- Trang chủ
- Thế Tử Và Nha Hoàn Của Hắn
- CHƯƠNG 11
CHƯƠNG 11
Truyện: Thế Tử Và Nha Hoàn Của Hắn
Tác giả: Bơ không cần đường
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
11
Nào là An An lại cao thêm được chút nữa, lại biết thêm mấy câu nói mới.
Thế nhưng ta chẳng thể ở mãi nơi này.
An An còn nhỏ, không gặp ta là liền khóc quấy, chẳng chịu ngủ suốt đêm.
Ta chỉ có thể mỗi sáng tới phủ Hầu, đến chạng vạng thì trở về.
Ngày nối ngày trôi qua, Yến Kỳ vẫn không chút động tĩnh.
A Trạm từ sau lần trở về, dường như cũng đã thay đổi.
Ngày ngày đều đến phủ Hầu thăm hắn, chẳng còn lời lẽ sắc bén như xưa.
Chỉ lặng lẽ ngồi bên giường một hồi, rồi lặng lẽ rời đi.
Hầu phu nhân đôi lúc có ghé qua, ánh mắt nhìn ta đầy phức tạp — có áy náy, có cảm kích.
Còn xen lẫn một tia thương xót ta chẳng thể hiểu nổi.
Một hôm, bà không đến phòng Yến Kỳ, mà sai nha hoàn mời ta sang viện của bà.
Bà cho lui hết hạ nhân, kéo ta ngồi xuống.
Bà kể cho ta rất nhiều chuyện, về Yến Kỳ, về phủ Hầu.
Cuối cùng, bà run rẩy từ hộc bí mật nơi đầu giường, lấy ra một chiếc hộp gỗ tử đàn nặng trĩu, đẩy đến trước mặt ta.
Khi nắp hộp bật mở, ta chợt nghẹn thở.
Bên trong, lặng lẽ xếp ngay ngắn — đều là tranh chân dung của ta.
Một bức, hai bức, nhiều đến mấy chục bức.
Có ta tựa dưới hiên lim dim ngủ, có ta quỳ bên hồ cho cá ăn.
Có cả ta kiễng chân hái hoa mai trên cành… từng bức vẽ đều sống động như thật.
Tựa như họa sĩ đã họa cả hồn vía ta vào trong ấy.
Tại góc một bức tranh, ta còn thấy một vật quen thuộc.
Là trâm bạch ngọc mà ta đã thất lạc từ nhiều năm trước, vẫn tưởng là sơ ý đánh rơi.
Tim ta đập loạn.
“Kỳ nhi, nó đã thương mến ngươi nhiều năm rồi.”
“Từ năm thứ ba ngươi nhập phủ, tâm nó đã toàn vẹn đặt nơi ngươi.”
“Ngươi có biết, lần trước nó trọng thương hôn mê, vì cớ gì lên chiến trường chăng?”
Hai mắt bà hoe đỏ, lời nghẹn nơi yết hầu.
“Nó là vì muốn đến trước mặt Thánh thượng, cầu một đạo thánh chỉ ban hôn, muốn cưới ngươi.”
“Đây là tấu thư hắn tự tay viết, ngươi xem đi.”
Bà rút ra từ đáy hộp một phong tấu thư, đặt vào tay ta.
“Chỉ tiếc, tấu thư còn chưa kịp dâng, chiến sự Bắc Cương đã gấp… đều do ta, đứa nhỏ ấy cái gì cũng giấu trong lòng, nếu sớm nói rõ với ta, ta đâu đến nỗi toan tính việc hôn nhân khác cho nó…”
Tay ta run đến mức chẳng thể giữ được tờ giấy mỏng mà nặng tựa ngàn cân ấy.
Ta chậm rãi mở ra, bên trên là nét bút cứng cáp mạnh mẽ của Yến Kỳ, từng chữ rõ ràng như khắc:
“Nguyện cưới Trần thị Tang Vãn, làm chính thê.”
Không phải thiếp.
Mà là chính thê — đường đường chính chính.
Thì ra… là như vậy.
Thật sự là như vậy.
Hầu phu nhân nắm lấy tay ta lạnh buốt, nhẹ nhàng vỗ về.
“Tang Vãn, ngươi là đứa bé tốt. Nếu… nếu Kỳ nhi thực sự không thể tỉnh lại, vậy thì… coi như là mệnh số.”
“Chỉ là, Tang Vãn, ta… ta nợ ngươi một lời xin lỗi, ngày ấy là ta sai người bỏ thuốc…”
“Lúc ấy, ta quá lo sợ, sợ giữ không được Kỳ nhi, ít nhất… ít nhất cũng để lại một giọt máu nối dõi…”
“Kỳ nhi xưa nay chưa từng nhắc đến tình cảm nam nữ, hôm đó hắn tỉnh lại, cũng không kể chuyện giữa hai người, ta còn tưởng các ngươi vẫn thanh bạch…”
“Mãi sau này hắn mới chịu nói, là vì muốn giữ thanh danh cho ngươi.”
“Nếu muốn trách, cứ trách ta. Ngươi có biết, từ nhỏ Kỳ nhi đã giấu mọi điều trong lòng, đến khi ngươi rời phủ, hắn mới như kẻ điên mà bày tỏ tâm ý.”
“Hắn nói, hai người các ngươi đã sớm có tình, đã sớm tỏ lòng, hắn chỉ muốn cưới ngươi làm thê tử, không lấy ai khác. Lúc ấy ta mới hiểu, ta đã sai… sai với tình cảm của con mình.”
“Tang Vãn, ngươi… còn có tình ý với Kỳ nhi chăng?”
Năm đó Hầu phu nhân hạ dược, lòng ta từng có chút phản kháng, nhưng vốn dĩ đó là việc ta nhận lấy.
Kỳ thực, chẳng trách được ai.
Huống hồ, khi ấy ta hoàn toàn có thể đẩy hắn ra, nhưng ta đã không làm.
Lúc đó, ta đã mềm lòng.
Đã bị một thân tuấn mạo của hắn làm rung động.
Chỉ có thể than: thế sự vô thường.
Ta chăm sóc Yến Kỳ suốt nửa tháng.
Hắn vẫn lặng lẽ nằm đó, không chút phản ứng với thế gian.
Ta chẳng biết hắn có nghe được hay không.
Những uất ức vì sự tự ý sắp đặt của hắn, trong khoảnh khắc ấy hóa thành một luồng hỏa khí vô danh bốc thẳng lên đầu.
Ta cúi người, gằn giọng, gần như nghiến răng nghiến lợi rít từng chữ bên tai hắn:
“Yến Kỳ! Nếu ngươi còn không tỉnh lại, ta sẽ mang theo hài tử của ngươi mà tái giá!”
“Ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngươi đã thương ta bao nhiêu năm như thế nào! Đồ hỗn đản này!”
Từ đó về sau, ta chẳng còn bước chân tới phủ Hầu nửa bước.
Quận vương phi lại đột nhiên bận rộn, lo liệu mọi việc, chẳng ngờ là đang thay ta chọn ý trung nhân.
Lời trong ý ngoài, rõ ràng là muốn tìm cho ta một vị phò mã nhập trạch.