- Trang chủ
- Thế Tử Và Nha Hoàn Của Hắn
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: Thế Tử Và Nha Hoàn Của Hắn
Tác giả: Bơ không cần đường
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
8
Ta bỗng cảm thấy một ánh nhìn nóng bỏng như thiêu đốt gắt gao ghim chặt lấy mình.
Ta thuận theo tầm mắt nhìn lại, tim bỗng lặng một nhịp.
Là hắn.
Yến Kỳ đang đứng giữa đám đông, một thân cẩm bào sắc huyền, càng khiến hắn thêm phần tuấn tú trầm mặc.
Tay cầm chén rượu, nhưng thân mình cứng đờ, bất động như tượng.
E rằng hắn cũng không thể ngờ, người mà hắn hao tâm tổn trí tìm kiếm bấy lâu.
Lại nay đã trở thành nghĩa nữ của phủ Quận vương.
Ngón tay ta siết chặt chén rượu, đốt tay trắng bệch.
Ta còn sợ gì hắn chứ!
Giờ ta là nghĩa nữ của Quận vương, là thân phận tự do.
Chẳng còn là tiểu nha hoàn trong phủ Hầu để hắn sai khiến như xưa!
Ta ngẩng đầu ưỡn ngực, trên mặt giữ nụ cười đúng mực, thản nhiên lướt qua trước mặt hắn.
Tựa như hắn chỉ là người dưng nước lã, chẳng chút liên can.
Ta không muốn để ý đến hắn, nhưng hắn lại không chịu buông tha ta.
Vừa dứt lời với một vị phu nhân, xoay người lại liền thấy hắn chặn trước mặt, phong kín đường lui.
Mùi trầm hương lạnh nhạt từ người hắn.
Vẫn là hương xưa cũ, nhưng nay khiến dạ dày ta cuộn lên khó chịu.
“Tang Vãn.”
Hắn gọi ta, thanh âm khàn khàn.
Ta mặt không đổi sắc, chẳng buồn đáp lời.
“A tỷ!”
Tiếng của A Trạm vang lên đúng lúc, hắn sải bước tới.
Thẳng tay kéo ta ra sau lưng, chắn giữa ta và Yến Kỳ.
A Trạm vốn đã cao lớn, lúc này như một bức tường thành vững chãi, che hết tầm mắt của Yến Kỳ.
Hắn xưa nay vốn che chở người nhà, nay càng không chút khách khí.
“Yến đại nhân, đây là gia yến của phủ Quận vương ta, ngài dây dưa không dứt với a tỷ ta, là có ý gì?”
Sắc mặt Yến Kỳ trầm hẳn xuống, song hắn chẳng hề để tâm đến sự khiêu khích của A Trạm.
Ngược lại, hắn vượt qua A Trạm, ánh mắt thẳng tắp, gắt gao nhìn về phía ta.
Ta ép bản thân dời ánh nhìn, nâng chén rượu lên môi, nhưng nơi khóe mắt vẫn không ngừng chú ý đến hướng của hắn.
Đừng đến đây, cầu mong ngàn vạn lần đừng đến.
Thế nhưng ông trời lại chẳng theo lòng người.
Yến Kỳ chẳng hề liếc nhìn ai, trực tiếp xuyên qua đám đông, chậm rãi tiến về phía chủ tọa.
Tiếng ồn ào xung quanh dần dần lắng xuống, vô số ánh mắt dò xét đổ dồn lên thân hắn.
Rồi từ hắn, ánh nhìn lại chuyển sang ta.
Tim ta đập như trống trận, máu trong người như đông cứng.
Hắn, trước ánh nhìn của quần thần, dừng bước trước mặt Lão Quận vương cùng Quận vương phi.
Vén bào quỳ xuống, tiếng vang như chuông đồng:
“Yến Kỳ, khấu kiến Lão Quận vương, Quận vương phi.”
Lão Quận vương hơi chau mày, hiển nhiên không vui vì biến cố bất ngờ này.
Song vẫn trầm giọng đáp:
“Miễn lễ.”
Thế nhưng, Yến Kỳ lại chẳng đứng dậy.
Hắn vẫn quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, sống lưng thẳng tắp, ngẩng đầu, từng lời rõ ràng như đinh đóng cột, truyền khắp toàn sảnh:
“Yến Kỳ bất tài, hôm nay mạo muội, khẩn cầu Quận vương cùng Quận vương phi, gả Quận chủ… cho tại hạ!”
Hắn điên rồi!
Hắn nhất định là điên thật rồi!
Ai mà chẳng biết, hôn ước giữa hắn và thiên kim Thái phó sớm đã truyền khắp Kinh thành?
Ta giận đến toàn thân run rẩy, vừa định mở miệng mắng hắn vô sỉ.
Nhưng hắn đã cướp lời, giọng dõng dạc vang vọng khắp đại sảnh:
“Yến Kỳ đã sớm lui hôn cùng phủ Thái phó! Ta và thiên kim Thái phó tứ trụ không hợp, đây là thiên ý!”
Về sau ta mới biết, cái gì mà thiên ý, toàn là hắn bày mưu tính kế.
Hắn dùng trọng kim mua chuộc vị tiên sinh hợp bát tự nổi danh nhất kinh thành.
Lại cố ý tung ra lời đồn “bát tự xung khắc, hôn sự tan vỡ”.
Ép phủ Thái phó vì sĩ diện, buộc phải chủ động lui hôn.
Còn lúc này, trong mắt ta, hắn chỉ là kẻ điên rồ đến cùng cực.
“Ta không đồng ý!”
Lời ta như chém đinh chặt sắt.
“A tỷ ta không đồng ý! Ta càng không đồng ý!”
Tiếng A Trạm còn lớn hơn, hắn tiến lên một bước, gần như chỉ tay vào mặt Yến Kỳ mà mắng:
“Yến Kỳ, năm đó ngươi đã khiến A tỷ ta chịu bao ủy khuất?
Ngươi một mình phong quang chốn Hầu phủ, còn A tỷ ta lại phải mang theo… mang theo thương tích đầy mình mà rời đi!
Nay ngươi lấy gì để cầu thân?
Ngươi xứng sao?”
A Trạm thường ngày trên triều đã chẳng vừa mắt Yến Kỳ, giờ phút này càng như lửa đổ thêm dầu, hận không thể xé xác hắn ra tại chỗ.
Sắc mặt Lão Quận vương cùng Quận vương phi cũng đã khó coi đến cực điểm.
Quận vương phi thậm chí ôm chặt lấy ta vào lòng, rõ ràng đã hiểu hài tử trong bụng ta là của ai.
Bà lạnh lùng nhìn Yến Kỳ, giọng không chút khách khí:
“Yến đại nhân, mời hồi phủ.
Nữ nhi của ta, không gả!”
Thế nhưng, Yến Kỳ vốn là hạng người cứng đầu không chịu thua.
Yến nhận thân ấy, kết thúc trong cảnh không vui.
Hắn lại như đã quyết tâm, ngày ngày sai người đưa lễ vật đến phủ Quận vương.
Ngày ngày bày mưu nghĩ kế, mời ta ra ngoài gặp mặt.