỉnh:
“Hài tử của ta… ta muốn nhìn thấy con ta.”
Yến Kỳ như ý nguyện, cuối cùng cũng được gặp An An.
Hắn vươn tay, đầu ngón run rẩy, nhẹ chạm lên má phấn mềm mại của An An.
“Tiểu tử thúi, chắc đã hành hạ mẫu thân con khổ sở lắm rồi.”
Một bên, Thẩm Trạm lập tức ôm An An vào lòng, bộ dạng như bảo vệ bảo bối:
“Cháu ta quý giá lắm, ai dám khinh thường!”
Từ đó, Yến Kỳ danh chính ngôn thuận ở lại Quận vương phủ tĩnh dưỡng.