10

Tiếng cười như chuông bạc, trong trẻo vô cùng.

Quận vương phi vào phòng, trông thấy một màn ấy, trong mắt lộ vài phần do dự.

Cuối cùng, bà vẫn ngồi xuống, bảo lui hạ nhân.

Bà chẳng nhắc đến Yến Kỳ, cũng không nói đến đống lễ vật.

Chỉ lặng lẽ nhìn ta:

“Tang Vãn, sau này, con định tính thế nào?”

Ta còn có thể tính sao?

Ta khẽ xoay cây bộ xoa bằng vàng trong tay, ngọc châu đung đưa, phản chiếu khuôn mặt ta có phần ngơ ngẩn.

Dù nay ta là tiểu Quận chủ được vạn người kính trọng.

Nhưng Yến Kỳ, hắn là chiến thần tướng quân của Đại Lương.

Là Thế tử phủ An Bình, nắm binh quyền trong tay.

Mây tầng với đất thấp, ta sao sánh nổi?

Huống hồ, giữa ta và hắn, thuở đầu vốn chỉ là một cuộc giao dịch không thể nhắc lại.

Quận vương phi dường như đã hiểu.

Ánh mắt bà dừng nơi An An đang chơi đùa vui vẻ, giọng nói mang theo đau xót:

“Nhưng An An mỗi ngày một lớn, con không thể giấu nó cả đời.”

Đúng vậy, An An.

Ta nợ con một danh phận đường đường chính chính.

Ta siết chặt cây bộ xoa trong tay, sự lạnh lẽo truyền đến khiến tâm trí ta lập tức tỉnh táo.

Ta đã hạ quyết tâm.

Đợi Yến Kỳ trở về, ta sẽ nói rõ hết thảy.

Hài tử là vô tội, hắn có quyền biết sự thật.

Còn ta với hắn… thì hẵng hay.

Thế nhưng ta chờ, chờ mãi.

Yến Kỳ quả nhiên trở về.

Nhưng là được Thẩm Trạm dìu từ trên ngựa xuống, người bê bết máu.

Lúc ta lao ra khỏi cổng phủ, trông thấy chính là một cảnh tượng như thế.

Thẩm Trạm mắt đỏ hoe, cả người lấm lem, vừa thấy ta, giọng đã khàn đặc:

“A tỷ… Yến Kỳ hắn… hắn vì cứu ta…”

Yến Kỳ lại hôn mê.

Lần này, hắn bị thương nặng hơn cả trước kia.

Ta còn chưa kịp hoàn hồn từ cơn kinh hoảng, xe ngựa phủ Hầu đã gấp gáp dừng lại trước cổng phủ Quận vương.

Hầu phu nhân được nha hoàn dìu đỡ, lảo đảo xông đến trước mặt ta, chưa kịp mở lời, lệ đã lã chã rơi.

“Tang Vãn… Quận chủ… van cầu ngươi, van cầu ngươi hãy cứu lấy Kỳ nhi một lần nữa…”

Lần này, tình thế hoàn toàn khác với trước.

Trước kia, ta là một nha hoàn trong phủ Hầu.

Nay, ta là nghĩa nữ của phủ Quận vương.

Ta có quyền lựa chọn không cứu.

Thế nhưng, ta làm sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ trước ánh mắt A Trạm — chan chứa hổ thẹn, khẩn cầu.

Hắn là vì cứu A Trạm mà thành ra như vậy…

Thôi thì…

Xem như là vì A Trạm.

Một lần nữa, ta bước vào phủ An Bình Hầu.

Cách bao ngày xa cách, nơi đây như đổi thay rất nhiều, lại cũng như chưa hề đổi thay.

Vẫn là gian phòng quen thuộc ấy, bài trí cũng chẳng khác xưa.

Chỉ có điều, những khóm hoa bụi cỏ mà ta từng ngày ngày chăm bẵm.

Từ lúc ta rời đi, lại úa tàn ủ rũ.

Vàng úa tiêu điều, chẳng chút sinh khí.

Tựa như Yến Kỳ đang nằm bất động trên giường kia.

Hầu phu nhân đôi mắt sưng đỏ, tay nắm chặt lấy tay áo ta không buông.

“Tang Vãn, ngươi đọc sách cho hắn nghe đi.”

“Nói không chừng, Kỳ nhi có thể tỉnh lại.”

“Lần trước ngươi đã khiến hắn hồi tỉnh, lần này nhất định cũng được.”

Chưa đợi ta mở miệng,

A Trạm đã bước lên trước, chắn chắn trước mặt ta, đón thẳng lấy ánh mắt của Hầu phu nhân.

“A tỷ ta chỉ có thể tận lực, nàng đâu phải đại phu.”

Hắn ngừng lại một chút, đường viền hàm căng chặt, từng lời như nện vào lòng người.

“Nếu thực cần một người chịu trách nhiệm, thì chính là vì cứu ta mà Thế tử mới thành ra như vậy, có chuyện gì, Hầu phu nhân cứ hướng về ta.”

Hầu phu nhân lệ tuôn không dứt, không còn lời nào để nói, chỉ dặn ta cố gắng hết lòng.

A Trạm nghiêng người, khẽ vỗ vai ta.

Hắn hạ giọng, chỉ vừa đủ hai người nghe thấy:

“A tỷ, chớ tự gây áp lực.”

Nói xong, hắn liền xoay người, rời khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn lại ta và Yến Kỳ.

Không gian tĩnh mịch như tờ, chỉ còn tiếng thở mong manh của hắn cùng nhịp tim rối loạn của ta.

Ánh mắt ta dừng nơi đầu giường, chiếc hộp gỗ nhỏ vẫn nằm nơi ấy, bên trong là cuốn thoại bản ta chưa đọc hết lần trước.

Ta đi tới, cầm sách lên, ngón tay nhẹ vuốt trang giấy đã hơi cuộn lại.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.

Lần trước hắn nghe được, lần này… liệu cũng có tri giác chăng?

Ta khẽ ho một tiếng, lật tới trang táo bạo nhất trong sách — đoạn hoan lạc phấn tình.

Ghé sát tai hắn, ta cố ý dùng giọng mềm nhẹ đầy quyến rũ, đọc từng lời lẳng lơ dâm dật.

Vừa đọc, ta vừa chăm chú dõi theo nét mặt hắn, không bỏ sót dù chỉ là một cử động nhỏ nhất.

Nhưng hắn vẫn chẳng hề động đậy.

Lông mi yên lặng buông xuống, sắc mặt trắng bệch như giấy.

Tia hy vọng mong manh trong lòng ta vụt tắt.

Ta không còn làm trò nữa, bắt đầu chuyên tâm hầu hạ.

Lau người, đút thuốc, ngày lại qua ngày.

Những lúc rảnh, ta lại quay ra chăm bẵm vườn hoa trong viện hắn.

Vừa tỉa cành bẻ lá, vừa lẩm nhẩm kể cho hắn nghe chuyện trong phủ.